Editor: Jenny Thảo
Beta: LinhNhi
Đối mặt với lời lên án của Tống Giác, Du Án tỏ vẻ đời này chưa bao giờ bị oan ức đến như vậy, mà người làm nàng bị oan ức hoàn toàn không cho nàng cơ hội giải thích, sau khi cảnh cáo nàng không cần si tâm vọng tưởng liền dứt khoát nằm sấp xuống miếng da lông thú dày.
... Tư thế ngủ vô cùng kỳ quái.
Du Án nhịn không được phun trào: “Ngươi không sợ bị sái cổ sao?”
Tống Giác không để ý đến nàng, nghiễm nhiên lấy hành động của mình chứng minh hắn đang chướng mắt nàng.
Du Án vẻ mặt nghẹn uất nhìn hắn, sau một lúc lâu phân vân giữa làm một trận tử chiến hay là cùng với hắn so đo tiếp thì cuối cùng nàng chọn vế sau, buồn bực đi tới cạnh đống lửa ngồi xuống...
Thật ra nàng muốn tiếp tục nằm liệt ở trên miếng da thú dày nhưng xét thấy người nào đó đang nằm ở phía trên vẫn luôn đa nghi nàng rắp tâm, cho nên chỉ có thể nghĩ ở trong đầu.
Đống lửa thỉnh thoảng lại phát ra ba tiếng nổ tanh tách, ngọn lửa ấm áp lâu lâu sẽ bùng lên một cái, Du Án nhìn chằm chằm ngọn lửa chán muốn chết, mi mắt dần dần trở nên nặng trĩu.
Đợi đến sau khi nàng dựa vào cục đá ngủ, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ...
Da của Thỏ Manh thú còn chưa kịp thu nhập, sợ là xiêm y sẽ bị dơ rồi.
Bởi vì ngủ ở chính giữa hai cục đá nên giấc ngủ này của nàng cũng không ổn định, mơ mơ màng màng nhìn thấy Tống Giác đứng lên vài lần nhưng vì quá mệt nhọc nên cũng không muốn quản hắn nữa.
Tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau, nàng chỉ cảm thấy cả người đau nhức, nhìn kỹ thì thấy góc váy có dính vết máu, không khỏi buông tiếng thở dài.
Ở trong vực sâu không phân chia ngày đêm, nhưng dựa theo suy đoán thì có lẽ nàng đã ở đây gần ba ngày. A Cẩn sắp tỉnh lại mà Tâm Đầu Huyết vẫn như cũ không có tiến triển gì.
Du Án đè lại huyệt thái dương đang phát đau, đôi mắt lướt nhìn khắp sơn động, sau khi không nhìn thấy Tống Giác thì đứng dậy đi ra phía ngoài, mới chưa đi được bao xa đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Trong Hàn Đàm nước sâu nhiều nguy hiểm, Tống Giác chạy đến bờ hồ làm cái gì?
Du Án đi đến nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy cả người thiếu niên trần trụi đứng ở bên bờ hồ, chăm chú xối nước lên người tắm gội. Nước hồ trong veo ánh lên từng khối cơ bắp của cơ thể, lại theo khe rãnh chậm rãi chảy xuống, hết thảy đều đi xuống phần đai lưng màu đen.
Phía sau tấm lưng thon chắc và vòng eo có rất nhiều vết thương chưa kịp chữa lành, trong đó có mấy vết vì động tác của hắn mà bị vỡ ra, còn hắn thì giống như không cảm thấy đau vẫn tiếp tục tắm gội... khó trách phải nằm sấp ngủ.
Điều thi cá trong Hàn Đàm giống như ngửi được mùi máu trên người hắn nên bơi đến. Nó giống như hổ tình mồi nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng cố kỵ điều gì đó nên không dám tiến lên.
Du Án yên tĩnh đứng ở phía sau hắn, cho đến khi hắn quay đầu lại với sắc mặt không mấy thân thiện, nàng mới gợi lên chút ý cười: “Buổi sáng tốt lành.”
Cũng không biết trong vực sâu có khái niệm buổi sáng hay không.
“Ngươi định nhìn đến khi nào?” Ánh mắt Tống Giác lạnh lẽo.
Du Án nhướng mày: “Nếu như ngươi không thích thì vừa rồi lúc ta đến hẳn là nên ngăn ta lại.” Lúc nàng đi tới đây còn cố tình không che giấu hơi thở.
Tống Giác nghe vậy thì bình tĩnh liếc nhìn nàng một cái, vung tay lên làm hơi nước trên người tự động bốc hơi, chỉ mặc lên người một chiếc quần khô ráo rồi đi đến sơn động.
Du Án hiểu ý đi theo, vừa đi vừa nói: “Mấy vết thương trên người ngươi là do con yêu thú cấp cao làm cho bị thương sao?” Nếu như chỉ là vết thương bình thường thì hắn rất nhanh sẽ tốt lên, nhưng nếu như là do con yêu thú cấp cao tạo nên thì miệng vết thương sẽ thấm linh lực vào bên trong, dựa vào tự lành là không thể nào.
Tống Giác không nghĩ sẽ trả lời câu hỏi của nàng, cho nên coi như không nghe thấy. Du Án sớm đã thành thói quen, sau khi đi theo hắn vào bên trong sơn động, lanh tay lẹ mắt cướp túi Càn Khôn bên hông hắn.
“Lấy được rồi.” Ánh mắt Tống Giác không được tốt.
Du Án bay nhanh móc ra một chiếc bình sứ từ bên trong, sau đó ném túi Càn Khôn lại cho hắn.
Tống Giác bắt lấy túi Càn Khôn, đôi mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay nàng.
“Yên tâm, không phải bào bối gì đâu, chẳng qua chỉ là một bình dược trị thương mà thôi.” Du Án nói xong thì mở bình sứ ra, mỉm cười vẫy tay về phía hắn: “Lại đây, ta bôi thuốc cho ngươi.”
Đôi mắt Tống Giác híp lại, nhìn nàng với vẻ mặt cảnh giác.
Du Án bất đắc dĩ, hung hăng dùng một đạo linh lực cắt một vết lên tay, tuy miệng vết thương ngắn không sâu nhưng vẫn đau khiến nàng muốn chảy cả nước mắt. Tống Giác nhìn thấy động tác của nàng thì dừng một cái, lông mày dần dần nhăn lại.
Du Án từ chiếc bình xứ lạnh lấy ra một ít thuốc bột, đổ ở trên miệng vết thương. Miệng vết thương ngay lập tức hấp thu thuốc bột, sau đó nhanh chóng co rút rồi khép lại, rất nhanh chỉ còn lại một vết sẹo màu hồng nhạt.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Thuốc bột này gọi là Long Cốt Ma, chuyên trị miệng vết thương tạo ra từ linh lực, đối với vết thương trên người ngươi rất tốt.” Du Án đưa bàn tay đến trước mặt hắn: “Ngươi xem, không phải đã tốt lên rất nhiều sao.”
Dưới đáy mắt Tống Giác hiện lên tia chần chờ.
Du Án xoay người ngồi lên miếng da thú, kiên nhẫn vỗ vào vị trí bên người nàng: “Lại đây, ta bôi thuốc cho ngươi.”
Giọng điệu của nàng vừa bất đắc dĩ vừa mềm mại, là thứ Tống Giác chưa bao giờ nghe qua. Hắn trầm mặc nhìn chằm chằm vào nàng, một lúc lâu sau mới đi đến trước mặt nàng, phá lệ lộ ra phía sau lưng cho người ngoài.
Du Án cười cười, đầu ngón tay lấy một ít thuốc bột ấn lên trên miệng vết thương trên lưng hắn, trong lúc đụng vào miệng vết thương trên người hắn, cả người Tống Giác đều căng thẳng, rất nhanh thả lỏng lại một lần nữa.
Đống lửa sớm đã tắt, trong sơn động có chút lạnh, đầu ngón tay của Du Án cũng lạnh đi, khi lướt qua làn da phía sau lưng hắn phảng phất giống như bị điện giật, tê tê dại dại rất kỳ lạ, có chút khó chịu, nhưng lại không tính là khó chịu.
Tống Giác ngồi thẳng tắp, vẫn không nhúc nhích cụp mắt xuống, rõ ràng cảm giác được mấy vết thương đằng sau lưng rõ ràng đang khép lại, cảm giác đau đớn rất nhanh cũng biến mất, hai thứ cùng nhau biến mất, còn dư lại một chút phòng bị với nữ nhân nào đó.
Tất nhiên, chỉ có một chút.
Dùng hơn phân nửa lọ dược, vết thương trên người Tống Giác cuối cùng cũng xử lý xong, đa số đều đã khép lại, chỉ có hai nơi bị thương khá sâu nên còn xuất hiện tơ máu, nhưng so với lúc trước thì tốt hơn nhiều.
Du Án đóng chặt bình lại, mỉm cười nhét vào trong tay hắn: “Sau này có bị thương thì dùng cái này.”
Không biết có phải do nàng cấm quá lâu hay không mà chiếc bình sứ có chút ấm, Tống Giác liếc nhìn nàng một cái, không ý thức cầm lấy bình dược.
Du Án đứng dậy vươn người, tính toán giờ là lúc rời đi, vì thế quay đầu nói với hắn: “Tối hôm qua ngươi ngủ không ngon đúng không? Không bằng ngủ tiếp một lát nữa đi.”
Tống Giác yên lặng nhìn về phía nàng, không tỏ ra bất luận thứ gì.
Vẻ mặt Du Án bình tĩnh đi dọn một ít nhánh cây, sau đó dùng một đạo linh lực tạo ra lửa, bầu không khí trong sơn động nháy mắt trở nên ấm áp hơn.
Tống Giác yên tĩnh nhìn nàng thêm củi lửa vào trong đống lửa, mí mắt dần trở nên nặng trĩu, bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Du Án vẫn luôn ngầm nhìn động tĩnh bên chỗ hắn, sau khi xác định hắn đã ngủ thì ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mới vừa rồi là linh dược chữa trị vết thương ngoài da, có để lại một ít di chứng, đó là nếu như dùng quá nhiều thì sẽ thấy buồn ngủ, căn bản có thể ngủ đến một hai ngày, nếu như giữa chừng không có ai hay vật gì quấy rầy thì khó có thể tỉnh lại.
Cho nên vừa rồi nàng cố ý cho hắn dùng nhiều một chút.
Du Án ngáp một cái, hạ một đạo linh chú vào trong đống lửa, bảo đảm trước khi hắn tỉnh lại thì sơn động vẫn sẽ bảo trì nhiệt độ ấm áp, sau đó thì đứng dậy đi ra ngoài.
Lần này nàng tới có mang theo một đống linh khí, nhưng lúc rời đi thì một thân không còn gì, ngay cả Hồn Phách đao cũng mất, nghĩ đến cảnh tượng hai tay mình trốn trơn, nàng liền buông tiếng thở dài.
Tự hỏi chính mình kế tiếp nên làm thế nào thì con Thỏ Manh thú may mắn sống sót ngày hôm qua đột nhiên tung tăng nhảy nhót đi qua bên người nàng, mục đích nơi nó muốn đến là sơn động phía sau nàng.
Du Án vươn tay một cái đã bắt được lỗ tai của nó, xách lên không còn gì để nói: “Hắn rất nhanh sẽ ăn các ngươi đến mức tuyệt chủng, người còn đi tìm hắn?”
“Chi chi.”
Khoé miệng Du Án khẽ co quắp: “Ngươi không thể đi vào, sẽ đánh thức hắn.”
“Chi chi.”
“... Tính mang ngươi đi, coi như cho A Cẩn một con sủng vật.” Nàng nói xong liền xách lỗ tai con thỏ ngự gió rời đi.
Đợi đến khi nàng trở lại Điểu Ngữ Phong, Tống Cẩn vừa mới tỉnh lại, sau khi nhìn thấy nàng xách theo một con Thỏ Manh thú thì trầm mặc một lát: “Sư tôn nhặt nó ở nơi nào?”
“Ta đi ra ngoài mấy ngày, đây là cố ý mang về cho ngươi, có thích không?” Du Án nói xong thì liền đưa Thỏ Manh thú cho hắn ôm.
Thần sắc Tống Cẩn nhàn nhạt nhìn về phía Thỏ Manh thú, mới vừa rồi là một con Thỏ Manh thú ngoan ngoãn nhưng không hiểu sao lại đột nhiên nóng nảy, há miệng cắn Du Án một cái, Du Án 'á' một tiếng rồi buông tay, Thỏ Manh thú lập tức trốn xuống phía dưới giường.
“... Nó làm sao vậy?” Du Án khó hiểu.
Tống Cẩn nhăn mày lại: “Sư tôn, người chảy máu.”
Du Án dừng một cái, cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình hiện lên hai dấu răng rõ ràng, bên trên đã bắt đầu chảy máu.
Tống Cẩn càng nhăn mày sâu thêm, cầm hòm thuốc băng bó cho nàng, vừa băng bó vừa nhàn nhạt nói: “Sau này sư tôn vẫn là không nên thu loạn lễ vật của người khác, đặc biệt là loại yêu thú không có nhân tính này.”
“... Cái gì nói ta đừng thu loạn lễ vật từ người khác, đây là ta cố ý mang về cho ngươi.” Du Án làm ra vẻ mặt vô tội.
Tống Cẩn dừng một lát, bình tĩnh nhìn về phía nàng: “Tuy ta không thể nào ra ngoài nhưng vẫn biết rõ một con Thỏ Manh thú gần bằng một trăm linh thạch, linh thạch của sư tôn đều dùng mua thuốc cho ta, sao có thể bỏ thứ này mua thứ khác? Chỉ sợ đây là do người quen biết sư tôn tặng sư tôn đi.”
Du Án: “...” Đứa nhỏ này sao lại nghĩ nhiều như vậy?
Thấy Du Án không nói lời nào, khoé môi Tống Cẩn hiện lên một độ cong khó có thể thấy rõ: “Ta đoán có đúng không?”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Tất nhiên là không đúng, đây là do sư tôn tự đi vào vực sâu bắt nó, không phải do người quen biết đưa.” Du Án nói xong liền vươn tay gõ một cái lên đầu hắn.
Tống Cẩn vươn tay sờ vào chỗ mới vừa bị gõ, sau một lúc lâu đối diện với nàng thì cười khẽ: “Vậy xem ra là do A Cẩn hiểu lầm sư tôn rồi.”
“Đúng vậy, người hiểu lầm rất lớn đấy.” Du Án tức giận liếc hắn một cái.
Tống Cẩn cười cười, lúc sau mới nhớ tới chính sự: “Vì sao sư tôn phải đi vực sâu?”
Du Án nhẹ giọng nói: “À, nghe nói trong vực sâu có một loại linh dược đối với bệnh khúc tật (*) có chút hiệu quả, cho nên ta mới đi một chuyến.”
(*) Khúc tật: ho gà.
Tống Cẩn dừng một lát: “Có linh dược lớn lên ở trong vực sâu, sao ta lại không biết?”
Du Án thầm nghĩ không xong, đồ đệ này của nàng ngày thường rất thích xem sách y, đối với các loại linh dược hay kỳ thảo gì đều nắm rõ, một lời nói dối này của nàng đã làm chi hắn biết sự tình mất rồi.
Nàng cười gượng một tiếng, mơ hồ trả lời không rõ: “Ta cũng là nghe người khác nói, đi tìm một lượt mới phát hiện không có... Thôi, lần sau không nghe người khác nói bậy nữa, ngươi trước cùng Thỏ Manh thú chơi một lát đi, ta đi đổi xiêm y.”
Nàng nói xong liền nhanh chóng đứng dậy, bởi vì động tác quá nhanh khiến ống tay áo bị cuốn lên một đoạn, lộ ra cổ tay.
Ở trên cổ tay xuất hiện dấu tay không rõ ràng, không sâu, nhưng cũng có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dáng.
Là nam nhân.
Tống Cẩn yên tĩnh ngồi, sau một lúc lâu mới cụp mắt xuống.