Hải Đường Nương Tử

Chương 2: Chương 2: Kim Sinh không chịu chiếm tiện nghi . . .




Trong nhà bên cạnh, nương Kim Sinh mặt đen thui ngồi trong sân hùng hùng hổ hổ, trong miệng đơn giản là lầm bầm, kiếp trước mắc nghiệp chướng gì nha, như thế nào sinh ra đứa oan gia đối đầu với ta đến cùng như vậy, thật vất vả nhặt được một con dâu, đưa thịt mỡ đến tận tay còn chạy a.

Kim Ngọc ở một bên an ủi mẫu thân, thay bà thuận khí, tiểu Phúc nhi ngược lại hồn nhiên, phối hợp ngồi xổm ở một bên xem con kiến tìm thức ăn.

"Mẫu thân, trên lưng đại ca cõng tẩu tử trở lại rồi!" Tiểu Phúc nhi mắt sắc, hơi ngẩng đầu nhìn thấy cách đó không xa Kim Sinh một thân thể cường tráng đang cõng trên lưng một người trở về, lập tức liền hô lên tiếng.

"Ồn ào ồn ào cái gì nha..." Nương Kim Sinh đang buồn bực, tức giận con mà trả lời một câu, chợt phục hồi tinh thần lại, nhảy lên chạy đến trước cửa.

Ôi, nhi tử của bà còn không tính quá ngu xuẩn, cuối cùng cũng không có đem tiện nghi nhặt được ném đi. Nương Kim Sinh lập tức vui vẻ ra mặt, ý cười đến đuôi lông mày cong lên, "Mau mau, đem người vào trong phòng đi." Lại quay người hướng về phía Kim Ngọc phân phó nói, "Mau đem nước ấm tới."

Trên mặt Hải Đường nước bùn được lau đi hơn phân nửa, khuôn mặt tú lệ lộ ra. Nương Kim Sinh đi tới phía trước, quan sát trái phải một lát, trong lòng quả thực nở hoa. Vốn chỉ thấy cô nương này là người có xương chậu tốt, lại không nghĩ tới bộ dáng xinh đẹp như vậy, môi hồng răng trắng, một đôi mắt đen mở to nhìn bốn phía, làn da non trên mặt phảng phất có thể véo chảy ra nước.

Bởi vì vậy, bà càng vui mừng. Cô nương hình dáng như vậy, có thể đứng đầu thôn Phúc Duyên, bà nhảy sang bên cạnh nhi tử, cười nói: "Tiểu tử ngốc, nương nói nàng là bảo vật, con còn không tin."

"Nương, nương đừng nghĩ loạn. Con nhìn cô nương này không nhà để về quá đáng thương, mới đưa nàng về đây. Nương cũng không thể nhẫn tâm thấy nàng một nữ hài tử lẻ loi trơ trọi như vậy bị nhét vào nơi hoang sơn dã lĩnh a."

"Đúng đúng đúng, không đành lòng, không đành lòng." Nương Kim Sinh cười nói, "Mang về là tốt, nương cũng không nói không chứa chấp nàng."

Nương Kim Sinh đi đến bên giường, Kim Ngọc ở gian bếp bên cạnh đã mang nước ấm tới, đặt ở một bên.

Bà vắt khăn ấm, lau sạch bùn còn dính trên mặt Hải Đường, bà càng nhìn Hải Đường trong lòng lại càng cao hứng, luôn nhịn không được hướng Kim Sinh ở sauu lưng chậc chậc khen lấy.

Kim Ngọc đứng ở một bên, nhỏ giọng cười đối với Kim Sinh nói: "Đại ca, nhìn bộ dạng như vậy, mẫu thân đã nhận đây là con dâu rồi."

Hải Đường được bà lau sạch sẽ, lỗ chân lông trên mặt một hồi khoan khoái dễ chịu, lại cũng hướng nương Kim Sinh lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào, hô: "Nương."

"BA~", Khăn ấm rơi xuống đất, nương Kim Sinh vui đến phát khóc, một phen ôm Hải Đường: "Côn nương tốt, con vừa rồi gọi ta là gì?"

Nàng vừa rồi ngồi, nghe Kim Sinh , Kim Ngọc, Kim Phúc đều gọi bà là nương, nên cũng học theo, gọi bà là nương.

Hải Đường cười cười, khóe môi hồng hồng câu dẫn lên, lại hô một tiếng: "Nương."

"Ai... !" Nương Kim Sinh kéo dài âm cuối vui mừng mà đáp,lại ôm lấy Hải Đường, chớp chớp khóe mắt nhìn Kim Sinh , phảng phất đang nói..., nhìn một cái a, đây chính là cô nương người ta tự gọi đấy, nàng thế nhưng cam tâm tình nguyện làm con dâu Kim gia chúng ta!

Hải Đường xem như ở lại Kim gia. Tuy nói ở trong mắt nương Kim Sinh, Hải Đường đã xem như con dâu bà rồi, bất quá cho dù trong nhà lại bần hàn, nhưng nghi thức vẫn phải có.

Chọn ngày hoàng đạo, diễn tấu sáo và trống, cũng phải náo nhiệt một phen.

Chẳng qua không có làm việc như trước, hai người bọn họ vẫn nên phân phòng ngủ.

Vốn phòng Kim Ngọc, nàng và tiểu muội của mình đã chen chúc vào một giường. Hôm nay thêm Hải Đường cùng nhau ngủ.

Nhưng Phúc nhi cao hứng, đại khái là cảm thấy nhiều người có thể càng thêm náo nhiệt, mặc thiếp thân tiểu y, nằm ở đầu giường, hai tay nâng cằm lên, nhìn Hải Đường đang chuẩn bị tẩy rửa thân thể, cười khanh khách không ngừng.

Kim Ngọc chuẩn bị xong nước ấm, đang muốn giúp Hải Đường tắm rửa, nhìn bộ dạng cười ngốc của Phúc nhi không khỏi trừng nàng sẳng giọng: "Muội nha đầu này, cười cái gì mà cười."

"Hì hì, tẩu tử Hải Đường lớn lên thật đúng là đẹp mắt. Nhị tỷ, muội cảm thấy nàng so Hương Mai trong thôn chúng ta, lớn lên càng duyên dáng hơn."

Kim Ngọc giải khai búi tóc của Hải Đường, tóc đen như thác nước rơi xuống, rơi vào trên đầu vai, nhìn thật đúng là một mỹ nhân xinh đẹp.

Đừng nói là nương Kim Sinh, chính Kim Ngọc thấy cũng nhịn không được thầm nghĩ, đại ca thật đúng là có phúc, tẩu tử như vậy cho dù có đốt đèn lồng cũng tìm không ra, đây đúng là tổ tông Kim gia phù hộ mới có thể gặp chuyện tốt như vậy!

Tắm rửa một thân bụi đất Hải Đường mặc xiêm y của Kim Ngọc, cùng Kim Ngọc, Kim Phúc nằm im trên giường.

Cái giường này trước kia là hai người ngủ, hiện tại thêm một người, lập tức trở nên có chút chật chọi.

Hải Đường ngủ ở bên trong cùng, bên cạnh là Kim Phúc.

Trên người nàng tựa hồ tỏa ra một cỗ hương khí nhàn nhạt, nằm xuống càng từng đợt không dứt mà chui vào mũi của Kim Phúc và Kim Ngọc.

Kim Phúc dùng sức ngửi ngửi, hướng Hải Đường nhích lại gần, dựa vào vai nàng hỏi: "Tẩu tử, tẩu là từ nơi nào tới, trên người như thế nào thơm như vậy?"

Theo chỗ nào tới?

Hải Đường lặng lẽ trợn mắt, lắc đầu, một mảnh mờ mịt.

Trong đầu của nàng là một mảnh trống rỗng, muốn cố gắng nhớ lại mấy thứ gì đó, nhưng lại như tiến vào sương mù, cái gì cũng tìm không được, tìm không thấy.

Ngoại trừ mơ mơ màng màng biết rõ chính mình gọi Hải Đường ra, những chuyện khác, đối với nàng mà nói đều là một mảng trắng lớn.

Ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít hình ảnh vụn vặt tiến vào trong đầu, nhưng cái này có tính là gì đâu?

Tường thành đông nghịt, lá cờ ráng đỏ, mũi tên...

Nàng nhắm mắt lại, muốn đem những đoạn hình ảnh ngắn này một lần nữa liên kết lại, nhưng mà càng nghĩ đầu càng đau đớn.

Đến cuối cùng cũng là tốn công vô ích, nghiêng người, nàng nghe tiếng hít thở đều đều của Kim Ngọc và Kim Phúc ở bên cạnh, mình cũng lôi kéo chăn, ngủ thật say.

Bên kia mái hiên, Kim Sinh ở trong phòng đang tiến hành một hồi giằng co.

Một bên là vừa đấm vừa xoa, ý đồ thuyết phục nương Kim Sinh, bên kia là liều chết không theo, nửa điểm không chịu chiếm tiện nghi cô nương người ta.

"Nương, nương đừng nói nữa. Nàng là người không phải đồ vật, nương không thể nói nương nhặt được thì chính là của mình, con biết rõ nương muốn cưới vợ cho con, nhưng cứ như vậy đem người ta cưới vào cửa, con tuyệt đối không đáp ứng."

Nương Kim Sinh lườm mắt nhìn hắn, ngón tay đâm vào cái ót nhi tử nói: "Ta nói con làm sao lại cố chấp như vậy? Con không nhớ rõ hai năm trước thời điểm phụ thân con bệnh chết đã nói cái gì sao, trong lòng của hắn duy nhất không phải là muốn con mau chóng sinh con nối dõi cho Kim gia chúng ta hay sao?"

"Vậy cũng không thể cứ làm như thế." Kim Sinh là kiên trì nói, "Hơn nữa, cô nương người ta cũng chưa chắc nguyện ý, đến lúc đó chẳng lẽ nương lại muốn con Bá Vương ngạnh thượng cung?"

Nương Kim Sinh ha ha nở nụ cười: "Cái gì không muốn nha, nàng là một cô nương không nhà để về, chúng ta có lòng tốt thu lưu nàng, vậy cũng nên muốn báo đáp một phen a. Nàng trên người không có gì, dĩ nhiên là lấy thân báo đáp rồi. Hơn nữa, con cũng nghe thấy, nàng đã mở miệng gọi ta là nương, không phải không muốn a, cái này có thể xem như là cam tâm tình nguyện!"

Kim Sinh biết rõ mẫu thân căn bản chính là nói hươu nói vượn, sau khi từ biệt đầu không để ý tới nàng.

"Con, nương biết rõ lúc trước con thích Hương Mai, nàng bộ dáng không tệ, nhưng cô nương kia không nhìn trúng lò rèn của chúng ta, mắt cao hơn đầu, ở đâu còn nhìn qua con nha? Con không biết, ta từng nghe nương Hương Mai nói qua, sau này khuê nữ nhà bọn họ phải gả tới trấn trên, cũng sẽ không ở lại nơi thâm sơn cùng cốc này, con còn nhớ kỹ làm chi? Nói sau, nếu luận hình dạng, Hải Đường có thể so với Hương Mai đều hơn hẳn, con cũng đừng bị mây che mắt, nhìn không rõ a."

Hương Mai là cô nương đẹp nhất trong thôn Phúc Duyên, lúc nhỏ, Hương Mai lên núi chăn dê, Kim Sinh đi theo phụ thân dưới chân núi rèn sắt, hắn thường thường có thể nghe được tiếng ca du dương trên núi, ở đỉnh núi phía chân trời từng đợt lay động, lượn lờ không dứt.

Lúc đó, Kim Sinh bị hấp dẫn, cảm thấy Hương Mai tựa như tiên nữ trên trời.

Chỉ tiếc, người ta là tiên nữ, hắn chỉ là một tiểu tử rèn sắt bình thường.

Trong thôn rất nhiều người thích Hương Mai, thế nhưng ai nàng cũng chướng mắt, nói tương lai phải tới trấn trên, vào nhà quyền quý, không muốn phải tiếp tục ở vùng núi hẻo lánh này nữa.

Nhưng Kim Sinh vẫn thích Hương Mai, không thể nói nguyên do, cũng bởi vì bản thân chính là thích nàng, không thể từ bỏ.

Nương hắn nói hắn là thứ cố chấp, thật đúng là một chút cũng không sai.

"Con a, mai ta sẽ mang Hải Đường đến thôn đông nhờ bà mù sờ sờ mệnh của nàng, cùng ngươi có phải xứng đôi hay không. Đến lúc đó lại chọn ngày hoàng đạo, liền tiến hành việc vui."

"Nương..."

"Đừng nói nữa, " Nương Kim Sinh chặn đứng lời của hắn, "Chuyện này ta đã thay con làm chủ rồi." Bà đứng dậy đấm đấm eo, "Ôi, tuy ngày hôm nay giày vò đến cái eo cũng sắp gãy, bất quá xứng đáng!"

Kim Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, nhảy lên giường đắp chăn đi ngủ.

Như hắn làm sao ngủ được a, trong đầu lộn xộn một đoàn. Trong chốc lát nhớ tới giọng ca ngọt ngào của Hương Mai, chốc lát nhớ tới phụ thân trước khi lâm chung lôi kéo tay của hắn dặn đi dặn lại: "Kim gia không thể tuyệt hậu, con a, khai chi tán diệp toàn bộ nhờ vào con!" Trong chốc lát lại nghĩ tới nương Hương Mai nhìn thấy chính mình trốn ở phía sau cây nhìn Hương Mai châm chọc khiêu khích, nói hắn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, trong chốc lát lại nghĩ tới mẫu thân khổ sở nuôi ba huynh muội bọn họ...

Đến cuối cùng, trong đầu hắn chợt lóe lên, là một màn Hải Đường mở to mắt đen nhìn hắn.

Chẳng lẽ, hắn thật sự phải nghe theo mẫu thân, lấy một nữ nhân ngay cả thân phận lai lịch đều không rõ ràng làm thê tử?

Lời của tác giả: Văn mới trong mật thêm dầu, có đường có thịt, là sườn xào chua ngọt ơ ~~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.