Hải Đường Nhàn Thê

Chương 11: Q.4 - Chương 11




Chu Chiêm Cơ tuy rằng đã thăng quan cho Phương Sở Đình nhưng vẫn đem tình báo tại Ứng Thiên phủ giao cho hắn xử lý. Không chỉ thế, Hoàng Đế còn ban một đạo mật chỉ Tuần Sát Ngự Sử bảo hắn âm thầm giám sát quan viên tại Giang Nam, nếu những người này làm gì phạm pháp thì có thể trực tiếp báo lên triều đình.

Hán Vương vẫn như trước chưa từ bỏ ý định, theo một loạt tình báo thu được, hiện tại hắn đang chiêu binh mãi mã, tùy thời có thể hành động, xem ra trận chiến này sớm hay muộn cũng sẽ bùng nổ.

Hải Đường tĩnh dưỡng hơn nửa năm, thân thể nàng cũng dần dần tốt lên, nàng không còn động chút là mệt mỏi thở hổn hển như trước, sắc mặt cũng trở nên hồng hào trông thấy. Ngày thường Văn Tiệp cùng Tam thẩm cũng đến thăm nàng, chuyện trong phủ hiện tại đã có Văn Tiệp gánh vác nửa phần, bản thân nàng chỉ cần xem sổ sách, nghe báo cáo lại một chút là được, vậy nên người cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Hiện tại Đô Đô đã có thú vui mới, Hứa Trấn Viên biểu đệ của hắn đã đến đây nên mỗi ngày sau khi học xong hắn đều ngoan ngoãn chạy về viện, nếu có tiểu biểu đệ ở trong này thì hắn sẽ vui vẻ nhào tới ôm lấy, người lớn không cho ôm thì hắn sẽ làm nũng, khóc lóc om sòm cho đến khi nào được mới thôi. Ngược lại, nếu không biểu đệ ở đây, hắn sẽ kéo Thu Qua chạy đến biệt viện của Tam thẩm, bọn hạ nhân vừa nhác thấy bóng dáng hắn sẽ lập tức ôm Hứa tiểu tử trốn đi.

Lúc này hắn phát hiện Trấn Viễn còn ở lại Đường Viên, mọi người đành phải cho hắn ngồi ôm biểu đệ trên ghế nhưng mắt vẫn không ngừng canh giữ để tránh xảy ra sơ sót.

Trấn Viễn so với Đô Đô thì yên tĩnh hơn, hắn không quấy khóc mà chỉ mỉm cười ngây ngô nhìn người đang ôm hắn. Đô Đô bế được một lát liền chán, hắn đem Trấn Viễn đặt lên ghế, cứ chốc chốc lại xoa xoa mũi, “Cô cô, tại sao đệ đệ còn chưa thức dậy?”, thật là chán, chỉ biết ngủ thôi.

“Đệ đệ giống ngươi a, lúc trước ngươi cũng ham ngủ như vậy”, Văn Tiệp trêu ghẹo hắn.

Đô Đô tò mò hỏi lại, “Giống ta? Giống ta sao? Không giống a, tóc của ta dài hơn tóc hắn”

Hải Đường đang uống nước liền ho sặc sụa, “Đúng là tiểu tử ngốc, lớn lên tóc không dài ra sao? Được rồi, đừng quấy rầy đệ đệ ngủ nữa, bài tập làm xong chưa?”

Bài tập? Đô Đô vừa nghe lời này liền có chút chột dạ, hôm nay hắn bị tiên sinh phạt vì để đầu óc lơ đãng trong lúc học, đã vậy còn vẽ mặt heo lên vở nên tiên sinh phạt hắn chép sách một lần, “Nương, ta đi đây một lát”, hắn nói xong liền nhảy xuống ghế, đột nhiên hắn ngừng lại, “Nương, ta có thể đến phòng Thu Qua cùng làm bài tập không?”

“Đến phòng Thu Qua? Đi đi”, con trai của chính mình tính tình hoạt bát, so với hắn thì Thu Qua trầm tĩnh hơn nhiều, lúc trước nghe tiên sinh nói Thu Qua tuy bắt đầu học muộn hơn hắn nhưng hiện tại học còn tốt hơn Đô Đô.

Đêm đến, Hải Đường đang chuẩn bị ngủ thì đột nhiên nhớ tới đống sổ sách hình như còn vấn đề chưa giải quyết, nàng liền mặc lại quần áo rồi mở cửa chuẩn bị xuống lầu, cánh cửa bên này còn chưa đóng thì cánh cửa cách vách phòng Nhâm cô bỗng mở ra.

“Nhâm cô, tại sao khuya vậy còn chưa đi ngủ?”, thanh âm đột ngột giữa đêm khuya dọa nàng nhảy dựng.

“Thiếu phu nhân phải xuống lầu sao?”, Nhâm cô nhìn nàng ăn mặc chỉnh tề liền hỏi.

“Ta muốn xem chút sổ sách, có chuyện gì vậy?”

“Tiểu thiếu gia ở trong phòng một mình sao?”, trong mắt Nhâm cô có chút lo lắng, Hải Đường quay đầu nhìn nhìn, “Đúng vậy? Có gì không ổn sao?”

“Thiếu phu nhân, ta có thể mang tiểu thiếu gia đến đây ngủ chung không?”

Trước đó vài ngày, tại thời điểm Hải Đường đang dưỡng bệnh thì Đô Đô giao cho nàng trông nom, sau khi nàng khỏi bệnh liền không quấy rầy Nhâm cô nữa. Tại sao lúc này nàng lại nhắc đến chuyện này, “Nhâm cô, có chuyện gì vậy?”. Hải Đường chợt nhớ đến lời nói của Diệp Thừa Mật vào đêm hôm đó.

Nhâm cô có chút ngượng ngùng, “Cả hai lần ta bám theo dấu vết của người áo xám nhưng đều không bắt được, cuối cùng hắn lại biến mất, vậy nên ta không dám khẳng định lần này có phải là hắn hay không?”

“Hắn lại xuất hiện?”, chẳng lẽ lời nói của Diệp Thừa Mật là sự thật, người áo xám không phải là người của hắn?

“Mấy ngày nay ta cảm giác được phía sau lưng có người theo dõi, ta thấy vẫn nên cẩn thận thì hơn”, Nhâm cô lên tiếng.

Hải Đường thở dài, người này luôn ẩn ẩn hiện hiện khiến người trong Đường Viên ăn không ngon ngủ không yên, “Nhâm cô, mấy ngày nay cứ để Đô Đô ngủ cùng với người, ngày mai chúng ta tìm Thành sư phụ thương lượng một chút, xem có thể dẫn dụ hắn xuất đầu lộ diện không, cứ cảnh giác như vậy cũng không phải là biện pháp”

“Thiếu phu nhân nói đúng, chỉ có tìm ra hắn thì chúng ta mới có thể an tâm”, Nhâm cô nói xong liền vào phòng Hải Đường ôm Đô Đô đã ngủ say trở về phòng của chính mình.

Hải Đường nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt trước mặt mình, bất giác nàng cảm thấy mệt mỏi, từ sau khi Diệp Thừa Mật chết đi, bản thân nàng thường xuyên có cảm giác này, nàng đã không còn sức lực để đối mặt với hết thảy, biết đến khi nào nàng mới có thể trở lại những ngày tháng thanh bình như trước, mỗi ngày cùng Đô Đô trải qua quãng thời gian vui vẻ, an lành.

Ngày thứ hai, Hải Đường mời Thành sư phụ đến đây, ba người ngồi trong thư phòng bàn bạc đến quá ngọ để suy nghĩ một biện pháp vẹn toàn, khi Nhâm cô tiễn Thành sư phụ ra cửa thì Hải Đường vẫn còn ngây ngẩn cả người.

“Thiếu phu nhân?”, Nhâm cô gọi nàng một tiếng.

Hải Đường khôi phục tinh thần, “A, có chuyện gì?”

“Có phải người vẫn còn lo lắng? Người yên tâm, ta nhất định sẽ không để Đô Đô lâm vào nguy hiểm”, Nhâm cô suy nghĩ kế hoạch lại một lần nữa.

“Không phải, kỳ thật ta chỉ thấy lạ, tại sao người nay luôn nhằm vào Đô Đô?”

Bởi vì hắn là tâm can bảo bối của người và lão phu nhân, lời này Nhâm cô không nói ra, nếu chẳng may tiểu thiếu gia xảy ra chuyện không hay thì chỉ sợ lão phu nhân cùng Hải Đường sẽ không sống nổi.

Ngày hôm đó, Sở Đình cùng Hải Đường từ sáng sớm đã ra khỏi cửa, lão gia cùng phu nhân cũng không ở trong phủ, nhóm chủ tử của toàn bộ Phương phủ toàn bộ đều ra ngoài.

Nhâm cô dẫn Đô Đô đi trên đường, hôm nay Thu Qua cũng bị Hải Đường dắt ra ngoài, Đô Đô thiếu bạn nên cũng không hứng thú đến thư phòng, hiện tại hắn đang cò kè mặc cả với Nhâm cô.

“Cô nãi nãi, hôm nay Thu Qua cũng không đến lớp, ta có thể nghỉ luôn không?”, nương dẫn theo Thu Qua đi đâu chơi a? Chẳng lẽ đi ra ngoài chơi?

“Tiếu thiếu gia, không đi không được a!? Tiên sinh đang chờ rồi!”, Nhâm cô khuyên nhủ.

Đô Đô không nguyện ý bước vào thư phòng, tiên sinh chờ đợi trong phòng đã có chút giận dữ, hắn thổi râu nhìn Đô Đô, cùng là tiểu hài tử nhà họ Phương nhưng Hoằng Ngọc tiếu gia nghe lời hơn Đô Đô thiếu gia rất nhiều, tuy Đô Đô thiếu gia thông minh nhưng lại thiếu tính nhẫn nại, Hoàng Ngọc thiếu gia tuy bẩm sinh không bằng hắn nhưng có thể chịu khổ. Trước đó vài ngày, hắn phạt Đô Đô thiếu gia chép sách, kết quả ngày hôm sau nhận được bài chép phạt không phải là của hắn, rõ ràng là của tiểu thử hằng ngày vẫn theo hắn đến lớp, haiz, đúng là khó dạy a!

Mới dạy được không bao lâu thì Nhâm cô liền bước vào, “Tiên sinh, Từ Nhâm có việc phải đi ra ngoài, Đô Đô thiếu gia xin giao cho ngài”, Nhâm cô nói xong liền xoay trở ra, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại.

Thân ảnh Nhâm cô vừa biến mất ngoài cửa viện thì một bóng người mặc áo màu xám liền theo bờ tường nhẹ nhàng đi ra, hắn nhìn chăm chăm vào thư phòng, trên gương mặt lộ ra nụ cười lạnh, đây chính là cơ hội tốt! Hắn rút từ trong lòng ngực ra một chiếc khăn đen che mặt rồi lặng lẽ tiếp cận cửa thư phòng rồi đẩy nhẹ cánh cửa ra, tiên sinh đang giảng bài, nước bọt phun mù mịt, Đô Đô ngồi đưa lưng về phía cửa sổ, thân người béo múp gật gù ngủ gục trên bàn.

Người áo xám rút mê hương trong ngực áo ra, hắn nhẹ nhàng thổi mê hương vào cửa sổ rồi đóng chặt cửa lại. Hắn lẳng lặng chờ đợi, thanh âm bên trong dần nhỏ đi rồi ngừng hẳn, người nọ mỉm cười rồi thong dong mở cửa sổ nhảy vào, hắn trực tiếp tiến thẳng đến chỗ Đô Đô.

Không đúng, người áo xám cảnh giác nhìn bốn phía, trong phòng còn có người khác, vì thế hắn lập tức phóng về phía Đô Đô, nghĩ muốn trước hết chế trụ Đô Đô trong tay, thân mình hắn vừa mới nhảy lên thì Đô Đô đã bật dậy, một bàn tay vung lên, thanh chủy thủ bén ngọt lao thẳng lại đây, hắn cả kinh ngẩn người, khi thần trí được khôi phục lại, hắn trực tiếp dùng ống tay áo hất chủy thủ sang một bên, tập trung nhìn lại, ó không phải là Đô Đô mà là Thu Qua.

Hai bóng người khác một trái một phải lao thẳng đến hắn, người áo xám xem tình hình không ổn liền ngừng lại, hắn đạp một cước vào Thu Qua, Thu Qua thông minh né sang một bên rồi nương theo thế lăn hai vòng trên mặt đất, người áo xám đá chân xuống bàn, chiếc bàn “rắc” một tiếng rồi đổ sụp, hắn nhanh nhẹn nhảy ra cửa sổ đào tẩu.

Nhâm cô vẫn canh giữ trong viện, nhìn thấy hắn từ trong cửa sổ bay ra, nàng lập tức đuổi theo. Người nọ bay qua tường viện, thân thủ lưu loát lại rành địa hình trong phủ, mấy người phía sau gắt gao bám theo hắn, trong phủ trình diễn tiết mục đuổi bắt khiến người trong phủ bỏ chạy tán loạn.

Nhâm cô đuổi tới vách tường liền mất dấu người này, Thành sư phụ cùng Thành Thụy đuổi theo sau cũng ngừng lại, mọi người phân công nhau truy tìm.

“Sau bức tường này còn có một dãy hành lang thông với Ức Oánh tiểu trúc”, Thành Thụy dò xét địa hình, gần nơi này nhất chính là Ức Oánh tiểu trúc, “Vào trước nhìn xem”

Ba người đứng trước Ức Oánh tiểu trúc, cánh cửa bị đóng chặt, Thành Thụy gõ cửa, một lát sau nha hoàn Hà Hương bước ra mở cửa, “Thành Thụy? Thành sư phụ, các ngươi…?”

“Vừa rồi trong phủ có kẻ trộm, đuổi tới nơi này liền mất dấu, chúng ta đến xem”

“Kẻ trộm?”, Hà Hương sợ đến tái mét, “Vừa rồi không ai tiến vào a!?”

“Chúng ta muốn vào xem”, Thành sư phụ không để ý đến nàng mà trực tiếp đẩy cửa tiến vào sân.

Tô Lam Nhân đẩy rèm cửa bước ra, “Thành sư phụ? Làm sao vậy? Mấy người các ngươi ở nơi này làm gì? Không có việc gì làm sao?”, nàng vừa nói vừa chỉ tay vào đám nha đầu tò mò.

Đám nha đầu cụp mặt lủi đi, vài ánh mắt vụng trộm vẫn còn liếc sang bên ngày dò xét.

“Nhị thiếu phu nhân, trong phủ vừa rồi phát hiện kẻ trộm, chúng ta đuổi đến nơi này liền mất dấu, ta sợ hắn trà trộn vào trong viện nên đến xem”

“Có phải Thành sư phụ nhìn lầm rồi không? Ta vẫn đứng ở nơi này, cũng không thấy có kẻ trộm tiến vào”, Lam Nhân có chút bất mãn, hiện tại người trong phủ làm sao vậy? Ngay cả đám hạ nhân cũng không để nàng vào mắt?

“Nhị thiếu phu nhân, hiện tại vẫn không biết mục đích của kẻ trộm kia là gì, vẫn nên để chúng ta vào tìm xem, phòng ngừa vạn nhất”, Thành Thụy hảo tâm khuyên nhủ.

Tô Lam Nhân trừng mắt, “Thế nào? Bây giờ lời nói của ta không còn tác dụng nữa sao? Ta nói không nhìn thấy tên trộm kia tiến vào nghĩa là hắn không tiến vào, ngươi không tìm, muốn tìm thì đến nơi khác mà tìm”, trong phủ lớn như vậy mà chỉ muốn khám xét chỗ của nàng, thật đúng là khinh người quá đáng!

“Thành Thụy, tìm đi!”, từ ngoài cửa truyền đến thanh âm của Phương Sở Đình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.