Một câu nói được thốt ra nhẹ nhàng nhưng trong nháy mắt lại khiến căn phòng trở nên yên tĩnh. Bàn tay đang cầm đũa của Doãn Thiên Dương phải ra sức gồng lên thì mới không làm rơi miếng thức ăn vừa mới gắp, cậu vội vàng liếc mắt nhìn Nhiếp Phong, rồi cảm thấy sự lặng im quá mức của đối phương khiến người ta thật hoảng sợ.
Nhưng cậu nhìn bộ dạng từ tốn nhai cơm của Nhiếp Duy Sơn thì lại cảm thấy hình như chỉ có mình cậu là thấp thỏm bất an.
Sau khi Nhiếp Phong im lặng một lúc thì bỗng cười rộ lên: “Bố cũng quên mất chuyện này đấy, lúc đó mẹ con và dì Tiên của con có thai cùng lúc, bố và Hướng Đông lại là bạn tốt lớn lên cùng nhau nên cứ thế quyết định sau khi sinh sẽ cho hai đứa trẻ thông gia từ bé.”
Doãn Thiên Dương bê bát lên ăn, khuôn mặt như vùi cả vào trong bát, còn ở dưới mặt bàn thì lại duỗi chân ra đá vào chân Nhiếp Duy Sơn. Nhiếp Duy Sơn bị đá mấy cái nhưng vẫn ung dung thản nhiên, còn cười hỏi Nhiếp Phong: “Thế lúc đó bố và chú Doãn bàn bạc với nhau thế nào vậy ạ?”
“Chủ yếu là do có con nên phấn khích, cả ngày rảnh rỗi thì không khỏi suy nghĩ linh tinh.” Nhiếp Phong nói, “Bố thấy Thiên Kết vừa xinh xắn vừa ngoan ngoãn nên cũng muốn có con gái, mà Hướng Đông lại nói phản ứng khi mang thai lần hai của Mỹ Tiên không giống lần đầu, chắc hẳn là con trai nên hai chúng ta nhủ thầm vậy thì vừa vặn kết thông gia từ bé luôn.”
Doãn Thiên Dương đặt bát xuống, cơm đã không còn một hạt. Nhiếp Duy Sơn lại xới thêm cho cậu, đoạn nói: “Sao chỉ ăn cơm không thế, chẳng phải nói muốn ăn thịt luộc à, gắp nhiều chút đi.”
Doãn Thiên Dương chống khuỷu tay lên bàn rồi đỡ trán như thể đầu đau đến mức không muốn sống nữa, đoạn nói: “Chúng ta đổi đề tài đi, nghe nói nhiệt độ của toàn cầu đang tăng cao, có khi nào sau này không còn mùa đông nữa không?”
“Làm gì có chuyện đó, đâu nghiêm trọng đến vậy.” Nhiếp Phong gắp hai miếng thịt cho Doãn Thiên Dương, sau đó nhìn về phía Nhiếp Duy Sơn, “Đúng rồi, sao con lại hỏi bố chuyện thông gia từ bé? Có người yêu à?”
Nhiếp Duy Sơn chưa kịp trả lời thì Doãn Thiên Dương đã ôm mặt chen miệng nói: “Triều Tiên đang nghiên cứu vũ khí hạt nhân đấy ạ, liệu đồng bào ở khu vực Đông Bắc có bị nguy hiểm không nhỉ, trong lòng cháu lo lắm luôn ấy ạ.”
Nhiếp Duy Sơn nghe thấy giọng nói hơi run run của Doãn Thiên Dương thì rất muốn cười, hỏi ngược lại: “Người yêu và thông gia từ bé thì liên quan gì ạ?”
“Có liên quan gì đâu, bố tiện miệng thì hỏi thôi.” Nhiếp Phong thả lỏng người, hiếm khi nói nhiều như vậy, “Chuyện thông gia từ bé chỉ là bố và bố của Thiên Dương nói chơi thôi, kể cả con là con gái thì cũng không bắt buộc phải kết hôn với Thiên Dương mà, đã là năm bao nhiêu rồi, đương nhiên là tìm một người mà mình thích mới là quan trọng nhất, chỉ là nếu có thể môn đăng hộ đối thì tốt hơn.”
“Con cũng cảm thấy vậy.” Nhiếp Duy Sơn gật đầu, “Bố à, con nhớ rồi ạ, không cần biết đối phương là ai, bản thân thích mới là quan trọng nhất.”
Doãn Thiên Dương bỏ tay đang che mặt xuống, rồi nhìn Nhiếp Phong bằng ánh mắt sâu xa: “Chú Nhiếp ơi, lời vừa rồi chú có thể nói lại một lần với bố mẹ cháu không ạ? Cháu sợ bọn họ không nghĩ như thế.”
Nhiếp Phong an ủi: “Yên tâm đi, bố mẹ cháu sẽ chỉ có thể văn minh hơn chú thôi. Sao, cháu có người yêu?” Ông hỏi xong cũng không yêu cầu Doãn Thiên Dương phải trả lời, dù sao trẻ con cũng cần có sự riêng tư, bèn thở dài nói: “Hai đứa cũng lớn cả rồi, sau vài năm yêu đương thì sẽ đến kết hôn, chúng ta là bố mẹ chỉ chờ chăm con cho mấy đứa thôi. À, nếu mỗi đứa có một trai một gái thì có thể kết thông gia từ bé rồi.”
Sau khi ăn xong Nhiếp Phong quay vào phòng ngủ trưa, Nhiếp Duy Sơn thì đứng bên bồn rửa bát, còn Doãn Thiên Dương sau khi ăn một bữa cơm lo lắng hồi hộp thì lúc này cảm thấy còn mệt hơn so với chạy cự li dài. Cậu dựa người vào cánh cửa trượt của nhà bếp rồi nhìn chăm chú bóng lưng của Nhiếp Duy Sơn trong chốc lát, sau đó nói với vẻ hùng hồn nhưng chán nản: “Tớ về nhà trước đây.”
Nhiếp Duy Sơn rửa nốt chiếc đĩa cuối cùng: “Lưng tớ ngứa quá, gãi mấy cái cho tớ đi.”
Doãn Thiên Dương đi tới gãi lưng cho đối phương, gãi xong thì vẫn là câu kia: “Tớ về nhà trước đây.”
Rửa sạch xà phòng trên tay, Nhiếp Duy Sơn quay người ôm Doãn Thiên Dương, còn áp bàn tay lành lạnh lên cổ Doãn Thiên Dương, hắn khẽ nói: “Vừa nãy sợ à? Rõ ràng bình thường lá gan rất lớn mà.”
“Ra đời gan lớn bao nhiêu cũng không thể không sợ hãi trước tình yêu.” Doãn Thiên Dương rụt cổ lại rồi dựa vào trong lòng Nhiếp Duy Sơn, “Cậu đừng ôm tớ, tớ phải về thật đây, nếu không đợi đến khi chú Nhiếp tỉnh dậy nhỡ đâu cậu đột ngột thú nhận, tim tớ sáng trưng cũng không bắc cầu, e là không chịu nổi.”
Nhiếp Duy Sơn bật cười: “Bớt làm trò đi, tớ hứa không nói linh tinh được chưa?” Hắn ôm Doãn Thiên Dương ra phòng khách, rồi ngồi cạnh nhau trên sô pha xem TV, Doãn Thiên Dương ôm gối dựa ngẩn người, ngay cả việc hắn luồn tay vào trong áo cũng không nhận ra.
“Làm gì đấy.” Đến khi bụng Doãn Thiên Dương bị ấn xuống thì rốt cuộc cũng tỉnh lại, “Cậu còn dám táy máy tay chân!”
Nhiếp Duy Sơn nói: “Vừa ăn hai bát cơm, tớ định xem thử bụng có phồng lên không.”
“Phồng lên một chút.” Doãn Thiên Dương ôm thật chặt gối dựa, nghiêng đầu đập lên một cánh tay khác của Nhiếp Duy Sơn, sau đó cậu ngẩng đầu nhắm mắt lại, ý tứ rất rõ ràng.
Nhiếp Duy Sơn cúi đầu, nhắm thẳng vào môi Doãn Thiên Dương hôn xuống, ngay khi sắp chạm vào thì lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Vừa mới ấn nghe máy thì ngay lập tức đã truyền tới hai câu sai bảo của Đinh Hán Bạch: “Tám giờ sáng thứ hai mang theo mấy bộ quần áo đi công tác với ta, đừng có mang mấy thứ vô bổ, trên đường nói ít nhìn nhiều, nhìn bằng con mắt tinh tường, hầu hạ tốt sư thúc của con.”
Đinh Hán Bạch chỉ nói đúng một lần, nói xong cũng ngắt máy luôn, Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương nghe tín hiệu báo máy bận mà thở dài, lòng thầm nhủ vị này đúng thật là ông lớn. Không biết sẽ đi mấy ngày, Nhiếp Duy Sơn hỏi: “Có phải tuần sau là thi giữa học kỳ đúng không?”
“Ừ, thứ ba thứ tư thi, thứ sáu họp phụ huynh.” Doãn Thiên Dương thở dài một tiếng, “Mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, cậu bị sư phụ ngược đãi, tớ bị Hướng Đông đánh đập, dưới hoàn cảnh sống khắc nghiệt như vậy thứ có thể giúp chúng ta gắng sức chỉ có tình yêu.”
Nhiếp Duy Sơn bóp cằm Doãn Thiên Dương, cúi đầu hôn một cái rồi lầm bầm: “Giúp tớ gắng sức còn có mấy lời nói nhảm của cậu, ngày nào cũng phải lảm nhảm mấy trăm câu, chẳng trách mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, đều là do nói chuyện mệt.”
Cuối tuần luôn trôi qua rất nhanh, ăn một bữa cơm với người nhà, xem TV cùng người yêu, rồi lại chạm khắc một miếng ngọc vậy là tiêu phí hết hai ngày. Cũng may thân thể Nhiếp Phong đã hồi phục khá tốt, có thể tự chăm sóc cho mình nên Nhiếp Duy Sơn cũng có thể yên tâm đi công tác cùng Đinh Hán Bạch.
Nói là đi làm việc nhưng đến khi máy bay đáp xuống đất rồi mà Nhiếp Duy Sơn vẫn chưa biết là làm việc gì, dọc theo đường đi Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ hết tán gẫu rồi lại uống trà, người ngoài nhìn vào còn tưởng là đi du lịch.
Bọn họ đến Túc Châu ở An Huy, sau khi gửi hành lý ở khách sạn xong thì đi thẳng tới chợ đồ cổ địa phương, trong chợ có rất nhiều người, quả thật giống như là họp chợ vậy. Nhiều người bán chỉ trải thẳng một tấm vải bạt ra rồi dựng quầy hàng là xong. Đinh Hán Bạch đi ở phía trước, Kỷ Thận Ngữ bước theo sau nói cho Nhiếp Duy Sơn: “Chợ đồ cổ này được tổ chức mỗi năm một lần vào tháng tư, những người tới đây không hẳn là đều làm nghề này, chỉ cần có đồ muốn bỏ thì đều có thể bán, con xem có phải rất nhiều người chỉ mang theo một lọ hoa thôi đúng không?”
“Con nói mà, chẳng trách có nhiều người như vậy.” Nhiếp Duy Sơn ngắm nghía xung quanh, “Sư thúc ơi, vậy có phải cũng có rất nhiều người mua ảo đúng không ạ?”
“Ừ, phần lớn đều là đến xem cho vui, coi như là đi dạo phố.” Kỷ Thận Ngữ nói, “Nhưng người trong nghề cũng có không ít, dù sao đây cũng là một thành phố lớn, hàng năm đều có người từ nơi khác tới đây gom hàng, ví dụ như sư phụ con.”
Nhiếp Duy Sơn khẽ hỏi: “Người có biết lát nữa sư phụ muốn kiểm tra con cái gì không ạ?”
Kỷ Thận Ngữ cười đáp: “Con nghĩ ông ấy đã chuẩn bị đề sẵn rồi hả? Ông ấy không bận tâm nhiều đến thế đâu, đều là suy nghĩ ngay tại chỗ thôi, có lẽ lát nữa những gì con bị kiểm tra chính là những gì ông ấy vừa mắt.”
Đinh Hán Bạch đi một mình ở phía trước, quay đầu lại thì phát hiện đã cách Nhiếp Duy Sơn và Kỷ Thận Ngữ quá xa bèn đứng lại chờ. Ông cúi đầu liếc nhìn quầy hàng bên cạnh, sau đó bước tới ngồi xổm xuống để nhìn cho kỹ. Người bán và những người mua khác thấy ông có vẻ hiểu biết nên đều im lặng lại, muốn nghe thử xem ông hỏi món đồ nào.
Nhìn ngắm một lúc lâu thì rốt cuộc Nhiếp Duy Sơn và Kỷ Thận Ngữ cũng đuổi kịp, Nhiếp Duy Sơn vội vàng quét mắt nhìn các món trong quầy hàng để phòng ngừa Đinh Hán Bạch sẽ vặn hỏi. Ai ngờ Đinh Hán Bạch lại vươn tay sờ lên tấm vải bố trải trên mặt đất, rồi nói với giọng tiếc nuối: “Vải satanh tốt thế này dùng để may quần áo có phải tốt bao nhiêu, thế mà lại trải ra lót đất.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, người bán hàng phản ứng rất nhanh: “Sử dụng tấm vải này cũng đã không xứng với chỗ đồ của tôi, ngài nhìn thử đi, chỗ tôi toàn là đồ tốt cả đấy.”
“Dẹp đi, không có cái nào là hàng thật cả.” Đinh Hán Bạch đứng lên bỏ đi. Người bán hàng bị phá mất chuyện làm ăn bèn chửi một tiếng rồi chuẩn bị định ra tay, Nhiếp Duy Sơn giữ cổ tay đối phương cản lại rồi giảng hòa: “Chỉ là lời nói đùa đừng coi là thật, chúc bác mua may bán đắt.”
Kỷ Thận Ngữ đi trước cùng Đinh Hán Bạch, đoạn nói: “Có đồ đệ tốt thật.”
Đinh Hán Bạch hừ hai tiếng: “Sau một thời gian nữa thằng nhóc kia sẽ biết, có sư phụ càng tốt hơn!”
Trong chợ đồ cổ ngập tràn giọng địa phương ở khắp các nơi, đôi khi chỉ muốn giao lưu thôi cũng rất vất vả, Nhiếp Duy Sơn cùng sư phụ và sư thúc đi loanh quanh, mỗi ngày đều có thể trông thấy những người lành nghề giao dịch với nhau, còn mấy kẻ ngu ngốc thì cũng chỉ đợi bị lừa mà thôi.
Tại một quầy hàng trong góc, ánh sáng không đủ, cũng không có nhiều người, người bán hàng nhìn qua chỉ ngoài ba mươi, bộ dạng giống như người có học lịch sự nho nhã, Đinh Hán Bạch dừng bước rồi giơ tay lên chỉ, đoạn nói: “Thận Ngữ, em nhìn món đồ kia xem là cái gì?”
Kỷ Thận Ngữ vừa liếc mắt nhìn đã quay đầu đi ngay: “Không biết.”
“Sao lại không biết, không phải năm đó anh đã tặng em một cái à.” Đinh Hán Bạch cố tình kiếm chuyện bèn quay đầu về phía Nhiếp Duy Sơn, “Ra đề đây, nói nghe thử xem.”
Nhiếp Duy Sơn nói rất trịnh trọng: “Đây là tượng Trâu nằm phun nước bằng sứ men xanh trắng thời Tống(*), với phần đế là hình một con trâu đang nằm, chàng trai chăn trâu ngồi trên lưng rủ một cô gái cưỡi cùng rồi nhân cơ hội ôm hôn vuốt ve đối phương. Thuộc loại Bí hí sứ, đa phần Bí hí sứ phô bày cảnh nam nữ ân ái.”
(*)Sứ men xanh trắng là báu vật trong kỹ thuật chế tác đồ sứ truyền thống của dân tộc Hán, là một loại đồ sứ tiêu biểu của thời Tống được nung trong các lò nung ở trấn Cảnh Đức. Nước men của nó có màu giữa xanh và trắng, trong xanh phớt trắng, trong trắng ánh xanh.
May mà trong góc không có nhiều người, Nhiếp Duy Sơn nói xong thì quan sát trong chốc lát rồi bổ sung: “Sư phụ ơi, cái này không tốt bằng cái người đặt ở đầu giường trong phòng ngủ.”
Đinh Hán Bạch hài lòng nói: “Nói thừa, đấy là tự tay ta khắc cho sư thúc con, nhưng mà cái này cũng khá được.”
Mặt mũi Kỷ Thận Ngữ đỏ bừng cả lên: “Lớn làm hư nhỏ, đừng cản trở người ta làm ăn nữa.” Ông nói xong thì quay người đi về hướng khác, nhưng mãi một lúc lâu cũng không thấy ai đuổi theo, ông bước chậm lại thì nghe thấy Đinh Hán Bạch đã bắt đầu giảng cho Nhiếp Duy Sơn phải chạm khắc như thế nào!
“Nhất định phải là ngọc tốt, sáng bóng và trơn nhẵn, chạm tay thấy ấm.”
“Con nhớ rồi ạ, nhưng con sẽ không khắc xuân cung đồ.”
“Tại sao ôm đàn tỳ bà che nửa mặt lại đẹp? Bởi vì ẩn ý hấp dẫn con người ta hơn hẳn sự phô bày trực tiếp.”
“Dạ, con hiểu, hôm nào đó con sẽ thử xem sao.”
“Đừng để bố con nhìn thấy không lại mắng ta dạy hư con.”
Qua mấy ngày Đinh Hán Bạch thu về được không ít đồ, cũng bán ra không ít thứ, ngày cuối cùng vì muốn ôn chuyện với một vài người bạn ở địa phương nên không đi nữa. Nhiếp Duy Sơn và Kỷ Thận Ngữ thì lại không nhàn rỗi, vẫn cứ đóng đô trong chợ đồ cổ để tìm đồ, Đinh Hán Bạch nói, Nhiếp Duy Sơn có thể tự mua một món đồ, sau đó là lời hay lỗ thì tự bản thân chịu trách nhiệm.
“Có vừa ý cái gì không?” Kỷ Thận Ngữ không can thiệp nhiều, “Hôm nay là ta đi cùng con, con muốn mua gì thì ta sẽ bỏ tiền, đợi sau khi về con sang tay đồ rồi trả lại là được.”
Nhiếp Duy Sơn từ tốn đi về phía trước, nhìn thấy một bà cụ bán đồ trang sức thì hắn ngồi xổm xuống hỏi: “Bà ơi, những thứ này đều là bà thu gom hay là gia truyền ạ?”
“Gia truyền đấy, cũng không đếm được đã truyền bao nhiêu đời rồi.” Bà cụ có gương mặt hiền từ, “Cũ nhất cũng là vào thời cuối nhà Thanh, so với những món đồ cổ khác thì không đáng bao nhiêu tiền.”
Nhiếp Duy Sơn tìm kiếm trong đống trâm cài và nhẫn, chợt trông thấy một chiếc bát con, bèn hỏi: “Bà ơi, cái bát con này có bán không ạ?”
“Cái này à, bán cả bán cả.” Bà cụ cầm cái bát lên rồi đưa tới, “Mấy món đồ linh tinh này trong nhà nhiều lắm, để lại thì tốn diện tích nên một ngày nào đó bà với ông bạn già sẽ giải quyết hết.”
Nhiếp Duy Sơn quan sát thật kỹ chiếc bát con kia, sau đó lại chọn thêm bốn món đồ trang sức. Bà cụ mở một tờ giấy ra xem, ngượng ngùng nói: “Nhiều đồ nên bà không nhớ được hết, phải kiểm tra lại một chút.”
Bà cụ xem xong thì nói: “Mấy món trang sức này đều là đồ Dân quốc, không đáng bao nhiêu tiền, cái bát này ở nhà dùng để cho cá ăn, vốn là có hai cái nhưng một cái làm rơi vỡ mất rồi. Thôi thì tổng cộng sáu nghìn đi, đồ trang sức nếu rảnh rỗi thì nhớ lau qua một chút nhé.”
“Dạ vâng.” Nhiếp Duy Sơn cất mấy món đồ vào túi, sau đó để lại tiền rồi đi.
Từ đầu tới cuối Kỷ Thận Ngữ vẫn luôn đứng ở đối diện xem một lọ thuốc hít(*), đoạn hỏi: “Con mua nhiều đồ trang sức như vậy làm gì?”
(*)Lọ thuốc hít là những lọ dùng để đựng các loại thuốc dạng bột, kích thước nhỏ vừa để cầm tay, dễ mang theo, được sử dụng trong thời nhà Thanh.
“Không nhiều đâu ạ, thím ba, dì Tiên, chị Kết và mẹ con mỗi người một cái.” Nhiếp Duy Sơn mang chiếc bát về khách sạn, đến tận đêm khuya Đinh Hán Bạch mới trở về, hắn khai báo lại ngay, “Sư phụ ơi, hôm nay con mua được một món đồ.”
Đinh Hán Bạch uống hơi nhiều, dùng nước trà xoa mắt một chút: “Để ta xem thử.”
Nhiếp Duy Sơn đặt chiếc bát con kia lên bàn, đợi Đinh Hán Bạch cầm lên xem thì hắn nói: “Miệng rộng thân ngắn, thành bát lõm vào trong, nước men xanh ánh lam, lớp men rất mỏng cũng rất đều, hẳn là bát sứ men xanh thời Ngũ Đại, là hàng thật.”
Ánh mắt của Đinh Hán Bạch sáng rõ, còn ẩn giấu ý cười: “Từ lò nào?”
Nhiếp Duy Sơn đáp: “Sài Diêu(*) ạ.”
(*)Sài Diêu là lò nung ngự dụng của vua Chu Thế Tông thời Ngũ Đại, được so sánh ngang với 5 đại danh diêu thời Tống là Nhữ, Quan, Ca, Quân, Định.
Đinh Hán Bạch lại hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Sáu nghìn ạ, còn cộng thêm bốn món đồ trang sức thời Dân quốc.” Nhiếp Duy Sơn nói xong thì bị đá một cái, hắn nhìn Đinh Hán Bạch cười, Đinh Hán Bạch lại nhìn chiếc bát cười. Đến khi hai người cười đủ rồi thì Đinh Hán Bạch nói to: “Chiều ngày mai lên đường về nhà, nhớ bánh ngọt ở quán trà Trân Châu của ta rồi!”
Nhiếp Duy Sơn phụ họa theo: “Nhớ bánh tam giác nhân thịt trong nhà ăn của trường rồi!”
“Không thành thật.” Đinh Hán Bạch lắc đầu một cái rồi đứng dậy chuẩn bị tắm rửa, vừa đi vừa vứt lại một câu, “Ta thấy là con nhớ cái thằng bé thích ăn bánh nhân thịt kia kìa.”
Nhiếp Duy Sơn cất gọn đồ vào túi sau đó đứng bên cửa sổ vươn vai, cũng không biết Doãn Thiên Dương thi thế nào rồi, có còn tâm trạng ăn bánh nhân thịt hay không.
Nói một cách chính xác, thì là hoàn toàn không.
Doãn Thiên Dương cảm thấy thi giữa học kỳ xong lại họp phụ huynh, giống như sau khi đi tới đoạn cuối của cuộc hôn nhân thì lại kéo nhau lên tòa án, vốn đã đủ phiền lòng nhưng còn muốn khoét sâu thêm sự thương tổn trong tình cảm của đôi bên.
Bảy rưỡi cậu kết thúc huấn luyện về nhà, đúng tám giờ thì đến trước cổng, sau đó cậu ngồi xuống bậc thềm băn khoăn, nghĩ mãi không ra buổi họp phụ huynh ngày mai thì bố hay mẹ cậu đến thì tốt hơn.
Lại qua thêm mười phút, chuông điện thoại vang lên, cậu bắt máy: “Mẹ ạ, con đang ở đầu hẻm. Ơ, con tình cờ gặp Tiểu Vũ, nó bảo con sang nhà nó ăn cơm, vậy con sang đây ạ.”
Tự biên tự diễn y như thật, Doãn Thiên Dương đeo cặp sách đi sang hẻm bên cạnh, từ sau khi Nhiếp Duy Sơn dọn đi thì cậu rất ít sang đây, có sang thì cũng là sang trò chuyện với ông Nhiếp. “Ớ! Sao mình không nghĩ ra nhỉ!” Bước chân của cậu hơi ngừng lại, sau đó chợt kích động chạy vào trong sân, “Thím ba ơi! Cháu đến ạ!”
Thím ba đang làm cơm không nghe thấy, chú ba ở trong nhà nói vọng ra: “Cơm sắp xong rồi, mau đi rửa tay đi.”
Trạng thái tinh thần của ông Nhiếp khá tốt nên vốn không cần người phục vụ, Doãn Thiên Dương rửa tay xong thì ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh khẽ hỏi: “Ông ơi, ngày mai ông có rảnh không ạ? Ông có thích nghe toạ đàm không ạ?”
“Toạ đàm về cái gì? Về dưỡng sinh bán thuốc thì không nghe, toàn lừa đảo linh tinh.” Ông Nhiếp một tay cầm thìa, một tay thì xoay xoay quả cầu ngọc. Doãn Thiên Dương cười híp mắt nói: “Toạ đàm về giáo dục ạ, ở trường của bọn cháu, ông có bằng lòng đi không ạ?”
Ông Nhiếp suy nghĩ vài giây: “Cháu lừa ai đó! Chẳng phải là họp phụ huynh à!”
Nhiếp Dĩnh Vũ vừa về tới nhà, bước vào cửa thì đúng lúc nghe thấy câu mắng của ông lão, bèn tiện thể nói theo: “Đúng rồi, năm giờ chiều mai họp phụ huynh, bố mẹ có ai rảnh để đi không ạ?”
Chú ba bê thức ăn lên: “Được, để bố đi cho. Đúng rồi, lần này thi thế nào?”
“Thứ tư của khối ạ, phát huy tương đối tốt.” Nhiếp Dĩnh Vũ đúng thật là không ra gì, chẳng thông cảm với cảnh ngộ của anh Dương Dương của cậu ta chút nào. Doãn Thiên Dương như đứng đống lửa, như ngồi đống than, chỉ lo sẽ hỏi lây sang cậu, kết quả là sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, thím ba ngồi xuống hỏi: “Thiên Dương thi thế nào?”
Doãn Thiên Dương miệng cười nhưng lệ đổ trong tim: “Có chút chênh lệch với Tiểu Vũ ạ.”
Suýt chút nữa Nhiếp Dĩnh Vũ phun cả ra, cũng may là nhịn xuống được. Một bữa cơm ăn mà lòng lo nơm nớp, Doãn Thiên Dương ăn xong thì về nhà ngay, dù sao ở nhà cũng không có ai để so sánh với mình. Đợi sau khi cậu nói chuyện họp phụ huynh xong thì Doãn Hướng Đông khoát tay: “Ngày mai bố có tiết, không đi được.”
Bạch Mỹ Tiên cũng lo lắng: “Bạn cùng phòng hồi đại học của mẹ tới đây, mẹ đã hẹn cô ấy ăn cơm, cũng không có thời gian rồi.”
Doãn Thiên Dương mừng húm nhưng ra vẻ buồn rầu hỏi: “Vậy làm sao bây giờ ạ? Mẹ, chẳng lẽ ăn cơm với bạn cùng phòng quan trọng hơn việc tham gia buổi họp phụ huynh của con ạ?”
“Lại chẳng thế, ăn cơm với bạn cùng phòng thì chắc chắn sẽ rất vui, còn có thể tán gẫu rất nhiều chuyện thú vị, còn tham gia buổi họp phụ huynh của mày thì sẽ lại ước ao con cái nhà người ta, không khéo còn bị thầy chủ nhiệm giữ lại nói chuyện.” Bạch Mỹ Tiên nói với giọng chân thành, “Sau này mày làm bố sẽ biết, nếu như con của mày giống mày.”
Doãn Thiên Dương nói ấp a ấp úng: “Con sẽ không có con, cũng không muốn có.”
Doãn Thiên Kết ngồi xem từ nãy, sau khi nghe thấy Doãn Thiên Dương nói thì rốt cuộc cũng có phản ứng, cô đứng lên: “Để con đi cho, ngày mai buổi sáng ở trường có hội thảo nhưng buổi chiều thì không có việc gì.”
Ưu điểm duy nhất của họp phụ huynh là được tan học sớm, bốn rưỡi tổ trực nhật bắt đầu quét dọn, ban cán sự thì trang trí bảng và sắp xếp phiếu kết quả học tập. Doãn Thiên Dương đang ngồi chờ chị cậu ở vườn hoa dưới tòa nhà lớp học thì nhận được một tin nhắn.
Nhiếp Duy Sơn nhắn tới: “Buổi tối sẽ về đến nhà.”
Cậu đang chuẩn bị soạn tin trả lời thì trông thấy Doãn Thiên Kết, bèn cất điện thoại rồi đi ra đón, “Chị, em mua cho chị chai nước này, còn để một quyển tạp chí trong ngăn bàn nữa, nếu chị thấy chán thì cứ lôi ra xem nhớ.”
“Làm gì có chuyện họp phụ huynh còn xem tạp chí, sao mày không tải hai tập phim cho chị luôn đi.” Doãn Thiên Kết vỗ cậu một cái, “Lần này thi không tốt như đợt cuối kỳ, có thể một phần là do chuyện tập huấn nhưng thật ra là không để tâm học bằng lúc trước đúng không?”
Doãn Thiên Dương gật gật đầu, Doãn Thiên Kết do dự trong chốc lát rồi nói: “Học kỳ này là chuẩn bị bắt đầu bước vào ôn tập, chẳng mấy chốc là lên lớp 12, những chuyện khác cứ để tạm sang một bên, đừng làm ảnh hưởng tới việc học, biết chưa?”
“Chị nói chuyện huấn luyện ạ?” Doãn Thiên Dương giải thích, “Huấn luyện cũng không thể lơ là, nếu ở giải đấu tới đây mà em đoạt được huy chương thì em có thể vào Học viện Thể thao.”
Doãn Thiên Kết nói với vẻ nóng nảy: “Mày chỉ phân tâm vì mỗi chuyện này thôi à?!”
Doãn Thiên Dương sửng sốt, bỗng luống cuống trong lòng: “Chị, chị có ý gì vậy, em còn vì chuyện gì được nữa ạ.”
Phụ huynh đã đến càng lúc càng đông, Doãn Thiên Kết không nói thêm nữa mà cầm chai nước đi vào lớp. Doãn Thiên Dương lại ngồi xuống bệ đá kia, suy đi nghĩ lại về những gì Doãn Thiên Kết vừa nói, cũng quên mất việc nhắn tin trả lời cho Nhiếp Duy Sơn.
Học sinh đã về hết, vườn hoa cũng sáng đèn, cậu ủ nóng bệ đá, bấm đỏ cả hổ khẩu, cũng sắp nhai nát mấy câu nói kia. Chắc chắn không phải Doãn Thiên Kết vô tình nói ra những lời đó, nếu không cũng sẽ không tức giận, cậu vò đầu bứt tai, rất muốn chạy vọt lên tầng lao vào lớp để hỏi cho rõ.
Trong hai tiếng rưỡi, từ phân tích kết quả học tập, đến báo cáo lại biểu hiện hàng ngày của học sinh, rồi nghiên cứu công tác chuẩn bị cho năm học cuối cấp và thực hiện động viên phụ huynh học sinh. Buổi họp phụ huynh có vô số nội dung, Doãn Thiên Kết ghi chép kín tám trang giấy, mừng một điều là sau khi kết thúc không bị giữ lại nói chuyện.
Cô ra khỏi cửa lớp học rồi liếc nhìn Doãn Thiên Dương ở trong vườn hoa, xung quanh vắng vẻ chỉ có mỗi em trai cô đeo cặp sách ngồi ở đó, cúi đầu ủ rũ, cho dù có vóc dáng hơn một mét tám thì trong mắt cô cũng chỉ giống như một đứa nhóc đáng thương.
“Thiên Dương, về nhà thôi.”
Doãn Thiên Dương quay đầu sang nhưng lại không nhúc nhích, đợi đến khi Doãn Thiên Kết bước tới gần thì cậu mới ngửa đầu hỏi: “Chị ơi, rốt cuộc vừa nãy chị có ý gì? Lúc trước tâm trạng chị không tốt có liên quan đến em đúng không?”
“Không phải, chị chỉ nói bừa thôi.” Doãn Thiên Kết kéo đối phương dậy, sau đó cô dắt tay Doãn Thiên Dương đi về phía trước, rồi nói với giọng rất khẽ, “Cục cưng à, chị chỉ…chỉ sợ em đi sai đường thôi.”
Doãn Thiên Dương đau lòng: “Chị, chị khóc rồi.”
Cậu có thể khẳng định, bình thường cậu rất ngốc nhưng chỉ một chút thay đổi trong tâm trạng của người thân và bạn bè thì cậu đều sẽ nhận ra, Doãn Thiên Kết gục đầu lên vai cậu khóc, vì lo lắng cho cậu mà trở nên yếu đuối như vậy.
“Chị ơi, chị đừng khóc, chuyện không xấu đến thế đâu ạ.” Doãn Thiên Dương ôm Doãn Thiên Kết rồi bước đi thật chậm, “Là em động lòng trước, cũng là em mở miệng nói trước, nếu cậu ấy không thích em thì em vẫn sẽ đối xử tốt với cậu ấy, còn nếu cậu ấy thích em thì mỗi ngày của em đều sẽ cực kỳ vui vẻ.”
Doãn Thiên Kết ngây người, nhớ lại những lời Nhiếp Duy Sơn đã nói lúc đó thì bỗng nhiên không thể làm gì khác ngoài nở nụ cười.
Doãn Thiên Dương cười theo: “Cũng không phải là phạm tội trái pháp luật, thật ra đường chỉ có đi dễ hay khó chứ không có đúng hay sai. Trước sau gì bọn em cũng sẽ nói với người trong nhà, nếu người nhà không đồng ý thì bọn em sẽ chờ, cây lựu có thể chờ cây táo nở hoa kết quả, vậy thì bọn em cũng có thể.”
Đầu tháng năm gió đêm đã không còn hơi lạnh, dưới ánh đèn đường hoa cỏ hai bên đường vẫn tươi đẹp như xưa, máy bay hạ cánh đúng giờ, Nhiếp Duy Sơn về nhà cùng sư phụ và sư thúc, hắn phải nhập kho những món đồ đã thu mua trong mấy ngày nay xong thì mới đi.
Đến khi xong việc thì đã là nửa đêm, Doãn Thiên Dương vẫn chưa hề nhắn tin trả lời, hắn đón xe về nhà, trong túi xách đựng quần áo và chiếc bát sứ men xanh mới gom được. Nhà tập thể kiểu cũ vốn không có quản lý tài sản, phòng bảo vệ thì cũng chỉ là để trang trí, hắn đi thẳng tới dưới chân tòa nhà thì trông thấy có một người đang ngồi xổm dưới ngọn đèn đường cho mèo hoang ăn, còn học tiếng chó sủa.
Tiếng kêu cực kỳ quen tai.
Một bóng đen phủ xuống, xúc xích trong tay Doãn Thiên Dương bị doạ mà rơi mất, mèo hoang ngậm lấy rồi bỏ chạy, cậu ngẩng đầu lên: “Tớ chờ cậu hai tiếng rồi đấy.”
Nhiếp Duy Sơn kéo đối phương dậy: “Sao không lên phòng?”
“Sợ làm phiền chú Nhiếp, tớ chỉ tới thăm cậu chút thôi.” Doãn Thiên Dương đút tay vào trong túi áo khoác, trên gương mặt được phủ một tầng ánh sáng vàng ấm áp, “Hôm nay họp phụ huynh chị tớ đi dự, tớ không bị đánh.”
Nhiếp Duy Sơn cười: “Vì chuyện này thôi à? Chúng ta vào nhà đi, tớ kiếm được mấy thứ tốt, còn mua quà cho chị Kết và dì Tiên nữa, đúng lúc ngày mai để cậu mang về.”
Doãn Thiên Dương lùi về sau hai bước tránh cái kéo tay của Nhiếp Duy Sơn: “Không được, tớ chuẩn bị về đây, ngày mai tự cậu đưa đi rồi tiện thể ăn ở nhà tớ luôn.”
“Cũng được.” Nhiếp Duy Sơn nhìn chằm chằm đối phương, “Cậu sao thế, có chuyện gì à?”
“Có chuyện gì chứ.” Doãn Thiên Dương bước lùi hai bước, “Tớ đi đây, chỉ là mấy ngày không gặp nên tớ muốn nhìn cậu một chút thôi, không có gì cả.”
Cậu quay người ra về, vừa đi được mấy bước thì chợt dừng lại, rồi hít sâu một hơi xoay người cười nói: “Tiểu Sơn này, chị tớ biết chuyện của chúng ta rồi.”
Nhiếp Duy Sơn chăm chú nhìn đối phương, muốn nhìn ra cảm xúc của đối phương lúc này.
Doãn Thiên Dương vẫn đang cười: “Tớ đã nói với chị ấy mọi chuyện đều là tớ chủ động, nếu chị ấy hỏi thì cậu nhớ nói là tớ trêu vào cậu trước, chúng ta phải đảm bảo khớp lời khai.”
“Dương nhi…”
Doãn Thiên Dương nói xong thì thở dài, rồi lại vì một tiếng gọi này của Nhiếp Duy Sơn mà tan biến hết mọi sự can đảm, cậu mím môi rồi hỏi như thể rất tủi thân: “Đến khi nào thì cây táo mới có thể ra hoa đây?”