Hải Đường Nhàn Thê

Chương 28: Q.2 - Chương 28: Chương 0028




Hiện tại, tâm trạng của Hải Đường rất đáng sợ, không khí trong viện bị nàng trấn áp, Tiểu Cam đi đứng đều phải nhón chân vì sợ trong lúc sơ ý chẳng may kích nổ quả bom hẹn giờ kia.

Từ sau khi tiến cung đã hai ngày trôi qua, trong đầu Hải Đường thường xuyên hiện lên bộ dáng của Tô Oánh Nhi. Khí chất tao nhã, ngũ quan tú lệ, ý nhị nữ tử Giang Nam độc đáo…đều là thứ nàng không thể sánh bằng. Hải Đường tự vỗ tay vào mặt mình, nghĩ gì vậy? “Oán phụ” không phải là tác phong của Diệp Hải Đường ta a! Về phần Phương Sở Đình, hắn thật không cẩn thận, nếu bị người trong cung nhìn thấy, Phương gia còn không biết sẽ bị “tai bay vạ gửi” thế nào. Bản thân nàng hảo tâm nhắc nhở hắn, ấy vậy mà hắn còn không biết tốt xấu. Ngày hôm qua hắn đã quay về Phương phủ, đến hôm nay vẫn chưa thấy xuất hiện, thứ không chiếm được thật sự tốt như vậy sao?

Tiểu Tình nhìn tiểu thư ngồi ngây ngẩn một mình liền lắc đầu, xem ra tiểu thư lại cãi nhau với cô gia, ngày lành chẳng được bao lâu a! Chẳng lẽ tiểu thư không thể sửa đổi tính tình sao?

“Tiểu thư, ngoài cửa có một vị cô nương cầu kiến”

“Cô nương? Là ai?”, lúc này còn có ai đến tìm nàng?

“Nàng tự xưng là Tam cô nương ở Cẩm Hồng Lâu”

Tiểu Tam? Việc gì mà nàng lại tìm đến đây?, “Để nàng vào đi”, Hải Đường thu hồi bộ dáng lười nhác, nàng ngồi lại ngay ngắn trong thư phòng.

“Tiểu Tam bái kiến phu nhân”, Tiểu Tam sau khi tiến vào liền cúi người thi lễ với Hải Đường.

“Tiểu Tam, có chuyện gì sao?”, nha đầu này cho tới bây giờ đều không tỏ vẻ thân cận với nàng.

Tiểu Tam khó xử nhìn Tiểu Tình đang đứng bên cạnh, Hải Đường liếc mắt, Tiểu Tình hiểu ý lui xuống, trước khi rời đi còn cẩn thận đóng cửa thư phòng lại. Lời còn chưa nói, Tiểu Tam đã quỳ xuống, “Tiểu Tam có chuyện muốn thỉnh phu nhân làm chủ!”

“Ngươi làm gì vậy? Đứng lên mà nói, ta làm chủ chuyện gì? Chuyện của ngươi ta có thể làm chủ sao?”, Hải Đường có dự cảm không tốt, tim đập thình thịch.

“Phu nhân, Tiểu Tam muốn theo hầu bên người công tử, thỉnh phu nhân thành toàn”, Tiểu Tam khẽ cắn môi thu hết dũng khí nói ra rồi dập đầu.

Hải Đường vốn đang định đỡ nàng đứng dậy, nửa đường liền dừng lại, “Thành toàn?”. Nàng mỉm cười tự giễu, một trận ghen tuông xộc thẳng vào đầu, Tiểu Tam, ngươi cầu sai người rồi!

“Phu nhân, Tiểu Tam biết lời này một khi đã thốt ra cũng đã không còn đường lui”, khóe mắt Tiểu Tam đổ lệ nhưng nàng cũng không đưa tay gạt đi, chỉ là kiêu ngạo ngẩng đầu, “Nhưng thưa phu nhân, thỉnh người thông cảm tấm chân tình của Tiểu Tam. Tiểu Tam thật tâm thích công tử, cho dù làm nô tỳ cũng muốn hầu hạ bên cạnh ngài”

“Đứng lên rồi nói”

“Phu nhân, nếu người không đáp ứng, ta sẽ không đứng lên”, Tiểu Tam bày ra một bộ dáng “thấy chết không sờn”.

“Vậy thì không cần đứng lên”, tâm Hải Đường đã lạnh, Phương Sở Đình, ngươi lại gây ra chuyện tốt gì? Ta dễ dàng khi dễ vậy sao?

“Phu nhân, người…!”, sắc mặt Tiểu Tam thay đổi, bàn tay lại càng xiết chặt.

“Ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn ở lại bên người hắn cả đời như thế nào? Thật sự muốn làm nô tỳ?”, Hải Đường không khách khí vạch trần lời nói dối của nàng.

“Ta…là…ta không muốn làm nô tỳ, nếu chỉ như vậy, Tiểu Tam căn bản không cần tìm phu nhân”, khí thế của nàng vẫn không suy giảm.

“Đúng vậy, ngươi không cần tìm ta. Ta nói cho ngươi biết, Tiểu Tam, mặc kệ ngươi muốn dùng phương thức gì để ở lại bên cạnh hắn, đừng tới tìm ta, ngươi cứ trực tiếp tìm hắn là được”, Hải Đường cảm thấy thật sự buồn cười, nam nhân ở thời cổ đại thật sự ít ỏi như vậy sao? “Nhị nữ tranh phu” còn chưa tính, bây giờ còn muốn “Tam nữ tranh phu”?

Tiểu Tam nghe đến đó liền ngây ngốc, “Phu nhân, vô luận nói thế nào, công tử muốn nạp thiếp phải được người đồng ý”

Hải Đường ngửa đầu cười ha ha, nàng hung hăng đem lệ trong khóe mắt bức trở về, “Phải được ta đồng ý? Thật sự cần thiết sao? Chẳng lẽ ngươi không biết Tô Lam Nhân vào cửa Phương gia thế nào sao?”

“Phu nhân, Tiểu Tam biết phân lượng của phu nhân trong lòng công tử. Lúc trước Tiểu Tam chỉ nghĩ công tử là vì không thể làm trái ý nguyện của Phương đại nhân…nhưng hiện tại xem ra chỉ mỗi phu nhân mới có thể giúp ta”

Hải Đường cúi đầu nhìn nàng chăm chăm, Tiểu Tam cũng không sợ hãi ngẩng đầu đối diện với nàng, “Vậy nên ngươi luôn làm ra bộ dáng phớt lờ trước mặt ta? Ha ha, hiện tại ngươi đang tính toán điều gì? Cam tâm sao? Cam tâm quỳ trước mặt một người mà mình không để vào mắt?”

“Phu nhân, thỉnh người tha thứ, lúc trước Tiểu Tam không hiểu chuyện, khi đó ta cho rằng chỉ cần công tử thích ta là được, người căn bản không có tác dụng”

Trái tim Hải Đường rung lên, thích? Nàng từ từ nhắm mắt, đem lệ nuốt vào trong, khóe miệng nhếch lên, “Nếu công tử thích ngươi, ngươi vẫn không cần lãng phí thời gian ở nơi này”

Tiểu Tam lắc đầu cười thảm, “Phu nhân, ta thật sự không còn cách nào khác mới phải đến cầu người, cầu người thành toàn cho ta, ta dập đầu trước người”, Tiểu Tam nói xong liền dập đầu lên mặt đất.

“Không cần dập đầu, đứng lên!”, Hải Đường buồn bả lên tiếng, Tiểu Tam căn bản không để ý đến nàng mà liên tục dập đầu, “ĐỨNG LÊN! TA NÓI NGƯƠI KHÔNG CẦN DẬP ĐẦU!”, rốt cục nhịn không được, Hải Đường hét lên.

Tiểu Tam kinh ngạc ngừng lại, ánh mắt kỳ quái hướng nhìn nàng.

“Ngươi muốn đáp án, phải không? Tốt, rất tốt, ta có thể nói cho ngươi, nếu ngươi muốn vào cửa, đừng tới tìm ta, chỉ cần Phương Sở Đình hưu ta, ngươi sẽ lập tức vào cửa”, Hải Đường vỗ mạnh lên bàn, bút lông nghiêng mực trực tiếp rơi xuống đất.

Tiểu Tam nhìn chằm chằm bút mực tán loạn dưới đất, nàng phát ra một tiếng cười lạnh, “Tại sao? Tại sao ngươi nhất định phải làm như vậy? Ngươi có thể dung chứa Tô Lam Nhân, tại sao lại không dung chứa được ta?”

“Lúc ấy ta không thể phản đối Tô Lam Nhân, nhưng hiện tại ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!”

“Phu nhân, là người muốn giết chết ta sao?”, Tiểu Tam rút từ trong lòng ra một thanh chủy thủ rồi hướng vào ngực mình.

“Chết! Ha ha ha ha, Tam cô nương của Cẩm Hồng Lâu cũng muốn chết? Ngươi có võ công, muốn chết nhất định không phải là chuyện dễ dàng, đúng không?”, Hải Đường tiến đến trước mặt nàng, bàn tay gắt gao bắt được tay nàng. Hải Đường hung hăng nói, “Tiểu Tam, đừng để ta khinh thường ngươi, ngươi chết thì đã sao? Ta chỉ cảm thấy luyến tiếc ngươi nhưng tuyệt đối sẽ không hối hận!”

Tiểu Tam buông nhẹ bàn tay đang cầm chủy thủ, “Phu nhân, người nói đi, người rốt cục muốn thế nào mới chịu đáp ứng?”

“Cầm hưu thư của Phương Sở Đình đến đây, ta nhất định sẽ thành toàn cho ngươi”, Diệp Hải Đường đứng dậy bước lùi đến thư án, nàng nhìn gương mặt đẫm lệ của Tiểu Tam mà cố nở nụ cười, “Phương Sở Đình tốt như vậy sao? Hắn đáng giá để ngươi ủy khuất mình làm thiếp cũng muốn bước vào cửa Phương gia? Hay nói giữa các ngươi đã phát sinh quan hệ không thể để cho ai biết, bản thân ngươi không thể không tiến vào cửa Phương gia?”

Tiểu Tam nở nụ cười khinh miệt, “Phu nhân, Tiểu Tam trong mắt người khó ưa đến thế sao? Đúng vậy, ta thích công tử, chính ta cũng đã từng muốn dùng phương pháp trơ trẽn đó để bước qua cửa Phương gia”

“A, vẫn không được sao?”, trên mặt Hải Đường lộ ra một chút tươi cười, một nụ cười không ác ý nhưng cũng không thiện ý.

“Ta rất muốn cùng hắn ở chung một chỗ, vĩnh viễn ở cùng một chỗ!”, Tiểu Tam bị nụ cười này kích thích, “Nhưng mặc dù ngày hôm qua công tử say rượu, ta cũng không làm ra sự tình có lỗi với chính mình”

“Ta…”, Tiểu Tam mở to hai mắt, nàng cắn răng nói tiếp, “Đúng vậy! Công tử không cần ta, dù là say rượu, dù ta có thay đổi bộ nam trang mà người thường mặc qua, công tử vẫn nhận ra ta không phải là người! Ta…”, Tiểu Tam cúi đầu hít vào một hơi, nàng muốn tự mình trấn áp kích động, “Ta không nghĩ mình nhất định phải vào cửa Phương gia, ta chỉ muốn được người đồng ý, bởi vì ta biết chỉ cần người đồng ý, công tử mới có thể tiếp nhận ta”

Thậm chí không cần bước qua cửa cũng cần hắn, Phương Sở Đình tốt như vậy sao? Hải Đường không tin lắc đầu, “Ai~, Tiểu Tam, ngươi có muốn nghe lời nói thật lòng của ta không?”, Tiểu Tam dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng, “Đứng lên đi, lại đây, chúng ta ngồi xuống tâm sự”

Tiểu Tam từ chối, trong lòng cảm thấy căng thẳng.

“Ngồi đi”, Hải Đường chỉ tay vào trường kỷ bên cạnh rồi nói, “Ngươi là một nữ tử thông minh, tuy ta không biết ngươi có thể hiểu được suy nghĩ của ta hay không, nhưng ta cảm thấy cần thiết phải nói với ngươi. Ngươi nói ngươi muốn ở bên cạnh hắn, tại sao lại ngốc như vậy? Gả cho hắn làm thiếp để ở bên cạnh hắn? Hắn đã có thê, có thiếp, nếu lại thêm ngươi chính là nhất thê nhị thiếp, phải phân chia thế nào đây? Cho dù là chia đều, các ngươi nhiều lắm thì mỗi tháng chỉ có mười ngày được ở bên nhau? Còn hai mươi ngày khác thì sao? Ngươi phải làm gì bây giờ? Trong hai mươi ngày này, nếu ngươi ốm đau, tâm tình không tốt, ngươi lại không muốn có hắn ở bên cạnh sao? Thời điểm ngươi cảm thấy đau thương khốn khổ, lại nghĩ đến hắn đang ở trên người nữ nhân khác, ngươi có thể không hận sao?”

“Ta…”, trong mắt Tiểu Tam có chút thất thần.

“Nếu Phương Sở Đình thật sự thích ngươi, nếu ta là ngươi, ta nhất định buộc hắn thú ta làm thê, đem toàn bộ thiếp hưu hết chỉ giữ lại một mình ta. Nếu làm không được, ta thà rằng không cần hắn. Tiểu Tam, một ngày nào đó ngươi sẽ tìm được một người toàn tâm toàn ý đối xử tốt với ngươi, không cần cùng kẻ khác phân chia, không cần cùng kẻ khác tranh đoạt”

Tiểu Tam nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, trong ánh mắt kia có chân thành, có bất đắc dĩ.

“Đúng vậy, trong lòng ngươi nhất định đang nói ta không có tư cách thốt lên những lời như vậy. Ta không độc chiếm hắn, cho dù hiện tại Phương Sở Đình thật sự để ý ta, xem trọng ta, nhưng ta vẫn không thể độc chiếm hắn. Buộc hắn hưu Tô Lam Nhân sao? Trước không nói hắn có đồng ý hay không, Tô Lam Nhân về sau phải làm thế nào bây giờ? Một nữ nhân bị hưu phải sống thế nào? Hoằng Ngọc làm sao bây giờ? Vậy nên, giờ phút này dù để ngươi hận ta, ta cũng sẽ không đồng ý, bởi vì ta không muốn đối phó nhiều người như vậy trong tương lai”, Hải Đường đã nói hết lời, nàng lẳng lặng chăm chú nhìn Tiểu Tam.

Tiểu Tam một mực yên lặng không nói, nàng thất thần ngây người trong chốc lát, sau đó liền hít mũi, đứng dậy thi lễ với Hải Đường, “Phu nhân, Tiểu Tam làm phiền, xin cáo lui trước”

Nhìn Tiểu Tam lui ra, trong lòng Hải Đường vẫn nặng nề, nàng nở nụ cười bi ai, người đáng thương a! Diệp Hải Đường, ngươi thương cảm cho nàng, ai lại có thể thương cảm cho ngươi? Đường đường là một linh hồn hiện đại, vậy mà trừ bỏ im lặng chấp nhận ngươi lại không nghĩ ra được biện pháp gì. Tại sao hắn lại uống rượu? Vì Tô Oánh Nhi sao? Diệp Hải Đường, ngươi đừng tự mình tưởng bở hắn là vì ngươi? Nghĩ đến đây, Hải Đường cảm thấy lồng ngực đau xót, cũng may nàng vẫn còn có Đô Đô.

Đô Đô đang ngồi dưới táng cây sau hậu viện cùng Nữu Nữu nghịch bùn, một đứa cầm một đoạn cây nhỏ trong tay, một đứa ra sức đào bới gì đó? Khi bọn chúng cao hứng liền bật cười to không hề kiêng nể, Hải Đường tựa cửa sổ nhìn hai đứa nhỏ vô tư chơi đùa, trong lòng nàng cũng thoải mái một chút. Con trai cười cũng như chính mình cười, đúng vậy, nhất định là như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.