Hải Đường Nương Tử

Chương 40: Chương 40: Xuất chinh




Trong doanh trướng, Hải Đường tựa ở trong ngực Kim Sinh, trên người của hắn có hơi thở quen thuộc đã lâu, gần nhau như vậy, trên đường đi ngàn ngăn vạn trở, lúc trước chịu ủy khuất giờ khắc này phảng phất đều không còn trọng yếu.

Ngón tay của nàng nhẹ nhàng chạm vào người Kim Sinh, ôn nhu nói ra: "Thật không nghĩ tới, hôm nay chàng đã là một Thiên tổng rồi. Kim Sinh chàng biết không, Niệm Sinh rất khỏe, cũng rất ngoan, tuy bộ dạng hơi béo một chút, nhưng khóe mắt đuôi lông mày vẫn rất giốngchàng."

Kim Sinh nắm tay Hải Đường thật chặt, có chút cảm khái mà than nhẹ một tiếng: "Chỉ tiếc khi Niệm Sinh chào đời, ta không thể ở bên cạnh nàng, sau khi nó sinh ra, vẫn chưa nhìn thấy nó. Hải Đường, chỉ mong trận chiến này có thể mau chóng chấm dứt, ta sẽ cùng nàng trở lại thôn Phúc Duyên, sống thật bình yên, được không?"

Hải Đường cười dịu dàng, về nhà, trải qua thời gian yên vui bình lặng là điều nàng mong muốn, thế nhưng trước mắt chiến sự càng lúc kịch liệt, nàng không dám nghĩ tới cuộc sống sau này, chỉ cần hiện tại, giờ khắc này có thể ở cùng Kim Sinh một chỗ, trong lòng đã vô hạn yên vui.

Đêm nay, lưu luyến triền miên tất nhiên là không cần nói, hai người đã lâu không cùng một chỗ, lại cộng thêm một trận ly biệt, tình cảm nhớ nhung càng lớn, màn ấm, lật mưa đảo mây, khiến cho khi hai người kết hợp cùng một chỗ, Kim Sinh chẳng biết tại sao tận đáy lòng vừa mừng rỡ lại vừa chua xót. Hắn sợ đây chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh lại tất cả sẽ biến mất.

"Hải Đường, Hải Đường..." Trong miệng hắn nỉ non gọi tên nương tử, hai người dính đầy mồ hôi đan vào cùng một chỗ, trong hoảng hốt mê mẩn thiếp đi.

Đêm nay trong doanh trướng Kim Sinh truyền ra động tĩnh tự nhiên cũng kinh động đến một ít người ở ngoài lều, mấy binh sĩ lôi kéo Toàn Nhị hỏi: "Thiên tổng đại nhân ở trong đó làm gì vậy? Vừa rồi, vừa rồi có nghe thấy bên trong truyền ra tiếng vang không?"

Toàn Nhị chỉ mơ hồ thấy Kim Sinh lôi kéo một người mặc quần áo binh sĩ tiến vào doanh trướng, cũng không hiểu gì, hắn lại không tin Kim Sinh sẽ ở trong quân doanh làm ra chuyện như vậy, huống chi Kim Sinh là người đã có nương tử. Bất quá nói như thế nào cũng là đồng hương, Toàn Nhị nói quanh co vài câu, kêu những người khác rời đi, ngoài miệng nói: "Nào có tiếng vang gì, đích thị là các ngươi nghe lầm. Mau chóng đi canh gác..."

Nghi hoặc ở bên trong, Toàn Nhị lắc đầu cũng rời đi , hôm nay địa vị của Kim Sinh ở trong quân đã khác biệt rất lớn, nếu lúc trước không phải biết tiểu tử này ngây thơ, mấy lần đánh trận, phó tướng Từ Hồng và tướng quân càng tín nhiệm khởi Kim Sinh. Lúc trước chỉ cảm thấy tiểu tử này là người có can đảm, không sợ chết, nhưng vài lần ra trận lại cảm thấy hắn không đơn giản chỉ có can đảm, cũng có chút mưu trí hành quân, liền đối với hắn càng thêm coi trọng.

Hải Đường gối lên cánh tay Kim Sinh, một đầu tóc xanh tán loạn ở trước ngực hắn, tựa như thác nước màu đen, đã bao lâu, nàng không có an ổn mà nằm ở trong lòng Kim Sinh như vậy rồi, thoáng chốc lại sinh ra một phần cảm giác không chân thực.

"Kim Sinh , chàng nói trận chiến này còn phải đánh bao lâu?"

Nàng nhẹ nhàng lên tiếng như giọt sương rơi xuống, tích tích đập vào trái tim Kim Sinh, trong nháy mắt, trong đầu sinh ra một ý niệm, thầm nghĩ mang theo thê tử cùng nhau rời đi, chân trời góc biển rời xa nơi chiến hỏa phân tranh này.

"Cũng không biết còn bao lâu, bất quá... Có lẽ sẽ không quá lâu, Hải Đường, ta thật muốn gặp con của chúng ta!"

Sau đêm đó, Hải Đường đã giả trang thành một binh sĩ nho nhỏ đi theo bên cạnh Kim Sinh. Bên cạnh Thiên tổng nhiều hơn một tiểu binh sĩ vốn không phải chuyện gì kỳ lạ, chỉ có điều bộ dạng Hải Đường tuấn tú, mặc dù mặc trang phục binh sĩ, trên mặt cũng lau tầng tro, nhưng vẫn không thể che hết tư sắc, cuối cùng vẫn không khỏi dẫn tới ánh mắt chú ý của người khác, mà một ít lời đồn đãi nhảm nhí đã ở trong quân doanh truyền ra.

Đại khái chính là nói Kim Thiên tổng không biết thế nào có thêm một binh sĩ bộ dáng tuấn tú, hôm nay lại mang theo hắn đi khắp nơi, cả buổi tối cũng dẫn vào trong quân doanh cùng nhau ngủ, chỉ thiếu không có làm ra những hành động khiến người khác không thể nhìn. Kim Sinh ngược lại chẳng hề để ý, nghe được cũng cười trừ, Toàn Nhị cảm thấy tiểu binh sĩ này hơi quen, nhưng mỗi lần nhìn hắn hắn luôn cúi thấp đầu không thể nhìn rõ, trong lòng nghi hoặc, nhưng nghe người bên ngoài đồn nhảm, nghĩ phải nói với Kim Sinh.

Một ngày này, hắn đang định đi qua tìm Kim Sinh uống rượu, trong doanh trướng cũng không có người, bên ngoài binh sĩ canh gác nói là phó tướng đại nhân gọi hắn qua đó.

Kim Sinh kêu Hải Đường ở bên ngoài lều, một mình đi gặp Từ Hồng. Hôm nay sắc mặt Từ Hồng thoạt nhìn không tốt, lúc nhìn thấy Kim Sinh nhíu hai hàng lông mày lại, trong mắt tỏ ra lo lắng: "Tướng quân có lệnh, phái chúng ta đánh đột kích một lần, áp chế nhuệ khí quân Hoa Triêu, nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy nữa, cũng không phải biện pháp. Kim Sinh , lần này tướng quân đem việc này giao cho chúng ta, ta muốn kêu ngươi tới cùng nhau thương lượng, xem có biện pháp nào tốt không?"

Đánh đột kích?

Qua mấy lần giao chiến với Dung Tú Thần, Kim Sinh biết rõ hắn là người cẩn thận tâm tư lại sâu, nếu quả thật muốn đánh bọn họ trở tay không kịp cũng không phải là chuyện dễ, cần phải bố trí chặt chẽ chu đáo tất cả mới có cơ hội thành công.

Kim Sinh suy nghĩ một chút nói: "Phó tướng đại nhân, Âm Sơn ở Hoài Thành có một lối nhỏ, nghe nói nơi đó là con đường vận chuyển lương thảo của quân Hoa Triêu, nếu chúng ta phục kích bọn họ tại đó, nói không chừng có thể đánh thắng."

Lối nhỏ kia Từ Hồng cũng biết, hắn suy tư một lát nói: "Đây là một chủ ý không tệ, chỉ có điều cần phải bố trí kỹ càng mới được, tối nay ngươi đừng trở lại lều, ở lại chỗ này ta và ngươi cùng nhau thương lượng."

Mạng của Từ Hồng được Kim Sinh cứu , tuy nói là cấp dưới, thế nhưng hắn đối với Kim Sinh cực kỳ coi trọng, bên trong coi trọng có thêm ba phần tôn trọng.

Đêm, Kim Sinh ở lại trong lều Từ Hồng, đối nghiên cứu bản đồ tới khuya.

Lúc về lều, đã qua canh ba. Kim Sinh nhấc vải mành đi vào, chỉ thấy Hải Đường đang ghé vào bên cạnh bàn chờ hắn, dường như đang ngủ, cũng không có nghe được tiếng bước chân của hắn. Thời tiết lạnh dần, Kim Sinh thấy nàng nắm chặt hai nắm tay nhỏ mơ mơ màng màng ngủ, sợ đông lạnh nàng, liền từ một bên lấy ra một kiện áo bông muốn phủ thêm cho Hải Đường phủ.

Nhưng vừa khoác lên vai, ngược lại đã đánh thức Hải Đường. Nàng mở mắt nhìn thấy là Kim Sinh , khẽ cười nói: "Còn tưởng đêm nay chàng không về, có chuyện quan trọng sao?" Nàng đưa tay vuốt vuốt lông mày hơi nhíu lại của Kim Sinh, "Nhìn chàng nhíu mày đã biết rõ là đang có tâm sự."

Trong quân doanh, sắc trời tối đen, chỉ có một ngọn nến lung lay, bên trong lúc sáng lúc tối, phảng phất về tới gian phòng ở thôn Phúc Duyên kia, nương tử của hắn lại ở trong phòng chờ hắn về nhà, sau đó giọng ngọt ngào nói một tiếng: "Chàng trở về rồi..."

"Hải Đường, chạng vạng tối ngày mai ta phải dẫn binh ra ngoài, nàng ở chỗ này chờ ta." Kim Sinh cúi thấp đầu nói.

Hải Đường quýnh lên, vội vàng đứng dậy: "Dẫn binh ra ngoài? Chàng là muốn... Muốn đi đánh giặc sao?"

Chuyện hành quân Kim Sinh cũng không muốn nói nhiều với nàng, chỉ nhẹ gật đầu, an ủi nói: "Đừng hỏi nhiều như vậy nữa, nàng ở chỗ này đợi ta, cẩn thận đừng bại lộ thân phận của mình. Ta nhất định sẽ chiếu cố tốt cho mình, bình an trở về."

"Không được. Kim Sinh , ta muốn đi với chàng."

Trên chiến trường khói lửa gương giáo, Kim Sinh làm sao có thể chịu mang theo Hải Đường cùng nhau đi? Huống chi, nàng vốn là người Hoa Triêu quốc, hắn dẫn binh xuất chinh, chính là cùng quốc gia của nàng giao chiến, sao có thể để nàng đi theo đối mặt với tất cả?

Hải Đường cũng nghĩ đến điểm này, nên không có kiên trì tiếp. Chỉ gật đầu, tựa vào ngực Kim Sinh hít một hơi nói: "Vậy chàng nhất định phải bình an trở về!"

Cách hừng đông không có bao lâu, Kim Sinh nằm ở trên giường giật mình thức dậy, thừa dịp sắc trời mới sáng, liền lặng lẽ đứng dậy, mặc quần áo đi ra khỏi lều.

Nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi, Hải Đường đột nhiên cảm thấy trong lòng trống vắng, thoáng chốc nhớ tới lúc trước ở thôn Phúc Duyên, nương Kim Sinh mang theo nàng đến chỗ bà mù sờ cốt. Bà ấy từng nói, Kim Sinh có Bằng cốt chi tướng, nếu như thế, hắn nhất định sẽ có một phen thành tựu. Có lẽ tất cả đều là ý trời, nếu không có nàng, sẽ không có trận chiến này, mà đã không có trận chiến này, nói không chừng Kim Sinh vẫn là một người vô danh ở thôn Phúc Duyên, chỉ là thợ rèn bình thường mà thôi.

Nàng cũng không tham trượng phu của mình thật sự có thể lấy được công danh lợi lộc gì, nàng cầu bất quá là sống bên cạnh người trong lòng cả đời, nàng mong muốn cũng không có gì, chỉ hi vọng không bao lâu nữa Kim Sinh có thể bình yên vô sự mà trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.