Khóe miệng của Doãn Thiên Dương có vết thương nên khi ăn và nói chuyện đều không thể há to miệng. Nhiếp Duy Sơn sợ cậu cắn bánh vất vả nên sau khi làm nóng lại thì cắt thành từng miếng nhỏ rồi mới mang qua, hắn dặn dò: “Ăn xong thì húp chút cháo kê đi.”
Doãn Thiên Dương cầm đũa bắt đầu ăn nhưng nửa bàn tay bị quấn băng gạc nên hoạt động không thuận tiện, thỉnh thoảng vừa gắp lên lại rơi mất, cậu nói: “Tớ đây vốn là người hoạt bát, giờ ngoại trừ nằm ngửa thì là nằm sấp, ăn một bữa cơm cũng không yên, rầu muốn chết luôn rồi.”
“Cậu còn mặt mũi mà rầu hả?” Nhiếp Duy Sơn đi lấy một cái thìa để đối phương dễ ăn hơn, “Chỉ cần cậu sửa đổi tính tình đi một chút thì có thể tránh được bao nhiêu rủi ro có biết không hả? Rồi bây giờ đừng nói là cầm đũa, có tung lên rồi bật người ăn cũng được.”
Lúc này Doãn Thiên Dương đã nếm được vị đắng cho nên không dám cãi lại, múc từng thìa từng thìa lên ăn rồi lén lút nhìn đối phương. Nhiếp Duy Sơn bị nhìn thì khoan khoái, há mồm “A” một tiếng.
Miếng to nhất được đút vào trong miệng, hắn nhai nhai nuốt xuống rồi nói: “Dương nhi này, chúng ta lập quy ước được không?”
“Tớ không lập, chắc chắn cậu lại định quản lý tớ.” Doãn Thiên Dương cụp mắt xuống, chống cự một cách tiêu cực.
Nhiếp Duy Sơn không lên tiếng, cũng rũ mắt xuống, trong phòng chỉ còn âm thanh thìa đĩa va chạm vào nhau. Doãn Thiên Dương liếc nhìn đối phương một cái, nghĩ lại thì cảm thấy bản thân không thể cứng đầu quá, đành thỏa hiệp nói: “Không thì cứ lập đi.”
Nhiếp Duy Sơn nói: “Sau này có gặp chuyện gì cũng không được xắn tay xông lên luôn, phải suy nghĩ nhiều hơn một chút, nghĩ xem liệu mình có thể đánh thắng không, còn cả nghĩ xem mình có thể bị thương hay không.”
Doãn Thiên Dương cảm thấy cực kỳ mơ màng: “Mỗi lần tớ đều cảm thấy tớ có thể thắng á…”
Nếu không phải sau gáy có một cục sưng to thì Nhiếp Duy Sơn đã đập thẳng một phát lên đó rồi, hắn kiềm chế nói: “Vậy đổi sang nghĩ cái khác, sau này đừng tự tin như thế nữa, gặp phải chuyện gì thì liên tục nhủ thầm: Mình không được, mình không đánh lại, hay là mình đi thôi.”
Doãn Thiên Dương nói với vẻ ghét bỏ: “Thế không phải là cùng một kiểu với cậu à.”
“Có phải tớ làm cậu chướng mắt đúng không?” Nhiếp Duy Sơn chọn mãi cuối cùng cũng chọn được một chỗ thịt tốt, bóp xong thì hắn tiếp tục nói, “Người xưa nói, đại trượng phu co được dãn được, ai mà chẳng từng chịu nhục một lần, cậu học hỏi người ta chút đi.”
Doãn Thiên Dương ôm ngực bị bóp đến đỏ: “Nhưng cũng có những người nào đó thà chết chứ không chịu đầu hàng đấy, tớ đây gọi là thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.”
Nhiếp Duy Sơn cạn kiệt kiên nhẫn, đoạn mắng: “Con mẹ nó cậu đánh nhau với người ta hết lần này đến lần khác cùng lắm chỉ được coi là đất cứng đập vào gạch thôi, ngọc ở đâu ra! Ngói còn chẳng đến ấy!”
“Cậu nhìn cậu xem, sao mà phải tức giận thế.” Doãn Thiên Dương ăn xong rồi lau miệng, “Đâu phải tớ không đồng ý đâu, nhưng mà tớ đã như vậy hơn mười năm rồi, giờ đột nhiên bảo thay đổi thì đương nhiên là không muốn á.”
“Này Dương nhi, Dương Dương, anh Thiên Dương.” Thái độ của Nhiếp Duy Sơn mềm mỏng xuống, bắt đầu dùng chính sách dụ dỗ, “Mục đích căn bản muốn cậu thay đổi là gì? Là không muốn nhìn thấy cậu bị thương, cậu nghĩ thử đi, một mình cậu bị thương nhưng cả nhà đều khó chịu, dì Tiên, chú Doãn rồi còn cả chị Kết nữa, biết bao người đau lòng đúng không?”
Rồi hắn lại thêm một câu: “Tớ cũng đau lòng.”
Doãn Thiên Dương đắc ý nói: “Cậu nói sớm có phải xong rồi không, được rồi, sau này tớ sẽ thay đổi.”
Nghỉ ốm gần một tuần khổ sở vô cùng, không phải đi học thì thôi nhưng cũng không thể đi huấn luyện nên Doãn Thiên Dương phải nhẫn nhịn gần chết. Thứ sáu trời đổ mưa, từ sáng sớm đã bắt đầu rồi đến hơn ba giờ chiều mới ngừng, ngoài sân không khí ẩm ướt còn có mùi hương thơm mát của cỏ xanh, cậu mang ghế gập ra ngồi dưới gốc cây lựu, trùm áo bông chơi cờ caro.
“Cho hỏi có ai không?”
Doãn Thiên Dương nhìn về phía cửa, trông thấy Tần Triển trốn ở sau cửa lộ ra cái đầu, cậu vẫy tay nói: “Thôi đi, vào nhanh lên.”
Nhưng không ngờ được là, đi theo sau Tần Triển có đến tám, chín người, tất cả đều là thành viên của đội điền kinh, trong nháy mắt đám anh em này lấp đầy cả sân, Doãn Thiên Dương nhìn thấy thì choáng váng, cậu nói: “Ôi vãi, nhân duyên của tôi tốt thế cơ á?”
Mọi người kéo chiếc bàn nhỏ qua rồi mỗi người ngồi xuống một chiếc ghế, Tần Triển đưa cái túi trong tay ra nói: “Tôi mua cho ông hộp sữa bột bổ sung canxi, lúc tính tiền mới phát hiện hơn ba trăm làm tôi đau lòng chết đi được.”
Những đồng đội khác cũng nhao nhao đặt đồ xuống: “Đây là mấy đôi tất, siêu thị khuyến mãi, đi bừa đi.”
“Đây là combo khoai tây chiên, em mua ba phần, cá nhân em thì thích vị cơ bản nhất.”
“Đây là đào đóng hộp, bị bệnh thì cứ ăn đào đóng hộp, không có chuyện gì mà đào đóng hộp không giải quyết được.”
“Bóng đá này, đá để trút giận, xì hơi nó ra cũng được.”
Doãn Thiên Dương sắp khóc đến nơi, ôm hộp sữa bột nói: “Các ông làm gì vậy chứ, cảm động Trung Quốc(*) à.”
(*)Cảm động Trung Quốc là tên môt chương trình của CCTV đưa tin về các nhân vật, câu chuyện có tính rung động lòng người.
Tần Triển rất tự giác, mở khoai chiên ra vừa ăn vừa nói: “Nếu ông đã gia nhập đội điền kinh thì không cần biết là học sinh trong trường hay bên ngoài cũng đều là một thành viên của đội, vốn dĩ bọn tôi cực kỳ đoàn kết.”
“Còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau ở bệnh viện không?” Một người đồng đội khác nói, “Hôm đấy tôi trẹo chân, tất cả mọi người cùng đi bệnh viện với tôi, bọn này đã quen nếp một người có chuyện thì mọi người cùng giúp đỡ rồi.”
Doãn Thiên Dương gật đầu: “Chuyện đó cũng coi như là không đánh nhau thì không quen biết.”
Tần Triển nói: “Thiên Dương, chuyện lần này của ông bọn tôi áy náy lắm, dù sao ân oán cũng là do bọn tôi và đám súc vật kia tích lũy nên, ông mới đến không được bao lâu chẳng biết gì cả vậy mà lại hại ông bị thương.”
“Không sao, sớm muộn gì tôi cũng báo thù!” Doãn Thiên Dương nói xong mới nhớ tới lời của Nhiếp Duy Sơn nên vội vàng đổi giọng, “Thật ra quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, nói sau đi.”
Mọi người cùng nhìn nhau rồi một người trong đó nói: “Đã báo rồi, việc này cứ cho qua thế đi.”
Doãn Thiên Dương ngạc nhiên hỏi: “Báo rồi?!”
Tần Triển hít hít mũi: “Là thế này, ông xin nghỉ không tới nên tôi mới hỏi anh Sơn tình hình, sau khi biết được chuyện này thì trào dâng căm phẫn, mọi người quyết định dạy dỗ đám ranh con kia cho ông hả giận.”
“Thật hả!” Doãn Thiên Dương tỉnh táo cả người, thấy tất cả mọi người đều không bị thương thì càng tò mò hơn, “Mau nói cho tôi nghe chút đi! Bọn kia xong đời rồi à, các ông trừng trị bọn nó như thế nào đấy?”
“Để anh Triển nói đi, khả năng tường thuật của anh Triển cao.”
Phắc, chuyện này là sao đây. Tần Triển khổ sở trong lòng nhưng đã đồng ý với Nhiếp Duy Sơn thì phải làm được, cậu ta nói: “Chiều hôm sau đội bóng đá có buổi huấn luyện ở sân vận động, bọn tôi canh giờ rồi chờ ở con đường xảy ra chuyện kia, còn uống trà sữa trân châu nữa, tôi uống vị hoa oải hương, cái vị kia y như nước giặt quần áo ấy, nhưng trân châu thì dai phết á.”
Doãn Thiên Dương ngắt lời nói: “Ông có thể nói trọng điểm không?”
“Đến ngay đây, đừng vội mà.” Tần Triển nhét khoai chiên vào miệng, nhai như nhai sáp, “Trời bắt đầu tối, từ xa trông thấy một đám súc vật xuất hiện, chúng tôi băng qua đường chặn bọn nó lại.”
“Lúc đấy tôi chợt nghĩ tới hai câu trong vở kinh kịch ‘Chọc ròng rọc’!” Tần Triển bịa chuyện, bịa đến hăng hái, cậu ta đứng dậy đạp một chân lên mặt ghế rồi giơ ngón trỏ và ngón giữa ra, “Nhìn phía trước tối om, nhất định là hang ổ của tên tặc kia!”
Doãn Thiên Dương vỗ vào hộp sữa bột hát tiếp: “Đợi ta đây đuổi vào, sẽ giết hắn sạch sẽ á à sạch sẽ!”
“Đúng! Chính là hai câu này!” Tần Triển lập tức ngồi xuống, mặt mày hớn hở nói, “Đám kia đứng ngây cả ra, chỉ có thằng dẫn đầu còn lanh lợi một chút, nó vẫy tay bảo bọn tôi đến gần, ông nói xem có phải là ngu si không chứ, tôi đi tới cho một phát cờ lê!”
Doãn Thiên Dương hỏi: “Ông còn mang cả cờ lê cơ à?”
Mọi người che mặt nhủ thầm sắp lộ đến nơi rồi, Tần Triển giật mình một cái tỉnh táo lại, cố vớt vát: “Nhà vệ sinh ở ký túc xá bị lỏng ống nước, đúng lúc tôi sửa lại nên khi đi mang theo luôn. Kể tiếp này, một vụt cờ lê kia đánh xuống thì đối phương đã không còn sức chiến đấu, những đứa khác quây tới thì ngay lập tức tôi đạp hai đứa ra, trận chiến cứ thế mà bắt đầu!”
“Dùng cờ lê liệu có đánh chết người không vậy?” Doãn Thiên Dương hơi lo lắng.
Tần Triển vung tay: “Muốn nó chết vào canh ba thì nó đừng hòng sống được đến canh năm, nhưng tôi cũng không để bọn nó toi mạng, chỉ nhắm mắt đá mấy cái thôi. Đánh nhau đường phố cũng có quy tắc, người ngã xuống rồi thì không cần vũ khí nữa, tay đấm chân đá là được rồi, cuối cùng đến khi bọn nó nằm gục một chỗ thì bọn tôi cũng ngừng.”
Doãn Thiên Dương nhìn đối phương với vẻ mê mẩn: “Bọn nó có nhận lỗi xin tha không?”
“Bọn nó chỉ biết gào mồm lên kêu oai oái, một đám vô dụng.” Tần Triển cũng rất si mê, trong đầu toàn là dáng vẻ mạnh mẽ kiên cường của Nhiếp Duy Sơn và Nhiếp Dĩnh Vũ, “Cuối cùng thì điểm số rồi bọn tôi quay về trường.”
Rốt cuộc cũng nói xong, trong sân yên lặng như tờ, những người khác đều xấu hổ đỏ cả mặt, Tần Triển thì cảm thấy nhộn nhạo trong lòng vì đã làm được một điều gì đó cho Nhiếp Duy Sơn và Nhiếp Dĩnh Vũ.
Hộp sữa bột cũng đã bị Doãn Thiên Dương ủ cho nóng cả lên, cậu nhìn Tần Triển nói: “Lúc đại chiến trong bệnh viện rõ ràng là ông nhường tôi đúng không, nếu không thì chắc chắn tôi đã bị ông đánh cho hộc máu rồi.”
Tần Triển lảng tránh ánh mắt của đối phương: “Chuyện cũ thì đừng nói nữa, đều qua rồi, qua rồi.”
Đến tối còn có buổi huấn luyện nên mọi người ngồi một lúc thì cũng chuẩn bị về, Doãn Thiên Dương tiễn ra cửa rồi nói: “Vốn còn định tham gia cuộc thi tháng sau nữa chứ, bây giờ chắc là không thể rồi.”
Tần Triển an ủi: “Vậy ông cố gắng dưỡng thương đi, uống nhiều sữa bột để bổ sung canxi”
Doãn Thiên Dương chẳng biết vì sao lại kích động, cậu bảo đảm với đối phương: “Mỗi ngày tôi sẽ uống hai bữa, tranh thủ về đội sớm!”
Mọi người ra khỏi cửa xuống cầu thang rồi lục tục đi xa, cậu kéo ống tay áo của Tần Triển, thì thầm: “Ông tới chơi thường xuyên nhớ, lần sau ăn cơm rồi hẵng đi.”
Tần Triển vừa nghĩ đến chuyện có thể sẽ gặp được Nhiếp Duy Sơn thì tâm trạng tựa như đi hành hương, đồng ý nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ ăn hai bữa rồi mới đi!”
Nhiếp Duy Sơn và Nhiếp Dĩnh Vũ tới trường rồi tan học như thường lệ, cũng đã quên luôn chuyện đánh nhau kia. Buổi tối tan học về Nhiếp Duy Sơn đến xem Doãn Thiên Dương như thường ngày, cũng tiện thể đưa đề thi, sau khi nhìn thấy đầy bàn đồ ăn hắn hỏi: “Dì Tiên mua à? Đừng để no quá đấy.”
Bạch Mỹ Tiên nói: “Đồng đội trong đội điền kinh mua đấy, cả tối ăn liên mồm, chắc sắp vỡ bụng rồi.”
Nhiếp Duy Sơn nhớ tới chuyện nhờ vả Tần Triển, hắn đi tới cạnh bàn ăn ngồi xuống, nhìn Doãn Thiên Dương đang ăn đồ ăn vặt nói: “Bọn Tần Triển tới thăm cậu à? Nói chuyện gì thế?”
Doãn Thiên Dương quệt miệng: “Cậu hoàn toàn không ngờ được đâu, bọn họ thế mà lại đi tìm đội bóng đá báo thù cho tớ.”
“Trâu bò thế cơ à?” Nhiếp Duy Sơn giả vờ rất xuất sắc.
“Tớ cũng bất ngờ cực, hơn nữa Tần Triển đúng là giấu tài.” Doãn Thiên Dương vào bếp lấy một cái bát, sau đó múc hai thìa sữa bột, “Cậu ấy dùng cờ lê đánh vào đầu cái bọn đội bóng đá kia, trời ơi lợi hại vãi. Giờ nghĩ lại thì hồi đầu ở bệnh viện cậu ấy đánh với tớ là gì chứ, vốn chỉ là đùa tớ thôi, sau đó còn hẹn tớ tới trường Thể thao, sợ tớ bị thương nên đổi sang thi đấu thể thao, đội điền kinh cũng là cậu ấy mời tớ vào.”
Cái thìa khuấy trong bát sữa bột, dần dần tạo thành vòng xoáy, Nhiếp Duy Sơn nhìn chằm chằm rồi nói: “Cậu ta đối với cậu tốt vậy à.”
“Đúng vậy đấy, thế mà hôm nay tớ mới nhận ra.” Doãn Thiên Dương uống một hớp, ngọt ngào thấm vào trong lòng, “Đây là sữa bột hôm nay cậu ấy mua cho tớ, bổ sung canxi, để tớ mau chóng lành vết thương về đội, haiz cứ nghĩ đến chuyện hóa ra cậu ấy giỏi như vậy thì mặt tớ nóng cả lên, cảm thấy lúc trước đúng là múa rìu qua mắt thợ, xấu hổ ghê.”
Thấy Nhiếp Duy Sơn ngậm miệng không nói lời nào, Doãn Thiên Dương đẩy đồ ăn qua rồi nói: “Ăn đồ ăn vặt đi, bọn họ mua nhiều thế mà.”
Cổ họng Nhiếp Duy Sơn như bị nghẹn lại, hắn nói: “Tớ không muốn ăn mấy cái này, tớ cũng muốn uống sữa bột.”
Doãn Thiên Dương sờ hộp sữa bột nói: “Sữa bột thì không được, cái này tượng trưng cho tình nghĩa đã phát triển đến bây giờ giữa tớ và Tần Triển, tủ lạnh có sữa chua đấy, hay là cậu uống sữa chua đi.”
Nhiếp Duy Sơn hít sâu một cái: “Tớ về nhà húp cháo thì hơn.” Hắn đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng lại đối diện với ánh mắt của Doãn Thiên Dương đang ngửa đầu nhìn hắn, bất chợt hắn dừng lại, đưa tay sờ lên sau gáy của đối phương, muốn xác nhận xem vết sưng đã hết hay chưa.
Đã hết sưng, đã hết sưng nhưng đầu óc vẫn không dùng được như cũ!
Doãn Thiên Dương cảm nhận được tâm trạng của Nhiếp Duy Sơn không tốt, tuy rằng không biết tại sao lại không tốt, đợi đến khi Nhiếp Duy Sơn đi tới cửa chuẩn bị bước ra thì cậu không nhịn được gọi: “Chờ đã, cậu sao thế?”
Nhiếp Duy Sơn buồn bực nhìn cây táo trong sân trả lời: “Tớ đau chân.”
“Chân bị sao vậy?” Ngay lập tức Doãn Thiên Dương đứng dậy đi tới, ngồi xuống bên chân Nhiếp Duy Sơn, “Này? Rốt cuộc là làm sao thế?”
Nhiếp Duy Sơn nhấc Doãn Thiên Dương dậy rồi nói một câu “Không sao”, sau đó rời đi.
Lúc này hắn đã biết tự bê đá đập vào chân mình là cảm giác gì.