Tháng tám.
Mùa hè nắng chói chang.
Đường đi bộ hơi nóng bốc lên, hoa cỏ cây cối đều rũ xuống.
Nơi phía xa, màu xanh của trời và màu xanh của biển nối thành một mảnh, từng đợt gió nóng thổi tới.
Tiếng pháo nổ liên tiếp vang lên!
Giữa trưa, người đàn ông ngồi trước máy vi tính duỗi ngón tay, đẩy nhẹ cửa chớp nhìn ra ngoài.
Nhà hàng bên cạnh, trên cửa treo một dây pháo ngũ sắc đang nổ đùng đoàng, khói trắng theo tiếng pháo tràn ngập giữa không trung, trong sân có một cô gái đang bịt tai nheo mắt, vẻ mặt vui vẻ đứng cách chỗ đốt pháo thật xa.
Cô gái có mái tóc ngắn, mặc một chiếc áo hai dây màu trắng, quần dài màu lam, chân đi đôi xăng đan, nhưng anh chú ý đầu tiên đó là dáng người rất đẹp của cô, ngực lớn- eo nhỏ.
Không phải là cố ý muốn nhìn, nhưng bộ ngực của cô thật sự rất “hùng vĩ”, làm cho người ta không muốn chú ý cũng khó.
Cô gái ngực lớn.
Anh nhíu mày, nhìn cô sau khi tiếng pháo vừa dứt, mới thận trọng bước đến kiểm tra xác pháo.
Pháo, lẵng hoa, bảng hiệu mới.
Anh nhanh chóng hiểu rõ, cô gái ngực lớn này ở cách vách mở nhà hàng.
Mấy hôm nay, anh biết có người đang sửa sang ngôi nhà đổ nát giống như nhà ma ở bên cạnh, nhưng không có chú ý, cũng muốn mở nhà hàng sao?
“Chú Hải Dương, ăn cơm!”
Giọng nói của tiểu Lam dưới lầu truyền đến, anh nghe tiếng rút tay, cửa chớp quay về chỗ cũ, đứng dậy xuống lầu dùng cơm.
Giữa trưa mười hai giờ, phòng ăn to như vậy nhưng một nửa khách nhân cũng không có.
Không có biện pháp, anh không biết nấu cơm, đối với anh mà nói đem tất cả đồ ăn nấu chín được là tốt rồi.
Bạn tốt cùng anh mở cửa tiệm, Cảnh Dã cũng không hơn gì, tài nấu nướng cực kì thối nát, tiểu Lam mới mười hai tuổi càng không cần phải nói, thật vất vả mới lừa gạt được bà xã của Cảnh Dã đến giúp đỡ, ai biết bà xã của cậu ta bị một nhà khoa học điên khùng quấn lấy, phục chế một người nhân bản, tiểu nha đầu kia lại không bình thường, giống như con búp bê không khóc không cười, sau khi trở về, A Dã và Hiểu Dạ đành phải đưa con bé đi khám bác sĩ.
Hơn nữa phải chăm sóc cho tiểu nha đầu, Hiểu Dạ gần như là không có thời gian tới nhà hàng hỗ trợ, kết quả thật vất vả mới nhờ tài nấu nướng của Hiểu Dạ thu hút khách tới, lại yên lặng tan biến trong vô hình.
Dù sao cũng không có khách, anh cũng dứt khoát đợi đến xế chiều mới mở cửa hàng.
Nhưng Hiểu Dạ cũng có lương tâm, biết anh ở trong tiệm không có đồ ăn, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, cùng Cảnh Dạ và tiểu Lam mang đồ ăn tới cho anh, chỉ là…
Đồ Hải Dương trừng mắt nhìn ba người đang rải rác ngồi ở góc tiệm, một đứa năm tuổi, một đứa chín tuổi, một tiểu quỷ mười một tuổi, bất giác mày rậm nhíu lại.
Đôi vợ chồng kia, rốt cuộc là muốn đem mấy đứa này nhét vào tay anh cho đến khi nào?
Ba tiểu quỷ kia tất cả đều là người bị hại của cái tên điên nghiên cứu khoa học kia, vốn dĩ có rất nhiều người, chẳng qua là những người đó đều được đưa trở về nhà, còn sót lại ba đứa trẻ này đều là cô nhi, ngay cả tên cũng không có.
Hiểu Dạ biết vậy, mới đem ba đứa trẻ này về.
Thật may tên tiểu tử tiểu Ảnh kia thường xuyên giúp người khác chạy trốn, tạo một thân phận hoàn toàn mới là sở trường của cậu ta, cho nên không đến một ngày, ba đứa nhóc đã có thân phận cùng hộ chiếu mới, vì vậy khi rời đi cũng không gặp bất cứ vấn đề gì.
Nhưng là trong tiệm của anh mặc dù không có khách, cũng không thể trực tiếp đưa người nhét vào tay anh chứ!
Dù nói thế nào nơi này của anh cũng được gọi là nhà hàng, không phải cô nhi viện…
Nhíu mày trong lòng nói thầm hai câu, Hải Dương cầm chén cơm, sau đó rưới sốt cà ri vào, mới cầm thìa chậm rãi ăn.
Sau ăn được mấy miếng, anh thấy cậu bé núp ở rìa góc tường, vụng trộm nhìn anh, lộ ra vẻ mặt đói khát, hai nhóc còn lại cũng cùng một biểu hiện lén lút, chỉ khác là vì lớn hơn một chút nên biết được cách che dấu vẻ mặt của mình.
Tiểu Lam cũng thấy vẻ mặt của bọn họ, lấy một chén cơm cà ri cho bé trai nhỏ nhất.
“Lại đây, ăn cơm.”
Bé trai thèm thuồng nhìn chén cơm, nhưng vẫn ngồi xổm ở góc tường, đôi mắt to mở lớn tràn đầy cảnh giác.
“Ăn đi, đừng sợ, ăn ngon lắm.” Tiểu Lam ngồi xổm xuống, múc một thìa cho cậu bé.
Bé trai thấy vậy, càng sợ hãi, hai tay bám chặt đầu gối, nhắm chặt mắt lại.
Hai tiểu quỷ khác mỗi đứa chiếm một góc tường, không nhúc nhích, giống như nhau sợ hãi cảnh giác.
Muốn cái gì? Đã ba ngày, mấy tiểu quỷ này điệu bộ vẫn như vậy?
Những tiểu quỷ này tính tình cô độc, mặc dù trước kia cũng ở trong phòng nghiên cứu, nhưng không nhận ra nhau, tất nhiên lại càng không tin tưởng nhau, ngay cả buổi tối ngủ cũng cách nhau thật xa. Cho dù Hiểu Dạ và Cảnh Dã hết lần này đến lần khác đều tạo cho bọn chúng cảm giác an toàn nhưng lúc bọn họ ăn cơm, mấy đứa nhóc đều đợi sau khi bọn họ ăn xong, đói bụng đến không chịu nổi mới chạy vào phòng bếp tìm cái gì đó để ăn.
Không chịu nổi với thái độ của mấy đứa nhóc, Hải Dương vẻ mặt không chút thay đổi, đặt thìa xuống.
“Tất cả tới đây.” Anh trầm giọng nói bằng tiếng anh, nhìn từ đứa lớn tới đứa nhỏ, mặt lạnh cảnh cáo, “Đừng để ta nói lần thứ hai.”
Những đứa bé kia hơi kinh hãi, giương mắt lên nhìn anh, người cũng không dám động.
Lúc anh đang muốn đứng dậy đem ba tên tiểu tử thối này xách tới bàn ăn thì đứa lớn nhất di chuyển, cậu bé đi tới bên cạnh bàn, hai đứa bé còn lại hơi do dự một chút, cũng chầm chậm đi tới.
“Ngồi xuống.” Hải Dương nói.
Lần này ba đứa nhóc rất nghe lời, ngồi xuống.
“Mấy đứa bây giờ đang ở tại chỗ của ta, muốn ở đây, thì phải tuân thủ quy định của nơi này.” Anh nhìn đứa bé lớn nhất, mở miệng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, lúc ăn cơm, ta muốn mấy đứa phải ngồi đúng vị trí ăn cơm, cần tắm rửa thì tắm rửa, cần đi ngủ thì đi ngủ, có biết không?”
Mấy đứa nhóc chỉ im lặng.
“Được.” Hải Dương nhìn về phía tiểu Lam gật đầu ra hiệu.
Tiểu Lam hiểu ý lập tức đến xới cơm giúp ba người.
“Ăn.” Anh nói.
Ba đứa nhóc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một lúc, mới đưa tay cầm lấy chén cơm trước mặt.
Hải Dương hài lòng nhìn động tác của bọn chúng, sau đó mới cầm thìa lên ăn cơm của mình, một lúc sau chén cơm cà ri đầy ắp như ngọn núi nhỏ nhanh chóng bị anh càn quét sạch sẽ.
Kể từ sau lần đó, ba đứa nhóc tương đối nghe lời, ăn cơm, tắm rửa, đi ngủ.
Mỗi buổi sáng, anh vẫn như cũ rời giường, chạy tập thể dục quanh bờ biển hai mươi cây số, sau đó thuận tiện mua bữa ăn sáng về cho ba tiểu tử kia.
Bọn nhóc ăn xong, sẽ theo chỉ thị của anh, chuẩn bị mở cửa tiệm.
Tiểu Lam vẫn còn trong thời gian nghỉ hè, thỉnh thoảng sẽ tới nhà hàng phụ giúp, cô đặc biệt chú ý chăm sóc cậu bé nhỏ nhất, cậu bé luôn trầm mặc, nhưng so với cô bé Hiểu Dạ mang về còn bình thường hơn nhiều, ít nhất thi thoảng cậu bé cũng có phản ứng.
Một đứa khác lớn hơn một chút, cũng như thế yên tĩnh trầm mặc, nhưng chỉ cần anh mở miệng, bọn chúng sẽ đem chuyện anh giao phó làm xong, gọn gàng, ít ra cũng có chút thông minh.
Mặc dù trong tiệm vẫn như cũ không có khách, nhưng sau giữa trưa thưởng thức một ly bia lạnh, buổi tối ngắm sao, thời điểm nhàm chán có thể nghe chút nhạc, hay lên mạng chơi cờ.
Cuộc sống, khôi phục lại quy luật, anh thích loại quy luật này.
Đơn giản, bình thường, yên ả.