Hải Dương

Chương 4: Chương 4: chương 4




Cô vẫn nghĩ nơi đó chỉ là một hộ gia đình bình thường, dù sao cũng rất ít khi thấy người ra vào!

Cho đến mấy hôm sau, nghe một vị khách nói chuyện, cô mới biết nhà bên cạnh cũng mở cửa hàng, một quán rượu, có những món hải sản độc quyền, cùng rượu bia, mới mở được một tháng, nhưng buôn bán có vẻ không tốt.

"Tại sao? Món ăn không ngon?"

"Bạn của tôi từng ghé qua, trước đó có một vị tiểu thư đến giúp, nên cũng đỡ. Nhưng sau này vị tiểu thư kia hình như không đến giúp nữa, mà ông chủ của cửa tiệm đó diện mạo rất hung dữ, lại còn để đầu trọc, chiều cao khéo phải gần hai mét, bạn của tôi ăn ở đó mấy lần cũng chưa nghe thấy anh ta nói một câu, cảm giác "âm dương quái khí". Ai nha, chúng ta không nói tới anh ta nữa, bà chủ, khi nào cô có thời gian rảnh? Tôi mời cô đi xem phim." người đàn ông tựa vào quầy, lộ ra nụ cười giống hệt lưu manh, hi hi ha ha nhìn cô.

"Ngại quá. Cửa tiệm của tôi mới mở, sợ rằng không đi được, thời gian nghỉ ngơi còn không có."

"Xem phim mất có hai giờ, sinh viên làm thêm buổi chiều chú ý cửa hàng là được rồi."

"Tôi cũng rất muốn, nhưng không được... buổi chiều tôi còn phải làm các món ăn, buổi tối còn làm điểm tâm ngọt."

"Sinh viên làm thêm không giúp cô sao?"

"A Linh mới làm hai tuần, cũng chưa thể... nếu không thì anh mời cô ấy đi đi, này A Linh, A Linh.

"Hả? Chờ một chút ..." Anh ta cuống quít ngăn cô.

Hoa Đào lại gọi lớn: "A Linh!"

"Em đây, chị Hoa Đào, có chuyện gì?" Buộc lại mái tóc dài, A Linh vội vàng chạy tới.

"Em có rảnh không? Lâm tiên sinh muốn mời em đi xem phim!"

"Có thật không? Oa, thật tốt!" A Linh híp đôi mắt một mí rồi lườm một cái, gương mặt tròn trịa tràn ngập nụ cười, nhìn về phía Lâm tiên sinh, nói: "Hôm nay có bộ phim mới, tôi thật sự muốn đi xem!"

Lâm tiên sinh nhìn cô bé mập đang tiến sát lại gần, bị dọa vội lùi lại hai bước, cuống quít lấy ra hai tấm vé xem phim, nói lại: "À, tôi có hai tấm vé, cũng không thời gian đi xem..., nếu cô muốn, có thể cầm rủ bạn đi xem."

"Oa, Lâm tiên sinh, anh đúng là người tốt!" A Linh đưa tay ra nhận, sau đó chớp chớp đôi mắt một mí, vừa học được trong manga, bày ra tư thế cầu nguyện, sùng bái nhìn anh ta: "Anh đối với tôi tốt thật đó!"

Lâm tiên sinh xanh cả mặt, cười gượng hai tiếng, "Không có..., là đồng nghiệp cho hai tấm vé, ách, tôi còn có chuyện, đi trước."

Lời vừa nói xong, anh ta vội vã chạy trối chết, lúc chạy ra ngoài bởi vì quá hốt hoảng, suýt chút nữa va vào cửa.

"Hừm! Đồ vô dụng!" A Linh hừ một tiếng, cầm hai tấm vé xem phim quạt quạt hai cái.

Hoa Đào ở trong quầy, cười nghiêng ngả, cô bé này mặc dù hơi mập, nhưng rất có bản lĩnh, tuyệt đối không sợ người lạ, mà bộ quần áo màu hồng trên người cô bé nhìn trông rất khôi hài, mấy ngày vừa rồi, cô bé luôn dùng chiêu này giúp cô ngăn cản không ít khách nam có ý đồ khác với cô.

"A Linh, em thật lợi hại!"

"Vậy được rồi, ha ha ha." A Linh hai tay chống eo, lặng lẽ cười ba tiếng, không quên cất vé xem phim vào túi, sau đó nhỏ giọng cảnh cáo: "Chị Hoa Đào, chị thân hình đẹp như vậy, rất dễ bị người ta trêu hoa ghẹo nguyệt, buổi tối một mình ở đây, chị phải cẩn thận một chút đấy."

"Chị biết rồi, em an tâm!" Cô nhìn cô bé, áy náy nói: "Thật xin lỗi, mỗi lần đều phải nhờ em giúp đỡ."

"Không sao hết..., em đã quen rồi." A Linh xua xua tay, muốn cô không cần để ý, sau đó hất cằm lên, kiêu ngạo nói: "Đấy là do những tên đàn ông kia không có mắt, không biết thưởng thức đại mĩ nữ như em đây."

Hoa Đào nhìn gương mặt tươi cười của cô bé không khỏi đau lòng.

Hôm đó, A Linh tới phỏng vấn, mặc dù gương mặt tươi cười, nhưng đáy mắt lại lóe ra sự lo lắng, miệng thì cứ liếng thoắng, gương mặt sáng sủa, nhưng Hoa Đào biết, cô bé nói nhiều chỉ là che giấu sự lo lắng cùng khẩn trương.

Thấy cô im lặng, cô bé đứng dậy nói, cô ấy biết mình mập, nếu như cô không thuê cô ấy cũng không sao, cô bé nói do thấy cửa hàng tuyển nhân viên, mà cô bé lại thấy thích cửa tiệm nên mới đến thử mà thôi, cô bé vẫn mỉm cười, vẫn nói liến thoắng, một câu cũng chưa ngừng.

Hoa Đào cảm thấy, cô bé mặc dù miệng cười ha ha, nhưng đôi mắt gần như muốn khóc, cô vội cắt đứt lời cô bé, hỏi khi nào thì có thể tới làm.

Cô vĩnh viễn không bao giờ quên, A Linh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vẻ mặt cảm kích, cô bé bật thốt nói hôm nay có thể làm luôn, mãi cho đến lúc cuối cùng, A Linh vẫn vẻ mặt vui vẻ cười ha ha.

Nhưng lúc sau, Hoa Đào cảm ơn và nhờ cô bé giúp mình, thì cô bé nghĩ cho là cô không chú ý đứng ở trong góc len lén lau nước mắt.

Hoa Đào cũng không hi vọng A Linh cảm kích cô, mà cô chỉ muốn cho A Linh một cơ hội, nếu A Linh ta chân vụng về, cô sẽ sa thải cô bé, bởi vì dưới tình hình kinh tế của cô bây giờ, không thể có thêm gánh nặng. Thật may A Linh hết sức chịu khó lại thông minh, mặc dù thể trọng hơn tám mươi kí, nhưng cũng không gây trở ngại cho công việc của cô bé, hai tuần vừa qua, cô bé giúp đỡ cô rất nhiều.

Ba giờ chiều, ánh mặt trời vẫn nóng bỏng, trong cửa hàng máy lạnh bật vù vù, khách bàn số năm gọi A Linh, sau khi xác định A Linh có thể ứng phó được cô mới quay về phòng bếp chuẩn bị thức ăn và điểm tâm ngọt cho buổi tối.

Mấy ngày kế tiếp cô vẫn bận rộn như cũ, cũng nghe nhiều tin nhiều chuyện về ông chủ của nhà hàng bên cạnh.

Nghe nói anh ta họ Đồ, còn độc thân, không biết tên gọi là gì, nhà hàng là anh ta và bạn của mình cùng mở, mặc dù buôn bán không tốt, nhưng trên thực tế, theo quan sát của cô, nhà hàng bên cạnh chính là buôn bán vô cùng tệ, nhưng lại không có ý định muốn đóng cửa.

Nghe nói vị Đồ tiên sinh và bạn của anh ta cũng là người có tiền, không cần dựa vào thu nhập của cửa tiệm kia mà sống, một thời gian trước còn đóng cửa tiệm mấy ngày không thấy bóng dáng, có vẻ không cần quan tâm tới của hàng có khách hay không có khách tới.

Không giống cô, bận bịu muốn sống muốn chết, tiền kiếm được cũng chỉ miễn cưỡng trả tiền nợ cùng chi tiêu mà thôi.

Được rồi, thật sự là cô ghen tị với vị tiên sinh có tiền ở nhà bên cạnh, nhưng mấy ngày trôi qua ——

Sáng sớm, cô cực khổ từ trên giường bò dậy đi ra cửa, mua thức ăn, anh ta cũng rời giường từ sớm ra cửa, nhưng là lên ô tô di dạo, chạy bộ buổi sáng.

Buổi sáng, trời nóng bức cô vùi mình trong phòng bếp làm đồ ăn cho khách, thì anh ta ở trong sân trồng hoa làm cỏ.

Buổi trưa, cô ở trong tiệm bận túi bụi, anh ta ở lầu hai ngồi trước máy vi tính.

Buổi chiều, cô ở phòng bếp bận rộn làm điểm tâm ngọt, pha cà phê, anh ta ở dưới hiên lầu một ngủ trưa.

Buổi tối, cô loay hoay bưng đồ cho khách, thấy anh ta rảnh rang ở bên ngoài cửa hàng tay còn cầm hộp cơm tiện lợi, hoặc ngồi ở cửa uống bia ngắm sao.

Nửa đêm, cô đau lưng mệt mỏi, cố gắng ngồi trước bàn tính toán thu chi thì anh ta lại bình thản ngồi chơi đàn.

Thật sự, thật sự là —— tức chết người!

Được rồi, có thể thực sự anh ta mỗi ngày không phải đều trôi qua như vậy, dù sao chỉ có một lần cô không cẩn thận liếc sang thấy anh ta kéo rèm cửa sổ ngồi ở trước bàn máy vi tính, cũng chỉ thấy anh ta cầm hộp cơm tiện lợi thi thoảng đi qua cửa tiệm của cô mấy lần, cũng không phải ngày ngày cũng có thể nghe được tiếng đàn dương cầm, nhưng cô đúng là ngày ngày nhìn thấy anh ta đi chạy bộ buổi sáng a!

Căm ghét người có tiền!

Cô biết mắt của mình thật sự rất không cẩn thận, không có việc gì lại đi rình xem nhà người ta, lại không khống chế được có cơ hội là lại nhìn về phía nhà bên, càng nhìn cô lại càng hâm mộ và ghen tị.

Cuộc sống thoải mái nhàn nhã như thế, cô cũng rất muốn.

Trong đêm khuya, tiếng đàn dương cầm lại mơ hồ truyền đến, lần này tiếng đàn không phải là bản nhạc cổ điển vui vẻ, mà là bản nhạc nhè nhàng êm ả.

Tiếng đàn thanh thúy động lòng người, cô lại thở dài một cái.

Đáng ghét, cô thật muốn thu lại bản nhạc của anh ta, sau đó mở ở trong tiệm của mình, nếu được như thế, buôn bán của cửa tiệm nhất định sẽ tốt hơn.

Cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ cười hai tiếng.

Mặc dù cô rất muốn làm như thế... nhưng lại sợ bị đầu trọc nhà bên phát hiện, nhìn anh ta cả người cơ bắp, mặt hung dữ, nếu chọc giận anh ta, chắc chỉ một quyền cô có thể bị đánh bay đến tận Thái Bình Dương.

Ha ha....

Hơn nữa tiếng đàn nghe cũng khá nhỏ, cô có muốn lén thu cũng chưa chắc thu được.

Biết đâu tiếng đàn không phải do đầu trọc đánh, mặc dù mọi người đều nói anh ta vẫn độc thân nhưng ai biết trong phòng anh có người phụ nữ nào không?

Giống như là bạn gái thân thể không tốt, hoặc chị em gái?

Cô tò mò khẽ vén rèm cửa, lén nhìn sang nhà bên, ai lại biết cửa chớp nhà bên cạnh cũng bị người ta kéo ra một chút, hiện ra một đôi mắt màu lam tò mò, vừa vặn nhìn lại cô.

"Oa, a!"

Hoa Đào giật mình, vội vàng buông tay lùi lại một bước.

Là đầu trọc sao?

Không đúng! Mặc dù cô chỉ thấy đôi mắt màu xanh lam, nhưng sống mũi và làn da màu trắng, còn anh ta đen như vậy, hơn nữa tiếng đàn dương cần vẫn đang vang vọng trong đêm, anh ta còn đang đánh đàn, không phải sao?

Vuốt ngực, ngăn nhịp tim đang đập thình thịch, cô cố gắng bình tĩnh lại, lấy dũng khí, sau đó kéo rèm cửa sổ ——

Không có.

Cửa sổ đối diện đóng chặt, cửa chớp cũng khép lại, tất nhiên cũng không có đôi mắt màu lam nhìn cô chằm chằm.

Cô nhìn lầm sao?

Không đúng, cô rõ ràng vừa nhìn thấy, hai nhà cách nhau chỉ có mấy mét, hơn nữa thị lực của cô rất tốt, mỗi lần kiểm tra thị lực đều là mười trên mười nha.

Trong nhà đó còn có những người khác sao? Bình thường sao cô không thấy?

Là... cái kia sao?

Không thể nào? Vận khí không phải tốt như vậy đi?

Tất nhiên, cô cũng không phải lúc nào cũng có thời gian đi rình coi người ta... ha ha

Cười gượng hai tiếng, cô tự nói với bản thân không phải sợ, lại chợt nhớ đến giả thiết là có người phụ nữ sức khỏe không tốt.

Chắc không phải bị cô hồ đồ đoán trúng chứ?

Hà Đào Hoa, ngươi làm ơn dừng lại, suy nghĩ một chút, ngươi năm nay đã ba mươi tuổi sao lại còn suy nghĩ lung tung vớ vẩn như thế.

Hai mắt mở lớn, cô một lần nữa kéo rèm cửa, tắt đèn, quyết định đi tắm.

Nhưng mới tắm được một nửa, cô lại không nhịn được suy nghĩ, nếu nói cặp mắt kia giống như của phụ nữ, không bằng nói giống như của đứa bé...

Đứa bé sao? Cũng đúng, tất cả mọi người đều nói anh ta độc thân, không ai nói anh ta không có đứa bé.

Ừ, nhất định là như thế, không sai.

Dùng sức gật đầu, cô thở phào nhẹ nhõm, sau khi sấy khô tóc, tâm trạng thả lỏng, cô nằm trên giường, đầu vừa chạm vào gối đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Cô gái ngực lớn ở nhà bên cạnh đã nhìn lén anh nhiều ngày.

Đương nhiên anh biết, bởi vì cô gái kia căn bản là không biết cái gì gọi là kĩ xảo nhìn lén, cô luôn mở hai mắt to, không có việc gì làm là nhìn về phía anh.

Trên thực tế, nói cô quang minh chính đại nhìn anh cũng không quá đáng.

Anh không chỉ một lần bắt được cô cau mày nhìn anh hoặc ở ngoài cửa nhìn anh, thậm chí có mấy lần dừng ô tô ở bên đường, chạy bộ thì thấy khi đó cô lái xe đi qua vẻ mặt khó chịu nhìn anh, miểng lẩm bẩm lầu bầu không hiểu nói cái gì.

Anh thật sự không biết mình đã làm gì đắc tội với cô, khiến cô mỗi lần nhìn thấy anh, sẽ cau mày lẩm bẩm.

Có vẻ như rất khó chịu, anh mới chính là người phải khó chịu chứ?

Lúc đầu biết nhà bên cạnh mở cửa hàng, anh cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng khi cửa hàng cô vừa mở, anh mới cảm thấy có gì không đúng.

Trước không nói đến tiệm cô luôn luôn đông khách, đối lập với tiệm của anh chung quy là trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, chỉ là mỗi buổi sáng cô dậy sớm rời giường nấu đồ ăn mùi thơm bốn phía, làm cho ngươi ta bụng đói kêu vang, khiến cho anh không hiểu sao cảm thấy khó chịu.

Những mùi thơm kia cả ngày tràn ngập trong không khí, mùi vị hấp dẫn từ phía bên cạnh không ngừng bay qua, hại anh mỗi lần vừa ngửi thấy, khiến anh hoài nghi cả ngày mình chưa ăn cơm.

Cho nên sáng sớm hôm nay sau khi chạy bộ về, lại nhìn thấy cô đứng ở tường rào hai bên nhà, giẫm lên một tảng đá lớn ngó nghiêng nhìn về tiệm cả anh, không khỏi nhíu mày.

Đủ rồi!

Kiên nhẫn của một người cũng có giới hạn!

Anh trực tiếp đi thẳng vào cửa chính đang rộng mở của nhà cô, tiến vào trong sân, không tiếng động đứng sau lưng cô gái ngực lớn này.

Cô vẫn chưa phát hiện sự hiện hữu của anh, hai tay vẫn bám vào hàng rào gỗ, cố gắng kiễng chân, rướn cổ nhìn về phía trước.

Ông trời, cô thật là thấp, đứng trên tảng đá cao khoảng 30cm, cũng chỉ cao gần bằng anh mà thôi.

"Đáng ghét, đã chạy đi đâu? Mới vừa rõ ràng còn thấy..." Trong miệng cô lẩm bẩm lầu bầu, cái đầu nhỏ nhắn vẫn dáo dác ngó nghiêng.

"Tìm người sao?" Anh hỏi.

"Đúng vậy." cô theo phản xạ trả lời, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn về phía sân nhà bên cạnh, không hề phát hiện có gì không đúng, chỉ thì thào hỏi lại: "Kỳ quái! Sao lại không thấy rồi hả? Chẳng lẽ gặp quỷ?"

"Cần giúp một tay sao?" Anh hỏi lại.

"Được——" cô trong nháy mắt cứng đờ, lúc này mới giật mình phát hiện có người phía sau mình, cô sợ hãi hốt hoảng quay ngời lại, trượt chân, cả người bị mất thăng bằng!

"A, oái ——"

Phát hiện mình sắp ngã xuống, cô thét chói tai, hai tay phản xạ quơ loạn, bất chấp tất cả trước hết bấu víu vào người đàn ông ở trước mặt!"

Cho nên, đợi đến khi thân thể cô ổn định, phát hiện ra hai tay cô bám chặt vào cổ của vị tiên sinh đầu trọc, hơn nữa mặt của anh ta gần ngay trước mắt, gần đến mức mắt đối mắt, mũi đối mũi, gần đến mức chóp mũi hai người chỉ có cách nhau khoảng 5cm, gần đến mức cô có thể nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của mình trong đôi mắt màu đen của anh, còn phải nói đến bộ ngực hùng vĩ của cô đang trực tiếp thân mật dán sát vào lồng ngực rắn chắc nóng rực của anh.

Cô nháy mắt cứng người lại, đại khái là một giây đi, sau đó lại lần nữa hét lên, hốt hoảng buông anh ra, vội vàng lùi về phía sau.

Người cô vẫn đứng trên tảng đá, bước lùi lại tất nhiên lại một trận náo loạn, thấy cô bị dọa chới với ngã về phía sau, hai tay vung loạn, để tránh cho cô gái ngốc nghếch này đưa đầu đụng vào hàng rào, phơi thây tại chỗ, Hải Dương lông mày nhăn lại, đưa tay ra vịn eo cô, một lần nữa giúp cô ổn định thân thể.

Cô chưa kịp hoàn hồn hai tay đặt trên ngực anh, gương mặt đỏ bừng thở hồn hển hai cái, lại phát hiện ra tay mình đang để trên ngực anh, vội vàng rụt tay lại.

"A, cảm ơn... xin lỗi..." tay chân cô luống cuống, mặc dù đã rút tay về nhưng lại không biết để đâu, bởi vì tay anh vẫn còn đang giữ eo cô.

Cô lúng túng nhìn gương mặt không chút thay đổi của vị tiên sinh đầu trọc cao lớn, có mấy giây không biết phải làm gì, cuối cùng mới lấy hết dũng khí nói: "Chuyện này..... tôi.... tôi đững vững rồi.... anh có thể buông tay...."

Mắt anh cũng không chớp, chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Hà Đào Hoa bị anh nhìn đến da đầu tê dại, trong đầu lại xuất hiện những ý nghĩ lộn xộn, bàn tay anh đặt trên eo cô bỗng nhiên nắm chặt, mặt cô trắng bệch, không biết anh muốn lam gì, cánh tay lại vô ý thức bám chặt vai anh, hoảng sợ kêu ra tiếng.

"Anh muốn làm gì?"

Lời vừa dứt, cô bỗng ngẩn người, bởi vì anh buông cô ra, anh không làm gì, chỉ là nắm eo cô, đỡ cô từ trên tảng đá đặt xuống mặt đất.

Thật là nhẹ nhàng.

Anh dễ dàng giống như là từ trên bàn cầm quyển sách, sau đó lại đặt một quyển sách khác xuống.

Phát hiện mình lại hiểu lầm người ta, cô lúng túng vừa nhìn anh vừa đỏ mặt, hốt hoảng cố gắng mỉm cười.

"A..... Ha ha...... cám ơn......" Cô vuốt ngực, ngẩng đầu lần nữa cùng anh nói cảm ơn, rồi lại hơi kinh ngạc một chút, anh thật sự vô cùng cao lớn, trước đó chưa đứng gần cô đã cảm thấy anh rất cao, bây giờ anh ở ngay trước mắt, chiều cao chênh lệch của hai người càng làm cô có cảm giác bị uy hiếp.

Ông trời, tầm mắt của cô chỉ đến lồng ngực anh mà thôi, cô muốn nhìn mặt anh, còn phải ngẩng cao đầu mới nhìn thấy.

Cô không nhịn được khẽ lui lại một bước, sau đó nghe thấy anh mở miệng.

"Cô tìm tôi?"

"Hả?" Cô mở lớn hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, gương mặt mờ mịt.

Anh giơ tay chỉ chỉ bên kia hàng rào, "Cô không phải vừa nói đang tìm người."

"A? Tôi... á....." đột nhiên nhớ tới, cô chỉ cảm thấy ngại ngùng lúng túng, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

Nhìn lén bị người ta bắt tại chỗ!

Trời ạ, muốn phạt con rình lén người ta, tại sao không trực tiếp cho một đạo thiên lôi đánh xuống con đi?

Cô nhìn anh, gương mặt càng lúc càng đỏ, trong đầu trống rỗng, thật lâu mới nghĩ ra được một cái cớ vô cùng sứt sẹo.

"Cái đó...... là.... thật ra thì.... tôi, tôi.... tôi muốn nói..... cửa tiệm mới vừa mở..... anh có muốn........ làm thẻ hội viên?"

Thấy anh bộ dáng có vẻ không tin, cô vội vã nói thêm một câu.

"À, tới cả hàng dùng cơm được ưu đãi chiết khấu 8% ... Ha ha ha.....

Anh vẫn trầm mặc không nói, nhìn cô.

Hoa Đào gương mặt đỏ bừng sống chết chống đỡ, không ngừng mở miệng: "Hôm nay có mì ý, canh hải sản, bí đỏ, điểm tâm bánh ngọt, một khách là 150 đồng, anh có muốn...ha ha ha.... tới dùng thử?"

Anh vẫn là trầm mặc, hai tay ôm trước ngực cúi đầu nhìn cô.

Gương mặt bình thản không biểu lộ cái gì, không biết sao lại chọc giân cô, Hà Đào Hoa hai tay chống nạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn anh chằm chằm, sau đó thốt lên một câu—

"Ăn không ngon không lấy tiền!"

Anh hơi nhướng mày, sau đó nói ra một chữ.

"Được."

Anh nói xong, liền quay người đi ra ngoài.

Cô ngây người, nhìn anh sải bước rời đi, đi ra cửa chính, rồi tới đường, và sau cùng biến mất sau hàng rao giữa hai cửa hàng.

Gì? Cái gì? Tình huống này nghĩa là sao?

Cô trừng mắt nhìn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hai tay vẫn chống ở trên eo.

Hai giây sau, cô phục hồi tinh thần, chau mày, không nhịn được lại muốn đứng lên trên tảng đá nhìn lén, mới xoay người chân còn chưa kịp dẫm lên tảng đá lại nghe tiếng nói bên kia hàng rào truyền đến.

"Đừng đứng trên tảng đá nữa."

Cô hoảng sợ vuốt ngực, mặt đỏ bừng, lúng túng giải thích: "Tôi... tôi.... tôi không có..."

Trả lời cô, là âm thanh anh đóng cửa lại.

Cô vừa xấu hổ vừa bực mình, lẩm bẩm mấy câu, mới không cam lòng xoay người đi vào trong tiệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.