Hải Đường Nhàn Thê

Chương 14: Q.4 - Chương 14




“Thiếu gia, phải xử trí nàng như thế nào?”, Thành sư phụ sờ lên bả vai của nàng, xương đã dập nát, sợ là thần tiên cũng khó giúp nàng chữa khỏi.

Phương Sở Đình nhìn Hoằng Ngọc đã mệt lả nằm khóc thút thít trong lòng Lam Nhân, “Đưa nàng ra khỏi phủ”

Hải Đường há hốc miệng, đây chính là đòn phế võ công trong truyền thuyết đó sao? Vốn nàng muốn hỏi đến cùng xem nó như thế nào, chỉ là sau khi nhìn thấy ánh mắt thoáng chút đáng tiếc của Thành sư phụ, nàng nhịn xuống không hỏi nữa.

“Tất cả mọi người giải tán, việc gì cần làm thì làm đi”, Phương Sở Đình phất tay.

“Đợi đã”, lão phu nhân nộ khí mười phần, “Thê tử của Đình Tùng, ngươi đi dàn xếp cho Hoằng Ngọc. Hai đứa các ngươi, theo ta đến Du Viên”, quải trượng chỉ thằng vào Tần di nương cùng Tô Lam Nhân, “Sở Đình, Hải Đường, các ngươi còn đứng ngơ ra đó làm gì, đỡ ta quay về viện”

“Nương”, Hoằng Ngọc hoảng sợ la lên.

“Lão phu nhân, hay là để ta dỗ Hoằng Ngọc trước”, Tô Lam Nhân ôm Hoằng Ngọc không chịu buông tay.

“Hừ, lúc này còn nghĩ đến hài tử, lúc trước tại sao không chịu ngẫm lại?”, lão thanh âm lão phu nhân hơi dịu xuống nhưng vẫn lên tiếng mắng.

“Nương, người xem…”, phu nhân nhìn Hoằng Ngọc có chút không đành lòng.

“Được rồi, không đến Du Viên, ngay tại nơi này. Trước mắt ngươi cứ dỗ Hoằng Ngọc, chờ hắn ngủ rồi lăn ra đây cho ta. Như Ý, ngươi chịu trách nhiệm theo dõi nàng”, lão phu nhân nói xong liền tiến thẳng vào sảnh đường.

Phương gia từ trên xuống dưới đều có mặt tại nơi này, lớp chủ nhân, lớp hạ nhân, ngay cả Tam thẩm bình thường không quan tâm đến mọi việc cũng đến.

Tần di nương quỳ gối, một lát sau, Phương Đình Tùng bước vào, nhìn nữ nhân quỳ gối phía dưới, hắn oán hận hừ lạnh một tiếng rồi đi tới hành lễ trước mặt mẫu thân.

“Đình Tùng, ngươi nhìn mà xem, đây là nữ nhân tốt mà ngươi đã mang về Phương gia!”, lão phu nhân tức giận gõ quải trượng lên mặt đất không ngừng.

“Nương, xin bớt giận, là nhi tử đã sai”, sự việc trong nha môn còn chưa xong thì người trong phủ đã ba lần bốn lượt đến thúc giục, Phương quản gia cũng đã đem sự tình ngày hôm nay nói lại, đúng là gia môn bất hạnh a! Tại sao lại có loại nữ nhân độc ác như thế này?

“Sai? Biết sai thì đã sao? Phải giải quyết như thế nào? Chính ngươi nghĩ đi, nếu không làm ta hài lòng, ta liền…ta liền xuống gặp lão gia ngay lập tức!”, lão phu nhân nộ khí xung thiên.

“Dạ”, Phương Đình Tùng nghiêm mặt nhìn Tân di nương, từ này rước nữ nhân này vào cửa, Phương gia không ngày nào yên tĩnh, “Ngươi nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Lão gia, ta…ta bất quá chỉ là bất bình thay Lam Nhân thôi. Ta thật không nghĩ tới nàng sẽ tìm cách đối phó Đô Đô, ta…”, nàng vừa nói vừa nhìn trộm lão gia, đột nhiên nàng tự tát một cái vào miệng mình, “Xem ta đã gây ra chuyện gì, ta chỉ tùy tiện nói hai câu, chưa nói phải hại Đô Đô a!”

“Không cần nói! Đừng vội, đợi lát nữa Tô Lam Nhân đến đây sẽ cho các ngươi đối chất, trước tiên hãy nói về ngươi một chút”, lão phu nhân trừng mắt.

“Ta…lão phu nhân a, sự tình đã lâu như vậy, ta cũng không nhớ rõ a! úc ấy ta chỉ cảm thấy Lam Nhân thật ủy khuất, vốn đại thiếu gia một lòng một dạ đối với nàng, nếu không phải bởi vì Đô Đô thì hắn làm gì chịu liếc nhìn Đại thiếu phu nhân một cái. Ta vốn chỉ muốn Lam Nhân dùng nhiều tâm tư để đem trái tim đại thiếu gia đoạt về”

“Là vậy sao?”, lão gia trừng mắt nhìn nàng, lòng của nàng làm sao hắn không biết, nàng vẫn bất mãn Sở Đình, cảm thấy hắn không có tư cách làm gia chủ, lời này nàng đã nói bóng gió trước mặt hắn nhiều lần.

“Thật sự là như vậy, ta thề”, Tần di nương thề son thề sắt, “Đều là các nàng thương lượng với nhau, ta không hề tham dự”

Tô Lam Nhân đang tiến vào đại sảnh liền nghe thấy một câu này, nàng chỉ mới phục hồi tâm trạng, không ngờ Tần di nương đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu mình, nếu vậy thì chỉ sợ ngay cả mạng này cũng không còn, “Di nương, tại sao người có thể nói như vậy?”

Tần di nương không nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ tại sao nàng lại vào đây nhanh như vậy, “Lời ta nói đều là sự thật”

“Lúc trước người đã nói, nếu nàng không có hài tử thì tướng công sẽ không qua lại tìm nàng, lúc này tại sao lại nói như vậy?”, trong lòng Tô Lam Nhân sôi trào, lúc trước nếu không phải các nàng ở một bên kích động, nàng làm sao có thể nghĩ đến chuyện sát hại Đô Đô?

“Ai nha, Lam Nhân a, di nương bình thương đối đãi với ngươi cũng không tệ, ngươi không thể nói oan di nương a?”, Tần di nương gấp đến độ hoa chân múa tay.

“Oan? Ta làm sao oan uổng di nương, lúc trước chính là các người khuyên ta nên hạ quyết tâm, bằng không địa vị của ta sẽ có giữ được, ngay cả ngày lành của Hoằng Ngọc cũng không có”

“Ngươi! Tô Lam Nhân, loại sự tình này mà ngươi cũng nói ra được. Ta nói phải sát hại Đô Đô bao giờ, bất quá ta chỉ nói Đô Đô là trưởng tôn, chỉ sợ sau này Hoằng Ngọc không có cơ hội ngóc đầu, ta bảo ngươi sát hại Đô Đô bao giờ? Ngươi đây là ngậm máu phun người!”, Tần di nương trừng mắt chỉ vào Tô Lam Nhân mà mắng mỏ.

Tô Lam Nhân tức giận không nói nên lời, nàng gạt tay Tần di nương ra, “Ta ngậm máu phun người? Lúc trước là ai nói chuyện đó sẽ thần không biết quỷ không hay, lúc trước là ai nói sau khi Đô Đô toi mạng thì Diệp Hải Đường sẽ không còn cách nào khác ngoài việc ngây ngốc trong Phương gia. Những lời này thời khắc nào ta cũng nhớ kỹ chưa bao giờ quên”

“Giỏi lắm, các ngươi không cần biện giải nữa!”, lão gia phẫn nộ vỗ bàn, “Các ngươi cho đây là nơi nào? Có gan làm mà không có gan nhận?”

Hai người lập tức ngậm miệng lại, bọn họ trừng mắt nhìn nhau, tựa như muốn đem đối phương ăn tươi nuốt sống.

“Đình Tùng, ngươi nói đi, phải làm sao bây giờ?”, lão phu nhân nghe được những lời này liền tức giận đến mặt đỏ phừng phừng, toàn bộ thân mình không ngừng run lên.

“Còn phải làm sao bây giờ, trước hưu, sau đó đem tới nha môn!”

“Lão gia, xin đừng a!”, Tần di nương sợ đến tái mét, nước mắt rơi lã chã, nàng quỳ xuống lết đến trước mặt lão gia, “Lão gia, cầu xin người nể tình Sở Các đừng đuổi ta ra khỏi phủ, đừng đem ta tới nha môn, ta…ta về sau sẽ không dám…nữa…!”, nàng vừa nói vừa liều mạng dập đầu.

“Hừ!”, lão gia vung tay áo, “Đừng cầu xin ta, ngươi làm ta chuyện thương thiên hại lý thế này, ta tuyệt đối không bao che!”

“Phụ thân!”, Sở Các rốt cuộc đã tỉnh táo lại, việc này hắn còn chưa thể tiêu hóa được, chỉ là nếu nương bị đưa đến nha môn thì không chết cũng sẽ bị lóc đi một tầng da. Hắn quỳ xuống trước mặt lão gia, “Van cầu người đừng đưa nương đến nha môn, ta van cầu người, nếu không người cho phép ta thay mẫu thân đến nha môn chịu tội”

“Bây giờ mà ngươi còn muốn giúp nàng? Đúng là thị phi bất phân!”, Phương Đình Tùng tức giận.

“Phụ thân, dù nương làm sai chuyện gì thì nàng vẫn là mẫu thân của ta”, Sở Các càng không ngừng dập đầu, vầng trán đã đỏ tấy.

“Sở Các, mau đứng lên, còn dập đầu nữa sẽ vỡ trán đó!”, lão phu nhân đau lòng tôn tử lệnh cho Như Ý đến đỡ hắn đứng lên.

Sở Các gạt tay Như Ý rồi lê gối đến trước lão phu nhân, “Lão phu nhân, người hãy giúp Sở Các cầu xin phụ thân, đừng giải nương đến nha môn, xin đừng”

“Chuyện này…haiz…nương của ngươi rất nhẫn tâm, Phương gia không thể lưu nàng”

“Lão phu nhân, nếu người không giúp Sở Các, Sở Các sẽ quỳ không đứng dậy”, Sở Các nói xong lại bắt đầu quỳ thẳng lên.

Lão phu nhân gấp đến độ không biết làm sao cho phải, “Như Ý, mau đỡ Tam thiếu gia dậy”

“Không cần đỡ ta! Không cần đỡ ta!”, Sở Các kích động phất tay không cho người tới gần.

“Ngươi a, thật là…thật là…chỉ có thể đổ thừa nương ngươi mệnh bạc…”, Tần di nương luống cuống chân tay, nàng sợ con trai sẽ làm ra chuyện không hay.

“Kéo hắn đứng lên!”, lão gia vung tay lệnh cho vài tên gia đinh tiến đến tóm giữ Sở Các.

Sở Các càng không ngừng giãy dụa, “Buông ra!”

“Đưa hắn về viện”

Trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Tần di nương. Đột nhiên, một trận cười lớn truyền đến, quay đầu nhìn lại hóa ra là Tô Lam Nhân đang cười đến thất hồn lạc phách.

“Cười cái gì?”

“Tô Lam Nhân ta là tiên hoàng tứ hôn, nhà các ngươi muốn hưu là hưu sao?”, Tô Lam Nhân nói xong liền đứng lên cười lạnh nhìn mọi người.

Lão phu nhân đứng lên, “Tiên hoàng tứ hôn thì sao? Ngươi phạm lỗi lớn như vậy còn không biết hối cải, dù chuyện này nháo lên đại điện thì Phương gia chúng ta cũng không sợ”

“Nhân chứng đâu? Vật chứng đâu? Chỉ bằng lời nói của một thê thiếp nhà các ngươi liền định tội ta? Ngươi đừng quên trong cung vẫn còn một Thái phi, nàng khằng định sẽ không để ta chịu oan uổng”

“Oan uổng? Mới vừa rồi ngươi đã thừa nhận, lúc này còn dám lật lọng?”

Tô Lam Nhân nhướn mi, “Ta thừa nhận? Ai trong các ngươi nghe ta nói đã sát hại Đô Đô? Rõ ràng là Cẩm Nương ăn nói hồ đồ, hơn nữa, chuyện của Đô Đô là ngoài ý muốn, chuyện ngoài ý muốn thì ai có thể đoán trước được”

“Lam Nhân, tại sao ngươi lại có thể nói như vậy? Ngươi cũng là mẫu thân người ta, ngươi hẳn hiểu được hài tử đối với mẫu thân của hắn quan trọng như thế nào? Vừa rồi ngươi còn cầu xin Hải Đường, tại sao hiện tại lại nói như vậy?”

“Tướng công! Nàng là nương tử của ngươi, ta không phải sao?”

Hải Đường vẫn ngồi một bên, vốn nàng không muốn lên tiếng mà chỉ lẳng lặng lắng nghe tựa như hết thảy sự tình đều không can hệ đến nàng, nghe được Tô Lam Nhân nói như thế, khóe miệng nàng nhẹ nhàng nhếch lên, “Đúng vậy, Phương gia muốn hưu ngươi cũng không hưu được, bất quá đưa ngươi vào nha môn để quan phủ tra án, có thể không? Chúng ta không có chứng cớ nhưng quan phủ đương nhiên sẽ có biện pháp tra án, chỉ là không biết muội muội có thể ở lại đại lao một thời gian không?”

“Ngươi! Tướng công, ngài thật muốn đem ta đến nha môn sao? Nhất dạ phu thê bách dạ ân, lúc trước Lam Nhân vì ngươi sinh hài tử, mạng này cũng mất đi một nữa, đời này trừ bỏ Hoằng Ngọc, ta cũng không thể có thêm hài tử nữa, hiện tại ngươi muốn Hoằng Ngọc không có nương sao?”, Tô Lam Nhân hoảng sợ, hiện tại người nhà của nàng đều ở kinh thành, nếu nàng phải vào nha môn Ứng Thiên phủ thì chỉ sợ cứu không kịp.

“Chuyện này ngươi có thể yên tâm, Hoằng Ngọc là cốt nhục của tướng công, trên dưới Phương gia sẽ không bạc đãi hắn”

“Tướng công!”, Tô Lam Nhân cúi đầu, hai đầu gối mềm nhũn, nước mắt lăn dài trên má, “Lam Nhân cầu ngài, xin đừng đưa ta đến nha môn”

Phương Sở Đình nhìn biểu hiện của nàng liền cảm thấy thất vọng, tuy khuôn mặt này rất giống Oánh phi nhưng tại sao tính cách lại khác nhau lớn như vậy, “Bây giờ ngươi hối hận thì có ích gì!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.