CHƯƠNG 6
Kỳ Nhân Nhân đương nhiên là không thi đậu A đại, cô vào một khu nhà nghệ giáo (一所艺校) cách A đại không xa, có thời gian rảnh rỗi đều sẽ tới A đại tìm Diêm Hải, dù sao cô cũng là bạn gái chính quy của Diêm Hải.
Khai giảng không bao lâu Kỳ Nhân Nhân liền tham gia một cuộc thi ca hát, thành tích không tồi tiến vào chung kết, Kỳ gia cho làm cho cô một buổi lễ khánh công chúc mừng nhỏ, mời một ít khách mời tới dự.
“Nhân Nhân a, đây là lần đầu tiên con tham gia thi đấu ca hát, thành tích không tồi, muốn thưởng gì cứ nói cho ba ba, ba ba đều tặng hết cho con!” Trên bàn cơm Kỳ ba ba cười híp mắt nhìn đứa con gái rượu của mình.
“Con mới không cần phần thưởng của ba đâu, Diêm Hải nói sẽ thưởng cho con rồi, con vè anh ấy mới liều mạng như vậy, nếu không con mới không tham gia loại thi đấu cỏn con này.” Kỳ Nhân Nhân một bộ tâm tình rất tốt.
“Ồ?” Kỳ ba ba kinh ngạc, mọi người khác cũng nhất trí nhìn về phía Diêm Hải, Diêm Hải không biết nên giải thích sao, y không nhớ mình có đáp ứng Kỳ Nhân Nhân cái gì a.
Kỳ Nhân Nhân hướng Chử Đường bĩu bĩu môi: “Chử Đường biết đấy, việc này tớ cũng chỉ nói với một mình anh ấy và cậu thôi, tớ thật sự không tiện nói ở đây, hay là Chử Đường cậu thay tớ nói đi.”
Chử Đường liếc nhìn Diêm Hải: “Nhân Nhân nói Diêm Hải đáp ứng cậu ấy, chỉ cần cậu ấy tiến vào chung kết liền đính hôn cùng cậu ấy.”
“Đính hôn? !” Tất cả mọi người trên bàn cơm đều kinh ngạc.
Diêm Hải nhìn chằm chặp Chử Đường, y chưa bao giờ đáp ứng với Kỳ Nhân Nhân chuyện như vậy, Chử Đường tại sao cũng không hỏi thăm y một chút để xác nhận? Cứ như vậy đã đem y đuổi khỏi bên người sao?
“Mọi người kinh ngạc thế làm gì, con với Diêm Hải đính hôn là chuyện sớm hay muộn, dù sao sau này cũng kết hôn, đúng không Diêm Hải?” Kỳ Nhân Nhân kéo cánh tay Diêm Hải làm nũng nói.
Kỳ mụ mụ cười mắng: “Con đứa nhỏ này, làm sao lại không biết xấu hổ gì hết, con gái mẹ thật là..” Tất cả mọi người cười khẽ, trong lòng cảm khái người trẻ tuổi thật hay sốt ruột.
Sau đó Diêm Hải chất vấn Kỳ Nhân Nhân, hỏi cô tại sao nói dối.
“Anh cho rằng em rất muốn được gả đi hay sao? Rõ ràng là có người khác muốn thay em mà.” Kỳ Nhân Nhân nguýt Diêm Hải một cái, “Là Chử Đường kiến nghị chúng ta đính hôn, anh có phải là gần đây quấn lấy cậu ấy hay không? Cùng cậu ấy tham gia vào hội học sinh. Chuyện chia lớp lúc trước có phải là anh quên mất rồi chăng? Vết sẹo lành quên đau?”
Diêm Hải nản lòng mà xoa xoa tóc, quả nhiên là Chử Đường hi vọng y rời đi, bề ngoài cùng y cười cười nói nói, kỳ thực trong tâm đã sớm phiền chán y đi? Có phải là lại cảm thấy y buồn nôn không?
“Phải đính hôn sao?” Kỳ Nhân Nhân nói.
Diêm Hải nhắm mắt lại nằm lên ghế sô pha: “… Em nói làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó đi.” Hắn đã khuyên vậy thì thế nào cũng được, chỉ cần là Chử Đường kỳ vọng, y đều sẽ làm được.
Chử Đường chứng kiến toàn bộ quá trình Diêm Hải đính hôn với Kỳ Nhân, hắn thấy hai người mình thân nhất đang nắm tay nhìn nhau một cách trìu mến, bọn hắn bây giờ cũng coi như là chỉ bước nửa bước vào cung điện của hôn nhân, sau này một ngày nào đó bọn họ kết hôn, rồi sinh ra đứa nhỏ đáng yêu, đưuá bé kia sẽ bi bô gọi mình là chú ơi…. Chử Đường không thể diễn tả được tâm lý bây giờ của mình, tim chua xót tê dại, hai người kia đã bắt đầu cuộc sống mới, bỏ lại hắn cùng với quá khứ ở phía sau, là lúc bản thân cũng phải tạm biệt quá khứ rồi…
Diêm Hải đính hôn không quá một tháng Chử Đường liền tiếp nhận an bài kết thân trong nhà, là con gái của bằng hữa của cha mẹ hắn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, là thiên kim phiêu lượng danh môn.
Đến lúc này Diêm Hải mới hiểu được, tất cả đều chỉ có y mong muốn đơn phương mà thôi, y cho dù nghe theo rất nhiều lời Chử Đường nói cũng không thể làm nên chuỵen gì, bên người Chử Đường sớm muộn cũng sẽ xuất hiện một người, một người sẽ cùng hắn kết hôn, cùng hắn sống đến bạc đầu. Diêm Hải không biết người kia là ai, nhưng tuyệt không phải là y, y chỉ làm ột bằng hữu, một bằng hữu phổ thông bình thường, y chỉ có thể nhìn Chử Đường yêu người khác, nhưng chỉ cần tưởng tượng một chút hình ảnh kia tâm liền đau nhói như bị ngàn kim châm, tim thống khổ đến muốn nứt ra.
“Chử Đường, tớ chuẩn bị xuất ngoại.”
“Hả? Đi nước nào?”
“Nước Mỹ.”
“Đi bao lâu?”
“Tớ không biết, e rằng sẽ định cư bên kia luôn, tốt nghiệp xong vừa vặn tiếp nhận công ty được phân bên nước Mỹ, ba ba vẫn luôn hi vọng tớ có thể thay ông phân ưu, bà nội cũng hi vọng tớ có thể lưu lại nước Mỹ cùng bà.”
“Như vậy a, kia cũng không tồi, nhà cậu mấy năm qua phát triển trọng điểm đều bên nước Mỹ mà.”
“… Cậu sẽ nhớ tớ chứ?”
“Đương nhiên sẽ, bất quá bây giờ công nghệ phát triển như vậy, liên hệ cũng trở nên thuận tiện hơn nhiều.”
“Chử Đường.”
“Hả?”
“Tớ vẫn mãi là bằng hữu tốt nhất của cậu có phải không?”
“Đương nhiên, chúng ta mãi mãi vẫn sẽ là bằng hữu tốt nhất.”
Diêm Hải đi nước Mỹ, Kỳ Nhân Nhân rất nhanh cũng vội vàng đi theo, Chử Đường cho là bọn họ tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, cho nên Kỳ Nhân Nhân di tình biệt luyến yêu người khác hoàn toàn ở ngoài dự liệu của hắn, hắn chỉ cảm khái thế sự vô thường, khi còn bé ba người thân mật vô gian đã kinh biến đến mức hoàn toàn thay đổi thành một loại xa lạ.
“Anh Đường, anh nói anh xem mắt ít nhất cũng đã được mười nằm rồi, làm sao lại không tìm được đối tượng thích hợp?” Diêm Khê nháy mắt, “Anh không phải là đang chờ em đi?”
“Từ khi nào đã học cái thói tự luyến của anh em vậy ? ” Chử Đường cười khẽ, ” Anh chỉ là vẫn luôn không tìm được người thích hợp mà thôi, em thì sao, tại sao mà vẫn chưa chọn được đối tượng?”
“Giống anh chứ còn gì.” Dáng vẻ Diêm Khê khá là khổ não, “Anh suy nghĩ một chút, bên cạnh em có anh là tuyệt thế đại mỹ nam, làm sao em còn có thể để ý ai khác được ? Tùy tiện so sánh so sánh em liền bắt đầu ghét bỏ đối phương, đâu còn tìm được đối tượng nữa, nếu không hai ta cứ tiến tới đi ?” Cô nhìn Chử Đường cười híp mắt nói.
Chử Đường dở khóc dở cười: “Anh…”
“Anh không đồng ý!” Đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng quát lớn làm tất cả sững người.
Chử Đường quay đầu nhìn sang, sau đó tâm liền đập chậm nửa nhịp, là Diêm Hải, Diêm Hải đã trở lại.