Mấy ngày sau đó Nhiếp Duy Sơn như hồn vía lên mây, trong tiết lịch sử bị gọi lên trả lời câu hỏi cũng ngẩn ngơ không nói tiếng nào, lúc nghỉ giữa giờ chuông vào học vang lên còn đứng hóng gió ở hành lang, gửi tin nhắn thì bị tóm được, bị phạt đứng cuối lớp hai tiết trong giờ tự học buổi tối.
Doãn Thiên Dương ngồi vùi tại chỗ của mình mà lo lắng không yên, viết hai chữ lại quay đầu liếc mắt một cái, vất vả lắm mới đợi được đến khi tan học, cậu vội vội vàng vàng thu dọn sách vở chờ ở cửa, chờ một lát sau Nhiếp Duy Sơn đi ra, cậu theo ở phía sau lại không nói gì.
Lấy xe rồi ra khỏi trường, trên đường người đến người đi ai nấy cũng đều vội vã, Nhiếp Duy Sơn thở mạnh một tiếng tỉnh táo lại đôi chút, quay người nhìn thấy Doãn Thiên Dương rất biết nghe lời đi ở phía sau, hắn vỗ vỗ yên xe rồi nói: “Lại đây đi chứ, cuối tuần mà mặt còn bí xị như thế.”
Doãn Thiên Dương ngồi vững: “Tớ hy vọng mỗi ngày cậu đều vui vẻ nhưng mà mấy ngày nay cậu cứ như người mất hồn ấy.”
Xe điện đi xuyên qua đám người nhốn nhốn nháo nháo, Nhiếp Duy Sơn hơi nghiêng đầu nói: “Tớ không yên tâm được, cứ sợ sau khi về nhà thì bố đã đi mất, rồi sau này không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.”
Doãn Thiên Dương không biết phải khuyên đối phương như thế nào, vì vậy dang hai cánh tay nghiêng người tới siết chặt eo đối phương. Suýt chút nữa Nhiếp Duy Sơn bị đụng cho chúi người về phía trước, hắn gỡ tay Doãn Thiên Dương ra nói: “Nóng chết đi được, buông ra.”
Doãn Thiên Dương buông ra luôn, sau đó xấu hổ đập Nhiếp Duy Sơn một cái.
Về đến nhà đã qua giờ cơm tối, Nhiếp Duy Sơn đi vào sân không nghe thấy tiếng nói chuyện, vào nhà cũng không nhìn thấy Nhiếp Phong, hắn quay đầu đi ra ngoài, chú ba vội vàng gọi hắn: “Bố cháu ở nhà Hướng Đông, đừng vội.”
Nhiếp Duy Sơn thở phào nhẹ nhõm, sau đó thay quần áo tắm rửa, xong xuôi mọi việc hắn ngồi xem TV cùng chú ba, đoạn hỏi: “Chú ba ơi, bố cháu có nói với chú lúc nào thì đi không ạ? Cháu sợ ông ấy không nói cho cháu rồi đột nhiên đi ngay lập tức.”
Chú ba trả lời: “Ông ấy chưa nói nhưng hôm nay có bảo muốn đi gặp ông nội cháu.”
Nhiếp Phong đợi mấy ngày nay có lẽ là để đưa ra quyết tâm này, cho nên đoán chừng gặp ông nội xong thì sẽ không đợi nữa, Nhiếp Duy Sơn rót hai cốc nước, cảm thấy cực kỳ bất lực.
Ở con hẻm sát vách thì khá là náo nhiệt, Doãn Hướng Đông và Nhiếp Phong uống trà trong sân, Doãn Thiên Dương thì ngồi nhìn ở bên cạnh, lúc cậu về phát hiện Nhiếp Phong đang ở đây, vốn tính là trong chốc lát Nhiếp Duy Sơn sẽ sang nhưng ai ngờ chờ mãi mà vẫn chẳng thấy động tĩnh gì cả.
“Chú Nhiếp ơi, ngày mai là thứ bảy, cháu và Tiểu Sơn cùng đi dạo loanh quanh với chú nhé?” Cậu cầm thìa xúc kem ăn, mùa hè bán cả túi cũng chỉ còn lại một cốc này, “Hoặc là chú và Tiểu Sơn đi đi ạ, cậu ấy vẫn luôn rất nhớ chú.”
Nhiếp Phong nói: “Không được rồi, chú định ngày mai sẽ ra cửa hàng xem.” Nói xong thì nhìn cái cây trong sân, như nhớ tới điều gì, “Đã tháng chín rồi, cây lựu này cũng có thể cho quả rồi, trước đây nhà bọn chú trồng một cây táo, đến khi trưởng thành thì kết đầy quả, Thiên Dương ở dưới ra sức đạp, còn bị Tiểu Sơn đánh nữa.”
Doãn Thiên Dương không kiềm chế được liếc nhìn tường bao quanh sân: “Cậu ấy không cho cháu đạp thì cháu trèo lên cây rung cành, kết quả là không xuống được, buổi trưa cậu ấy ném lên cho cháu hai cái bánh bao.”
Doãn Thiên Dương nói xong thì nhìn Nhiếp Phong: “Chú Nhiếp ơi, chú đừng đi được không ạ?”
Từ đầu đến cuối Nhiếp Phong không trả lời, uống hết chén trà thì đi về.
Ngày hôm sau Nhiếp Duy Sơn rời giường từ sớm, mua đồ xong trở về thì trông thấy Nhiếp Phong đang rửa mặt trong sân, hắn nói: “Bố ơi, con tới phố Đông Bình mua cho bố tào phớ này, bố rửa mặt xong rồi tranh thủ ăn cho nóng đi.”
Gương mặt Nhiếp Phong hiện lên vẻ áy náy: “Khổ cho con phải đi xa như thế, cũng sắp hai năm chưa được ăn rồi, hai chúng ta cùng ăn đi.”
“Ăn xong con sẽ thu dọn đồ đạc giúp bố, sau đó thì đi gặp ông nội.” Nhiếp Duy Sơn nói xong cũng vào phòng. Nhiếp Phong hơi giật mình, ông còn chưa nói chuyện phải đi với Nhiếp Duy Sơn nhưng Nhiếp Duy Sơn cũng đã đoán được rồi.
Hai bố con dùng bữa cùng nhau xong thì Nhiếp Duy Sơn đi rửa bát, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Nhiếp Dĩnh Vũ cởi trần đứng ở cửa phòng bếp, hắn nói: “Dậy rồi à? Mua cho mày tào phớ đấy, đánh răng đi.”
Nhiếp Dĩnh Vũ bước vào: “Anh ơi, có phải hôm nay bác cả sẽ đi đúng không? Bảo bố em cùng nói để bác cả đừng đi đi.”
“Mày cũng quan tâm nhiều chuyện ghê nhỉ, nếu không phải là cần trốn thì đâu ai muốn chạy đi khắp nơi, bị ép đến bước này rồi cũng chẳng còn cách nào khác.” Nhiếp Duy Sơn xếp bát vào trong tủ, “Một lát nữa bọn anh đi gặp ông nội, cơm trưa mày tự giải quyết đi.”
“Đừng để ý đến em.” Nhiếp Dĩnh Vũ gãi gãi vai, “Hôm nay trường em có cuộc thi, em tới trường ngay đây, nếu sau khi anh đưa bác cả đi mà tâm trạng không vui thì buổi tối chúng ta đi ăn đồ nướng, uống chút rượu.”
Nhiếp Phong không có hành lý gì, chỉ có một bọc đồ mà thôi, thu dọn xong thì ra cửa, lúc đi tới ngã tư Nhiếp Duy Sơn quay đầu nhìn lại, cứ có cảm giác như có người đang nhìn bọn họ. Đến phố đồ cổ rồi xuống xe, bọn họ đi tới cửa Nhĩ Ký nhưng không vào, Nhiếp Phong nói: “Tiểu Sơn à, con vào trước hỏi thử xem ông nội con đã uống thuốc hạ huyết áp chưa, đừng để thấy bố xong lại ngất mất.”
Đang nói thì bên trong có tiếng ném đồ truyền ra, ngay sau đó một chiếc cốc tráng men lăn ra ngoài, hai người lập tức vén rèm hạt đi vào thì trông thấy ông Nhiếp ngồi ở sau quầy tức giận đến phát run.
“Ông ơi, ông nghe thấy cháu với bố nói chuyện ạ?” Nhiếp Duy Sơn vội vàng đi đến vuốt ngực cho ông lão, Nhiếp Phong cứng còng cả người đứng ở đó, không biết nói gì.
Ông Nhiếp chỉ nói: “Hai ngày trước tao mở máy cơ khí cắt hỏng một miếng vật liệu, lần lỡ tay trước chính là cái năm mày có chuyện ấy.”
Cứ coi như không được gặp mặt, cũng không nhận được tin tức nhưng cái thứ gọi là máu mủ ruột thịt lại như có sức mạnh đặc biệt, Nhiếp Phong gọi một tiếng “Bố” rồi đi tới quỳ xuống trước mặt ông Nhiếp. Nhiếp Duy Sơn đi ra ngoài đóng cửa lại, treo biển “Tạm nghỉ” lên, sau đó ở bên ngoài canh giữ.
Hắn nhìn về hướng cửa hàng tranh chữ chếch phía đối diện, cứ luôn cảm thấy vừa nãy có người đang nhìn hắn.
Nhiếp Phong không ở lại lâu, ông Nhiếp cũng chẳng đứng dậy đưa tiễn, đến thế nào thì đi thế ấy, ra khỏi con phố đồ cổ, Nhiếp Phong đứng dưới ánh mặt trời nói: “Về đi, đừng đưa nữa.”
Nhiếp Duy Sơn nói: “Bố ơi, thành tích của con rất kém, bố mắng con mấy câu đi.”
“Bố nào có mặt mũi mà trách con,” Nhiếp Phong không uống rượu thế nhưng viền mắt vẫn ửng đỏ, “Tiểu Sơn à, đừng nhớ bố, nên ăn thì cứ ăn nên uống thì cứ uống, cố gắng hiếu thuận với ông nội cùng chú ba và thím ba của con, không thích đọc sách cũng không sao, có tay nghề sẽ không lo không có cơm ăn, chỉ cần đi đường ngay đừng dính tới bài bạc, so với bất cứ thứ gì thì được sống yên ổn qua ngày là tốt lắm rồi.”
“Dạ, con nhớ rồi.” Nhiếp Duy Sơn giành lấy bọc đồ của Nhiếp Phong, “Để con đưa bố tới ga tàu, bố vào phòng đợi xe thì con đi ngay.”
Nửa tiếng trôi qua, Nhiếp Phong xếp hàng soát vé đi vào phòng đợi, Nhiếp Duy Sơn đứng cách đó mấy mét, trong hàng chỉ có một người, Nhiếp Duy Sơn gọi: “Bố ơi! Chăm sóc tốt cho mình nhé!”
Nhiếp Phong không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay.
Bên cạnh ga tàu có một cửa hàng McDonald, Nhiếp Duy Sơn đi tới cửa thì liếc mắt nhìn, sau đó lấy di động ra gọi điện thoại, sau khi kết nối thì nói: “Đi ra đi, về nhà.”
Không bao lâu sau Doãn Thiên Dương đi ra, còn đội cả mũ và đeo kính râm, trông cứ như khách du lịch, cậu xấu hổ hỏi: “Cậu phát hiện lúc nào vậy?”
“Ra khỏi ngõ là phát hiện.” Nhiếp Duy Sơn lấy chiếc kính râm của Doãn Thiên Dương xuống, “Còn tưởng là kẻ bám đuôi chứ, cậu sợ tớ đi theo bố chứ gì?”
Doãn Thiên Dương nói: “Tớ đoán hôm nay chú Nhiếp sẽ đi, sợ cậu đau lòng quá nên đi theo, định là nếu tình hình không ổn thì xuất hiện an ủi cậu.”
Nhiếp Duy Sơn gõ lên vành mũ của đối phương: “Tình hình vẫn ổn, nhưng vẫn cảm ơn sự an ủi của cậu.”
Nửa ngày thứ bảy cứ như vậy mà trôi qua, sáu giờ chiều học sinh Nhất Trung mới kết thúc chiến đấu, cả ngày thi đua tiêu hao thể lực và trí tuệ vô cùng, Nhiếp Dĩnh Vũ cũng chẳng còn sức lực để thảo luận về đáp án.
Ra khỏi trường lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc, chỉ là cậu ta đã không còn nhớ rõ đối phương tên gì, “Người anh em, lần này cậu lại nhặt được thẻ học sinh của ai thế?”
Từ sau cái ngày tạm biệt Doãn Thiên Dương ấy Tần Triển lại rất mong nhớ, kết quả phát hiện ngoài cái tên của người ta thì chẳng còn biết gì cả, cậu ta đi tới gần rồi nói: “Tôi cố tình tới tìm cậu, muốn hỏi một chút là Doãn Thiên Dương học trường nào, cho tôi số điện thoại cũng được.”
Bởi vì chuyện thẻ học sinh nên Nhiếp Dĩnh Vũ cảm thấy Tần Triển là người không tệ, cậu ta nói: “Nếu tôi nói thẳng cho cậu thì thế nào cũng bị đánh, hơn nữa ai biết được quan hệ của hai người là hòa bình hay vẫn còn mâu thuẫn chứ, rốt cuộc cậu định làm gì?”
“Tôi có thể làm gì chứ, tôi chỉ định hỏi thử xem cậu ta có đồng ý gia nhập đội điền kinh không thôi.”
“Gia nhập đội điền kinh?” Nhiếp Dĩnh Vũ đã móc điện thoại ra nhưng chưa định gọi điện, “Ở lớp học thêm của tôi, nếu giới thiệu bạn bè tới học thì sẽ được tặng thêm giờ dạy.”
Ý nói là, có phải cậu kéo người vào đội điền kinh thì sẽ có thưởng không?
Tần Triển không phản đối: “Cậu gọi cậu ta ra đây, buổi tối ăn đồ nướng đi, tôi mời.” Nhiếp Dĩnh Vũ nhớ tới Nhiếp Duy Sơn bèn nói, “Vậy phải gọi cả anh tôi nữa mới được.”
“Anh của cậu đừng động tay động chân là được.” Tần Triển có hơi sợ.
Bảy giờ tại quán ăn bên bờ sông, Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương ngồi cạnh nhau, Nhiếp Dĩnh Vũ thì ngồi cạnh Tần Triển, xiên thịt dê và cánh gà đang được nướng trên bếp, trước mặt chỉ có một đĩa đậu nành luộc và một đĩa ngao xào, Doãn Thiên Dương cầm cốc bia lên uống một hớp, rồi hỏi: “Ông tìm tôi có chuyện gì?”
Tần Triển nói: “Hỏi thử ông có đồng ý gia nhập đội điền kinh không.”
“Bây giờ tôi cứ nghe thấy cái từ điền kinh này thì bắp chân lại run cầm cập.” Doãn Thiên Dương bắt đầu bóc đậu nành ăn, “Chỉ là gia nhập đội điền kinh thì có lợi gì, bao cơm không?”
Tần Triển trả lời: “Cơm không phải lo, sân luyện tập thì tha hồ mà chạy, bơi cũng không cần tiền, sau này có đánh nhau thì còn có nhiều anh em.”
Nhiếp Duy Sơn chen ngang: “Xong, điều cuối cùng có sức hấp dẫn chết người.”
Doãn Thiên Dương cười ngây ngô: “Vậy để tôi suy nghĩ một chút, về nhà hỏi thử mẹ tôi đã.” Xiên thịt dê được đưa lên, cậu thừa dịp còn đang nóng hôi hổi mà cầm lấy hai xiên, sau đó đưa cho Nhiếp Duy Sơn một xiên, đợi sau khi cậu chén được bảy, tám xiên thịt mới phát hiện Nhiếp Duy Sơn vẫn còn đang ăn xiên thứ nhất, thế nhưng cốc bia thì đã thấy đáy.
“Ông chủ ơi, thêm bốn cái bánh bao nướng.” Doãn Thiên Dương sợ Nhiếp Duy Sơn bụng rỗng mà uống rượu sẽ khó chịu.
Gió ở bờ sông tương đối mát mẻ, nếu lạnh thêm chút nữa thì các cửa hàng sẽ không tiếp tục kinh doanh, Nhiếp Duy Sơn ngồi uống liền mấy cốc, nghe Doãn Thiên Dương và Nhiếp Dĩnh Vũ tranh cãi, lại nghe Tần Triển kể về mâu thuẫn của đội bóng rổ và đội điền kinh, hắn xoay mặt nhìn ra xa, nghĩ không biết Nhiếp Phong đã xuống xe hay chưa.
Ăn thùng uống vại hết hai tiếng, lúc tính tiền Tần Triển cảm thấy rất đau lòng, Doãn Thiên Dương đứng ven đường đón xe, nói với Nhiếp Dĩnh Vũ: “Mày lái xe về đi, anh với anh của mày sẽ ngồi xe về.”
“Không được, em uống bia không thể lái.” Nhiếp Dĩnh Vũ kéo cánh tay của Nhiếp Duy Sơn, sau khi lên xe còn dựa vào vai Nhiếp Duy Sơn, “Anh, em biết tâm trạng của anh không tốt, không thì chúng ta đi hát đi, kêu gào trút hết ra.”
Nhiếp Duy Sơn nhắm mắt lại: “Ai lại quái đản như vậy, anh ngủ một lát, đến nhà thì gọi anh.”
Lần này không đi hẳn vào trong mà đến đầu đường là dừng lại, Doãn Thiên Dương đẩy đẩy Nhiếp Duy Sơn thì phát hiện không có phản ứng, Nhiếp Dĩnh Vũ nói: “Chắc thấm men rồi, anh Dương Dương, anh ra cốp sau đẩy xe của em đi, để em cõng anh em.”
Ba người cùng nhau trở về nhà Nhiếp Dĩnh Vũ, Doãn Thiên Dương giải thích tình hình với chú ba và thím ba, giải thích xong thì nói: “Chú ba, thím ba, hai người đừng để ý ạ, cháu và Tiểu Vũ sẽ thu xếp cho cậu ấy, chú thím vào nghỉ ngơi đi ạ.”
Nhiếp Dĩnh Vũ thả Nhiếp Duy Sơn xuống giường, Doãn Thiên Dương thì đi lấy chậu rửa mặt đựng nước ấm rồi lau mặt lau người, lăn qua lộn lại xong thì mồ hôi ra đầy người. “Chắc ổn rồi nhỉ.” Nhiếp Dĩnh Vũ rũ chăn ra, lúc cúi người đắp chăn lên thì trông thấy Nhiếp Duy Sơn khẽ nhúc nhích, sau đó cậu ta bị ôm lấy.
“Anh, anh?” Tư thế làm Nhiếp Dĩnh Vũ rất khó chịu, “Có phải anh ôm em thì thấy tốt hơn một chút đúng không?”
Doãn Thiên Dương nắm chặt khăn mặt: “Cậu ấy ôm nhầm rồi!”
Nhiếp Dĩnh Vũ hỏi: “Sao anh biết anh ấy ôm nhầm? À em hiểu, anh ấy muốn ôm bác cả của em.”
“Cậu ấy muốn ôm cái đầu mày ấy!” Doãn Thiên Dương bê chậu đi ra ngoài, lúc quay lại thì cầm theo một cốc nước mật ong, đặt lên đầu giường rồi nói, “Lát nữa cho anh mày uống, anh về đây.”
Doãn Thiên Dương đi rồi, Nhiếp Dĩnh Vũ cũng gỡ cánh tay của Nhiếp Duy Sơn ra, đỡ người cho uống nước mật ong xong thì đắp chăn lên. Đèn tắt căn phòng trở nên yên tĩnh, Nhiếp Duy Sơn xoay người chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ hắn đang đứng dưới gốc cây táo, Doãn Thiên Dương thì cưỡi trên cành cây, khi đó Nhiếp Phong còn chưa bài bạc, ông đang dùng búa đập hạch đào, còn mẹ hắn thì đang bận việc trong nhà bếp, hấp một nồi bánh bao thịt.
Thật sự là một khoảng thời gian tươi đẹp.
Lúc này trong sân nhà ở con hẻm bên cạnh, Doãn Thiên Dương đứng nhìn bức tường bao cao cao, có lẽ cũng đang nhớ lại.