Hải Đường Nhàn Thê

Chương 17: Q.3 - Chương 17




“Nói như vậy, tối hôm qua chỉ có một mình Đông Mai ở lại hầu hạ người đúng không, Nhị phu nhân?”, Hải Đường quay đầu nhìn nàng.

Nhị phu nhân khinh thường khịt mũi, cũng không trả lời nàng, “Đại thiếu phu nhân, ngươi thẩm vấn như vậy sao? Người này cũng không khả nghi, người kia cũng không khả nghi, chẳng lẽ một mình ta đem vòng tay giấu biệt đi?”, Nhị phu nhân không ngừng xoa thân mình, lúc này xương sống đã có chút đau.

“Nhị phu nhân, dù sao cũng phải hỏi rõ ràng, nhiều người như vậy, nếu có tâm muốn giấu thì cũng không dễ dàng tìm ra”

Nhị phu nhân không kiên nhẫn đứng lên, “Vậy không cần hỏi nữa, cứ đánh đi! Nếu còn không khai thì cứ tiếp tục đánh, ta không tin có thể bỏ sót”

Nguyên lai chủ ý của nàng là đánh đập hạ nhân, thật là…muốn gà bay chó sủa sao?

“Tại sao lại không hỏi tiếp, ta chỉ vừa thấy có chút manh mối…”

“Manh mối? Tại sao ta không thấy?”, Nhị phu nhân hoài nghi nhìn nàng, Hải Đường nhìn thấy trong mắt nàng có chút xác định, tựa như tin chắc Hải Đường không thể nhìn ra chân tướng gì.

“Kẻ trộm vòng tay…”, kỳ thật nàng cũng không thể xác định, chỉ là Nhị phu nhân không cho nàng đường lui, Hải Đường nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đảo khắp một lượt, sau đó nàng chỉ vào Đông Mai vẫn im lặng đứng bên cạnh Nhị phu nhân, “Chính là nàng”

Trong mắt Đông Mai hiện lên tia bối rối nhưng rất nhanh trấn định xuống, “Đại thiếu phu nhân, người không thể oan uổng ta a!”

Hải Đường thật sự vừa lòng tia bối rối vừa rồi trong mắt nàng. Vốn Hải Đường không dám xác định nhưng hiện tại đã có vài phần chắc chắn, nàng mỉm cười lạnh lùng, “Ta oan uổng ngươi sao? Buổi tối hôm qua chỉ có một mình ngươi trong phòng phu nhân, cũng chỉ có một mình ngươi biết vòng tay cất ở nơi nào, ngươi là người dễ dàng động thủ nhất. Ta hỏi ngươi, sau khi hầu hạ phu nhân đi ngủ, ngươi đã làm gì? Hơn nửa canh giờ, ngươi đã đi đâu?”

Đông Mai cắn chặt răng, “Ta…ta rửa mặt rồi mới đi ngủ!”

“Có người nhìn thấy ngươi sao?”, Hải Đường tiến gần một chút.

“Không, không có. Lúc đó đa số mọi người đều đã đi ngủ rồi!”, nàng muốn chuyển dịch thân mình ra phía sau một chút nhưng lại phát hiện Hải Đường đang chằm chằm nhìn thẳng vào mình, nàng đành cắn răng đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Hải Đường tiến đến bàn đặt hộp trang sức, nàng mở nắp rồi đóng nắp, sau đó lại mở rồi đóng, đột nhiên, nàng đóng mạnh nắp hộp rồi quay đầu lại, “Hơn nửa canh giờ cũng đủ để ngươi trộm vòng tay rồi đem giấu!”

“Nhị phu nhân, ta…ta không trộm!”, Đông Mai nhanh chóng quỳ gối xuống trước mặt Nhị phu nhân. Nàng lớn tiếng hô oan, thân mình cũng mềm oặt xuống.

“Ai nha~! Đại thiếu phu nhân, người trong viện của ta cũng không thể oan uổng vô duyên vô cớ, ngươi có chứng cớ gì không?!”, nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng đá đá Đông Mai.

Động tác kia không thoát khỏi ánh mắt của Đại phu nhân, trong lòng nàng vốn đã có chút sinh nghị, hiện tại đã có chút tự tin nhìn Hải Đường. Đại phu nhân nói với Nhị phu nhân, “Đã vậy, các ngươi đến phòng Đông Mai kiểm tra cho ta, nếu không tìm được sẽ tính cách khác”

“Tốt, các ngươi cứ đi đi!”, khóe miệng Nhị phu nhân nhẹ nhàng nhếch lên.

“Đông Mai, các ngươi đi cùng nhau, ta cũng không muốn bị nói là cố ý oan uổng ngươi. Ngưng Nhi, Như Sinh, các ngươi cũng đi theo”, Hải Đường gọi mấy người đi ra cửa.

Đông Mai đi phía trước, Hải Đường nhìn ngón tay run rẩy của nàng khi xốc rèm cửa lại càng hoài nghi nàng, “Đại thiếu phu nhân, thật sự không phải ta đâu”. Cánh cửa còn chưa đẩy ra, Đông Mai đi phía trước lo lắng nhìn về phía Hải Đường.

“Yên tâm, nếu không phải là ngươi, ta cũng sẽ không khăng khăng bảo là ngươi. Loại sự tình này không nên oan uổng người khác”, Hải Đường nhướn mắt ý bảo nàng mở cửa ra.

Đông Mai bất an mở cửa, nàng chỉ vào chiếc giường nằm cách đó không xa, “Đây là giường của ta”

Như Sinh cùng Ngưng Nhi nhìn thấy Hải Đường gật đầu liền bước tới, Như Sinh mở chiếc rương gỗ bên cạnh giường liếc mắt một cái, đột nhiên nàng ngừng tay, cầm lên một vật màu trắng trắng nhìn kỹ, rồi lại đặt xuống, nàng ngây người vài giây rồi lên tiếng, “Thiếu phu nhân, người đến đây xem thử”

Hải Đường liếc mắt liền nhìn thấy mặt mũi trắng bệch của Đông Mai, nàng tò mò bước tới, “Chuyện gì?”. Tiếp nhận đồ vật trên tay Như Sinh, Hải Đường nhìn trái ngó phải, là một chiếc khăn tay màu trắng, trên đó có thêu một chữ “Lâu”. Hải Đường chậm rãi cuộn lại chiếc khăn màu trắng, ánh mắt khép hờ, khóe miệng lộ ra nụ cười khó lường, nàng đi đến bên cạnh Đông Mai, đem chữ thêu kia chìa cho nàng xem.

Đông Mai mềm nhũn tựa vào vách tường phía sau, môi trắng bệch run rẩy, “Chúng ta có thể tâm sự một chút không?”, Hải Đường nhẹ giọng nói, đối phương bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, “Hai người các ngươi cứ tiếp tục tìm”

“Được rồi, nói đi, là ai vậy?”, Hải Đường một lần nữa đem khăn cuốn lại. Chiếc khăn với một chữ “Lâu” này được nàng giấu kín, chẳng lẽ lo lắng vật này sẽ bị người phát hiện sao?

Đông Mai nhìn chằm chằm vào chiếc khăn trên tay Hải Đường, nhìn thấy chữ “Lâu” đã được giấu vào trong, tảng đá trong lòng có chút buông lỏng. Đông Mai ôm chặt tay nàng thốt lên, “Đại thiếu phu nhân, cứu ta!”

“Để xem ngươi có nói thật không, lúc ấy ta mới biết có nên giúp hay không giúp ngươi”, Hải Đường hạ thấp thanh âm.

“Ta nói người sẽ tin sao?”, Đông Mai nghe nàng nói như vậy liền có chút không yên lòng.

“Nói thật hay nói dối ta đều biết, ngươi nói đi”

“Nhị thiếu gia”, nàng nói xong liền cắn chặt môi.

“Ngươi cùng hắn?”, Phương Sở Lâu không phải chỉ mới thành thân sao? Tần Tiểu Ninh kia chẳng phải là một đại mỹ nhân như hoa như ngọc sao?

“Đại thiếu phu nhân, Đông Mai thật tâm hầu hạ Nhị thiếu gia, không có ý gì khác trong đầu”

“Nhị phu nhân biết không?”

Nàng không nói gì, khóe mắt rưng rưng lắc đầu.

“Tối hôm qua?”

“Đúng, là ta đi gặp Nhị thiếu gia”

“Nguyên lai là vậy, ta nhớ rõ Tiểu Cam năm trước là vì ngươi nên mới bị đẩy xuống trù phòng”, Hải Đường nhớ tới chuyện của vài năm trước.

Đông Mai mạnh mẽ lắc đầu, trong mắt chỉ có e ngại, “Ta…Đại thiếu phu nhân, người là đại nhân đại lượng, năm đó ta không hiểu chuyện, ta lắm mồm, thỉnh Đại thiếu phu nhân tha thứ”

“Vòng tay là ai trộm?”, Hải Đường đi vào chính đề, “Là…là…Đại thiếu phu nhân, ta không thể nói. Nếu nói ra, ta nhất định phải chết, ta van cầu người buông tha ta đi”

“Kỳ thật ngươi không cần ta, cầu chính ngươi là được”, Hải Đường cúi xuống nói vào tai nàng mấy câu, sắc mặt nàng đã trắng lại càng trắng hơn, ngay cả môi cũng không còn chút huyết sắc. Đông Mai liên tục lắc đầu, miệng không ngừng nói “không được”.

“Cơ hội phải tự mình nắm chắc. Ngày mai buổi sáng là thời gian cuối cùng của ngươi”, Hải Đường mỉm cười đem chữ “Lâu” kia huơ huơ trước mặt nàng.

Đông Mai chân tay luống cuống đứng lên, trong phòng chỉ còn nghe thấy thanh âm lục lọi của hai người kia. Qua khoảng thời gian nửa khắc, Đông Mai cắn răng, vẻ mặt tựa như vừa hạ một quyết tâm rất lớn, “Hy vọng Đại thiếu phu nhân tuân thủ lời hứa hẹn”

Hải Đường mỉm cười nhìn nàng gật đầu, “Tốt lắm, tất cả mọi người không cần tìm nữa, chúng ta đi ra ngoài”. Hải Đường nói xong liền mang các nàng ra khỏi cửa.

Trong chính đường, các vị phu nhân, di nương đang ngồi một chỗ nói chuyện. Nhị phu nhân nhàn hạ cắn hạt dưa, khi nhìn thấy các nàng tiến vào, Nhị phu nhân tựa hồ như đang xem kịch vui mà hỏi một câu, “Thế nào a, Đại thiếu phu nhân”

Hải Đường trước tiên hướng phu nhân bẩm báo, “Hồi bẩm phu nhân, trong phòng Đông Mai không có”. Sau đó, nàng quay đầu về phía Nhị phu nhân thi lễ, “Nhị phu nhân, là Hải Đường lo lắng không chu toàn, thỉnh phu nhân không lấy làm phiền lòng”

Nhị phu nhân nhướng mi, “Một câu không lấy làm phiền lòng là xong sao? Đông Mai là nha hoàn hồi môn của ta, không thể cứ để ngươi vu hãm như vậy”

“Đệ muội nói lời này cũng không xuôi tai, người trong vườn đều thuộc diện tình nghi, cái gì vu hãm hay không vu hãm, ta thấy Hải Đường vừa rồi cũng rất có lý, Đông Mai quả thật không nói rõ nửa canh giờ kia nàng đã làm gì, ở đâu!”

“Thỉnh Nhị phu nhân an tâm, ta nhất định sẽ thay người tìm vòng tay trở về, dù sao cũng là sính lễ lão phu nhân đưa cho Nhị phu nhân, chỉ xin người cho ta chút thời gian”, Hải Đường không cùng nàng so đo, chỉ cần có thể đem vật nọ trở về, những chuyện khác cũng không trọng yếu.

“Được thôi, trưởng bối ta cũng không muốn làm khó ngươi, ngươi nói xem, phải mất bao lâu?”, Nhị phu nhân văn nhã ói ra một câu.

“Hai ngày, được không?”

“Được, ta chờ”, nàng nói xong liền hài lòng nhìn Đông Mai, chỉ là nàng không phát hiện được thần sắc của Đông Mai có phần không đúng.

Ra khỏi Sấu Băng Viện, phu nhân lôi kéo cánh tay Hải Đường hỏi thăm, “Nương yên tâm, Hải Đường đã có biện pháp, người cứ chờ hai ngày đi”

“Hải Đường, nếu không…chúng ta báo quan đi. Chuyện này, nói không chừng không phải là người trong phủ trộm”, trong phủ vẫn còn vật quan trọng hơn, tại sao lại không bị mất trộm?

“Phương quản gia, ngươi nói với Thành sư phụ, từ ngày hôm nay trở đi, bất luận kẻ nào xuất môn cũng phải kiểm tra một chút”, đợi Phương quản gia đi rồi, Hải Đường nói nhỏ vài câu vào tai phu nhân.

Phu nhân cau mày, một lúc sau cũng không nói gì, “Nương, người sẽ không trách ta tự ý đáp ứng nàng chứ?”

Phu nhân không trả lời, chỉ yên lặng lắc đầu, một lát sau phu nhân lên tiếng, “Hải Đường, chuyện này phải cảnh cáo nàng, làm hạ nhân phải tuân thủ bổn phận, không được suy nghĩ trèo cao. Lần này bỏ qua cho nàng nhưng tuyệt đối không có lần sau, quy củ trong phủ cũng không thể để nàng tùy ý thay đổi như vậy”

“Hải Đường hiểu, ta sẽ xử lý tốt”, chỉ cần phu nhân đứng bên cạnh nàng, chuyện gì cũng dễ làm, chỉ là tại sao Nhị phu nhân lại sốt ruột muốn đánh đập hạ nhân như vậy? Chẳng lẽ có người trong số đó khiến nàng cảm thấy chướng mắt?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.