Hải Đường Nhàn Thê

Chương 11: Q.3 - Chương 11




Linh đường của Tiểu Ng được lập tại nhà của Thành Thụy, vốn dĩ Sở Đình muốn lập tại Phương gia nhưng bọn Đại Nhất không chịu, nói là năm người bọn họ từ nhỏ đã xem sư phụ là phụ mẫu, nhà của sư phụ là nhà của bọn họ, hơn nữa phu nhân vì chuyện Tiểu Ngũ đã bị chấn động, bọn họ sợ nàng càng thêm thương tâm khổ sở.

Bảy ngày sau khi Tiểu Ngũ ra đi, tại thời điểm trời chạng vạng, Tiểu Tình mang thuốc đến cho Hải Đường. Đang lúc chuẩn bị rời đi, Tiểu Tình chợt nghe phía sau truyền đến một thanh âm tựa như từ cõi xa xôi vọng đến, thanh âm gọi tên nàng.

“Tiểu thư? Người gọi ta?”, Tiểu Tình buông khay thuốc trên tay xuống, nàng chạy vọt đến bên cạnh Hải Đường, giọt lệ trong khóe mắt bị kích động mà rơi xuống.

“Tiểu Tình”, Hải Đường hơi liếm môi, đầu lưỡi còn mang theo vị chua xót.

“Tiểu thư, người đói bụng sao? Người muốn ăn gì sao?”

Hải Đường chậm rãi lắc đầu, trên gương mặt trắng bệch xuất hiện tia cười ảm đạm, trong nụ cười mang theo bảy phần chua xót, “Đêm này là đêm thứ bảy của Tiểu Ngũ, đúng không?”

Tiểu Tình giật mình, nàng gật đầu, thần sắc ảm đảm.

“Linh đường lập ở đâu?”

“Ở trong nhà sư phụ của Tiểu Ngũ. Tiểu thư, bọn Đại Nhất không có ý gì khác, bọn họ chỉ sợ người khổ sở”, Tiểu Tình chú ý đến nét thất vọng trong mắt của Hải Đường.

Nụ cười trên khóe miệng kia lại chua xót thêm ba phần, “Không sao, ở nơi nào cũng vậy”. Chết cũng đã chết, dù lập ở nơi nào thì cũng chỉ là một linh đường mà thôi.

Hải Đường xốc đệm giường ngồi dậy, nàng vừa mang giày vừa nói, “Giúp ta lấy một bộ quần áo, ta muốn nhìn thấy nàng”

Tiểu Tình ngừng động tác, “Tiểu thư, thân mình của người vừa tốt lên, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi! Nghe lão nhân gia nói, thân thể người yếu nhược rất dễ bị nhiễm tà, người ở nhà thì hơn”

“Tà? Không cần, ta tin tưởng Tiểu Ngũ sẽ không muốn hại ta, đi thôi, mau tìm một bộ quần áo lại đây cho ta”

Tiểu Tình giúp Hải Đường tìm một bộ váy màu trắng, nàng vừa giúp tiểu thư thay trang phục vừa cau mày. Thân mình của tiểu thư thật gầy. Nhìn sắc mặt tái nhợt, bờ môi thâm đen của Hải Đường, Tiểu Tình muốn giúp nàng trang điểm nhưng lại bị Hải Đường ngăn cản. Giờ phút này, Hải Đường không biết bộ dáng của chính mình trông chẳng khác nữ quỷ, khi xuống lầu nàng đã khiến Tiểu Cam sợ đến mức kêu lên một tiếng hoảng sợ.

Ngồi trong xe không biết đã qua bao lâu, Hải Đường cảm giác thời gian rất dài, tựa như một thế kỷ đã trôi qua. Trong đầu nàng, khuôn mặt tươi cười của Tiểu Ngũ không ngừng hiện lên. Xe ngừng, Hải Đường nhắm mắt, hít sâu một hơi, Tiểu Tình giúp nàng xuống xe.

Trên cửa treo vải trắng cùng cặp đèn lồng cũng màu trắng, từ ngoài cổng đã cảm nhận được rõ ràng sự bi thương. Người mở cửa chính là Đại Nhị, trong mắt hắn có chút kinh ngạc khi nhìn thấy người đến là Hải Đường, nhưng hắn vẫn theo quy củ hành lễ rồi đón các nàng vào cửa.

Nơi nơi đều là màu trắng chói mắt, Hải Đường cảm giác chính mình có chút choáng váng, nàng cắn môi dưới để buộc mình thanh tỉnh. Trong linh đường đặt linh cữu của Tiểu Ngũ, trên đó có một chữ “Điện”. Một chữ làm đau đớn lòng nàng, một chiếc quan tài chôn vào đất chính là mai táng một sinh mệnh đã từng tồn tại trước đó.

Tiểu Tam cùng Tiểu Tứ giúp nàng đốt tiền giấy, bọn họ vừa đốt vừa lau lệ, trong mắt Hải Đường không nhìn thấy người nào, nàng đứng thẳng trước linh cữu, bước tới hai bước, hai đầu gối quỳ sụp xuống, mọi người đứng bên cạnh sợ đến mức chạy vọt lại đây.

“Phu nhân, người không cần làm như vậy. Tiểu Ngũ không thể nhận được”, Tiểu Tam muốn kéo nàng đứng lên nhưng lại chạm phải ánh mắt tức giận của Hải Đường, nàng sợ hãi rụt tay lại.

“Không thể nhận được? Người đã vì ta mà chết, tại sao ta lại không thể quỳ bái?”, Hải Đường vuốt tay tự mình làm lễ tam bái.

Tiểu Tam cũng nhanh chóng quỳ xuống trả tam lễ, Tiểu Tình cùng Tiểu Tam giúp Hải Đường đứng lên, Hải Đường cảm nhận được một đôi mắt oán hận chăm chú nhìn mình, nàng liếc mắt nhìn sang liền bắt gặp Tiểu Tứ. Hải Đường nở nụ cười tự giễu, quả nhiên vẫn còn người oán hận.

“Hải Đường”, từ bên trái đại sảnh có hai người bước ra, đi sau Sở Đình là một nam tử trung niên gầy gầy. Nam tử kia ánh mắt tinh anh sáng ngời, giờ phút này đang nheo mắt đánh giá nàng.

“Hải Đường, đây là Thành sư phụ, cũng là sư phụ hộ viện của nhà chúng ta. Thành sư phụ, đây là thê tử của ta”, Sở Đình thay bọn họ giới thiệu. Hải Đường hạ thấp người hành lễ, Thành sư phụ cũng chắp tay đáp lễ.

“Thành sư phụ, là Hải Đường khinh suất, hại Tiểu Ngũ mất mạng, Hải Đường đến đây để bồi tội ngài”, Hải Đường chắp tay chuẩn bị quỳ xuống lại phát hiện hai đầu gối không tuân theo sự điều khiển của chính mình. Thành sư phụ vừa vươn tay đỡ nàng vừa lắc đầu mỉm cười.

“Thiếu phu nhân không cần tự trách, để Tiểu Ngũ dưới cửu tuyền biết được cũng sẽ không cảm thấy an tâm. Hết thảy đều là số mệnh, lúc trước Thừa Nghệ cứu nàng, hiện tại nàng lại cứu người, hết thảy đều là phúc khí người đã tu luyện được”

“Nếu loại phúc khí này phải dùng những hai mạng người để đạt được, ta thà rằng không cần”, Hải Đường vừa nói vừa thở dài.

Nếu có thể lựa chọn, nàng thà rằng lúc trước không tò mò đọc lá thư kia, thà rằng sau khi đọc thư không nóng vội muốn đến chỗ giao ước, xúc động nhất thời đã tạo thành hậu quả, việc này nàng vẫn không thể chấp nhận được.

Tiểu Tình cầm ba nén hương đến, Hải Đường châm lửa rồi cắm lên lư hương, hai tay làm thành chữ thập, nàng nhắm mắt đầu nguyện, “Tiểu Ngũ, nếu ngươi có nhìn thấy Đại ca ta, thỉnh thay ta đa tạ Đại ca. Nếu không có Đại ca, không có ngươi, ngày hôm nay cũng sẽ không có Diệp Hải Đường”

Quay đầu đối diện với ánh mắt của Tiểu Tứ, trong ánh mắt kia vẫn ẩn chứa sự tức giận khiến tâm Hải Đường tựa như bị đâm một chút. Hải Đường không tự chủ bước đến bên cạnh hắn, nàng vươn tai định vỗ vỗ vai hắn nhưng lại vỗ vào khoảng không. Tiểu Tứ cắn môi quật cường dịch chuyển bả vai. Hải Đường nhướng mi, thu hồi tay lại, nàng không hề nhìn hắn nữa.

Đi đến nội viện, Hải Đường ngẩng đầu nhìn bầu trời đen tối như mực, trên ấy có vài ngôi sao lấp lánh…lấp lánh tựa như khuôn mặt trắng trẻo tươi cười cùng đôi con ngươi linh động của Tiểu Ngũ. Hải Đường âm thầm tuyên thệ, “Tiểu Ngũ, ta sẽ không để ngươi chết đi vô ích như vậy, ta nhất định phải bắt Diệp Thừa Mật trả giá”

Tiểu Tứ nhìn nữ nhân đứng trơ trọi trong viện, đôi mắt kia có xơ xác, có tiêu điều, thân ảnh màu trắng tựa như pho tượng xa xôi không thể đến gần. Ngẫm lại cái chết của Tiểu Ngũ, hắn nhịn không được rất hận nàng, nếu không phải nàng, không phải Nhị ca của nàng, Tiểu Ngũ làm sao có thể rời xa nhân thế khi còn trẻ như vậy. Chỉ là…có thể hận nàng sao?

Quay đầu nhìn lại Tiểu Tứ đứng cách đó không xa, Hải Đường quên rằng vừa rồi hắn đối với mình thất lễ như vậy, nàng tiến đến gần bên cạnh hắn, “Tiểu Tứ, muốn hận thì cứ hận đi!”, nếu như vậy ngươi có thể cảm thấy thoải mái…thì cứ hận đi!

Tiểu Tử dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá nàng, “Phu nhân, Tiểu Tứ không hiểu”

Hải Đường nhìn hắn trong chốc lát, ánh mắt lại dời về phía linh đường, “Sẽ hiểu”. Qua thật lâu sau, Hải Đường tựa như đang nói thầm lại như đang hỏi Tiểu Tứ, “Nếu là ngươi, ngươi cũng vậy sao?”. Không đợi hắn trả lời, nàng liền tiến thẳng đến chỗ Tiểu Tình đang đốt vàng mã cho Tiểu Ngũ.

Thời điểm rời khỏi nhà Thành Thụy, Hải Đường liên tục quay đầu lại, tựa như đang cáo biệt cùng ai. Thấy nàng thật lâu không chịu lên xe, Tiểu Tình lên tiếng nhắc nhở vài lần, đến lúc ấy nàng mới thanh tỉnh lại. Ngồi trên xe, Hải Đường bỗng cảm thấy toàn thân mềm nhũn, nàng vô lực tựa vào người Sở Đình, hai hàng lệ theo khóe mắt lăn xuống má.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.