Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Chương 50: Chương 50: Kiều hoa sao lại bị tàn phá thành khiếu hoa 1




Edit: Mốc

Nhìn ánh mắt tràn đầy ai oán của Ngọc Hồ Điệp, sau khi suy nghĩ một chút, Vương Manh Manh vội vàng tiếp thêm một câu: “Tuy rằng chưa từng phát sinh chuyện gì.”

“Cho nên, ngươi cứ thế lôi kéo ta chạy trốn?”

Ngọc Hồ Điệp u oán liếc nhìn Vương Manh Manh tràn đầy áy náy, yếu ớt mở miệng: “Giờ phút này, ta thật sự tiêu rồi, lần đầu tiên thì thôi bỏ đi, đằng này lại liên tiếp chạy trốn, ngươi bảo ta làm thế nào giải thích với vị hôn thê đáng yêu đây?”

Mặt Vương Manh Manh nhất thời trở nên đỏ rực.

Trong lòng, là nồng đậm áy náy.

Giờ phút này, hình như nàng sai rồi.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng khẽ cắn môi, hiên ngang lẫm liệt nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm, đến lúc đó giúp ngươi nói rõ ràng với nàng!”

Nói còn chưa nói hết, Vương Manh Manh liền hối hận trong lòng, như vậy, chẳng phải tự mình chui vào bẫy sao?

Nhưng ……

“Được, đây là ngươi nói đó nhé.”

Nhưng Ngọc Hồ Điệp căn bản không cho nàng cơ hội hối hận, chém đinh chặt sắt giơ tay lên, vỗ vào bàn tay đang buông thõng bên thắt lưng của Vương Manh Manh: “Quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên.” [quân tử chỉ nói một lời, ngựa nhanh chỉ dùng một roi]

Lập tức tiến đến cách mặt Vương Manh Manh không quá nửa thước, vô cùng khó coi chớp chớp mắt: “Ngươi không phải là kẻ tư lợi bội ước đó chứ.”

Vương Manh Manh ra sức trừng mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp hồi lâu, rốt cục nghiến răng nghiến lợi tâm bất cam tình bất nguyện phun ra mấy câu: “Đương nhiên không phải, ngươi nghĩ nữ hiệp ta đây, là hạng người như vậy sao?”

“Vậy là tốt rồi.”

Vẻ ai oán trên mặt Ngọc Hồ Điệp nhất thời đổi thành sáng lạn, ý cười trên mặt, tà mị vô cùng với Vương Manh Manh đang gắt gao nhíu mày: “Như vậy, ta sẽ yên tâm hơn.”

Vương Manh Manh khóc không ra nước mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, hồi lâu, rốt cục hỏi ra một câu: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”

“Bây giờ?”

Ngọc Hồ Điệp quay đầu nhìn sơn đạo không một bóng người, nhún nhún nhếch mi: “Còn có thể làm gì bây giờ? Hiện tại xe ngựa cũng không có, người đuổi theo cũng càng ngày càng nhiều, chúng ta chỉ có thể đến thành trấn gần nhất mua một chiếc xe ngựa rồi bàn tiếp thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.