Hái Hoa Tặc Đừng Chạy

Chương 86: Chương 86: Ta bị mất trí nhớ




Edit: Phương Xêkô

Beta: Ngôn Ngôn

Nếu như cùng cái kia, khụ khụ, cùng vòng một so sánh, mỡ bụng này chỉ có thể dùng một câu để hình dung — Trường Giang sóng sau đè sóng trước!

Thời điểm Vương Manh Manh sờ sờ bụng mình, Ngọc Hồ Điệp ở một xó âm thầm thăm dò nàng.

Bất quá, vấn đề của hắn không phải ở bụng Vương Manh Manh.

Mà là ở cái đầu của nàng.

Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn cảm thấy người con gái trước mắt này không có điểm gì là siêu cấp nữ hiệp Vương Manh Manh, có lẽ nàng là một trong mấy đứa giang hồ bịp bợm, ỷ vào bộ dáng giống Vương Manh Manh mà đi ra ngoài lừa người thôi.

Cho nên lúc ở quán rượu nàng mới không biết Vương Cương, chính là như vậy!

Nhưng mà chuyện nàng mang thai cũng có cái gì đó không đúng, tuy rằng lòng của hắn vì việc nàng không mang thai mà cứ tung tăng nhảy nhót (như vậy chứng tỏ hắn vẫn còn cơ hội ôm mỹ nhân về), nhưng mà liệu có ai ngay cả chuyện mình có mang thai hay không mà cũng không biết. Có không hả trời?!!!!!!!!!!!

Quỷ dị a quỷ dị!

Vương Manh Manh cau mày liếc Ngọc Hồ Điệp lúc này đang ngồi xổm trong xó.

O.O

Làm cái gì vậy? Không có chuyện gì mà vụng trộm nhìn nàng, lúc nàng nhìn lại hắn, hắn lại tỏ ra vô tình chuyển tầm mắt sang hướng khác.

Tuyệt đối có chuyện!

Chẳng lẽ mình làm cái gì không đúng khiến hắn nhận ra?

Cúi đầu nhìn bụng, Vương Manh Manh đột nhiên hiểu rõ.

Nàng biết chỗ nào không đúng – chỉ có thể đổ thừa cho nàng không biết đóng kịch, đến cả việc mình mang thai hay không cũng không biết, mà không chỉ có vậy, nàng còn đi hỏi người ta có phải là cha đứa nhỏ không.

Ai, là do việc xảy đến quá đột ngột, làm nàng không biết ứng phó thế nào.

Nghĩ đến đây, Vương Manh Manh cảm thấy đầu có chút choáng váng.

Cố gắng hồi tưởng lại mấy cuốn tiểu thuyết xuyên qua. Vì sao con nhà người ta xuyên về quá khứ không có gặp phải loại chuyện này, chưa từng bị người bản xứ (a ha ha, là người thời này a) nghi ngờ. Còn nàng vừa mới đến lại….Aizz, ngay cả cái đáp án cũng không có mà tham khảo nữa, mẹ ơi! Y.Y

Nàng lo lắng một chuyện, nếu người khác biết nàng xuyên từ hiện đại về, liệu có nghĩ nàng là Tả Thi Hoàn Hồn, trực tiếp sẽ một cái răng rắc? (là bị bẻ cổ a)

Nghĩ đến đây, cơ thể Vương Manh Manh run lên bần bật. Ánh mắt không ngừng bắn về phía Ngọc Hồ Điệp. Chần chờ một lát, giơ tay chỉ vào đầu mình, nhìn trước sau một lượt, xác định không ai có ai nghe lén mới thấp giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy hành động của ta rất kỳ quái đúng không?”

Ngọc Hồ Điệp trầm ngâm một chút, rồi thực thành thực gật đầu một cái: “Đúng là có một chút.”

Câu trả lời của Ngọc Hồ Điệp, làm cho Vương Manh Manh đứng bật dậy.

“Sai! Hoàn toàn sai!”

Nắm tay nhỏ nắm chặt, phát hiện mình thế nào cũng không ra nổi một giọt nước mắt, cuối cùng đành từ bỏ chiến lược binh ai, liều mạng nháy ánh mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Ngươi nói sai rồi! Không phải có một chút, mà là đầu của ta hỏng rồi!”

“Ách!” Ngọc Hồ Điệp khó hiểu nhìn Vương Manh Manh: “Ngươi có bệnh?”

“Ngươi mới có bệnh!”

Không cần suy nghĩ, Vương Manh Manh trực tiếp trả lời một câu như phản xạ có điều kiện.

Vừa nói xong mới nghĩ ra là không đúng, giờ không phải lúc dùng võ mồm. Ngữ khí, nháy mắt liền chuyển biến. Cúi đầu giả bộ thở dài, u oán ngập ngụa nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Ngươi nói đúng, ta có bệnh! Nhưng mà, bệnh của ta do ngươi gây ra.”

“Cái gì mà ta?” Ngồi trên ghế, Ngọc Hồ Điệp hít phải khí lạnh, cảnh giác nhìn Vương Manh Manh. Nói như vậy, chỉ cần có chuyện gì, một trăm phần trăm đều đổ vấy lên đầu hắn.

“Đúng vậy!” Cúi đầu, nàng nói tiếp: “Nếu không bởi vì ngươi, làm sao ta lại bị gạch bay đánh ngất? Từ khi tỉnh lại, đầu ta vẫn mơ mơ màng màng, không nhớ nổi những chuyện trước kia.” (cái vụ này hình như từ đầu truyện, lúc tỉnh dậy chị ấy phát hiện mình xuyên qua, bên cạnh còn có viên gạch hung khí của Ngọc huynh)

Nguyên nhân hợp tình hợp lý này, làm cho mồ hôi trên trán Ngọc Hồ Điệp không ngừng gào thét đòi kháng chiến.

Xem ra hết thảy đều là do hắn nghĩ lung tung, tiểu nha đầu trước mắt đúng là siêu cấp nữ hiệp, chẳng qua bị đánh thành cái thể loại này thôi.

Hết thảy nghi vấn đều vì vậy mà biến mất.

Khó trách nàng một chút võ công cũng không có, ngay cả đại bá Vương Cương của mình mà cũng không nhận ra.

Nghĩ đến đây, Ngọc Hồ Điệp nhìn cặp mắt trông mong hồn nhiên của Vương Manh Manh nói: “Vậy ngươi nghĩ chuyện mình mang thai là……”

Vấn đề này, làm cho Vương Manh Manh ôm đầu lăn lộn trên giường gào thét: “Ta không phải đã nói với ngươi, những chuyện trước đây ta đều không thể nhớ!”

“Cho nên?”

“Cho nên khi ta vừa tỉnh dậy đã nghe thấy các ngươi nói ta có cục cưng, ta mới nghĩ mình có.”

“Vậy ngươi nói cái tên Dương Đồng Đồng là……”, Ngọc Hồ Điệp nhăn mày: “Ngươi từng nói hắn hại ngươi thành như vậy.”

“Á?”

Cái đầu không được tốt cho lắm của Vương Manh Manh đang chôn trên đầu gối, nghe được cái tên Ngọc Hồ Điệp vừa thốt ra, hồi lâu mới có phản ứng: “Hắn là người ta gặp trên đường, hắn nói với ta đến thành XX phong cảnh rất đẹp, ta liền đi, ai biết lại gặp được ngươi, còn bị ngươi đập cho không nhớ nổi, ngươi nói có phải hắn hại ta thành cái dạng này không?”

Nói xong, bao nhiêu oan ức không ngừng kéo đến. Ánh mắt cũng bắt đầu đỏ, thanh âm dần trở nên mong manh, ngẩng đầu nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Ngay cả võ công đều quên, làm nữ hiệp lưu lạc đến nơi này, ngươi nói đi, ta sung sướng không?”. Nàng nâng tay chỉ vào đầu mình: “Ta không trách ngươi, muốn trách, chỉ có thể trách viên gạch kia bay tới không đúng lúc đúng chỗ!”

Để tăng thêm hiệu ứng hình ảnh, Vương Manh Manh còn giả bộ chấm chấm nước mắt: “Ta muốn biết, là kẻ nào đã làm chuyện kia, ta nhất định không tha cho hắn!”

Ngọc Hồ Điệp không tự chủ nhìn xuống bàn chân, ngay sau đó liền ngẩng lên, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Vương Manh Manh: “Ngươi đợi ta chút!”

Nói xong cắm đầu chạy thục mạng ra khỏi Giang phu quán, bất chấp hình tượng người của công chúng, trực tiếp đứng giữa đường cởi giày lột tất. Nhìn chân to đen thùi của mình thì không ngừng hít vào khí lạnh.

Sự việc trước mắt đã nhắc nhở hắn, Vương đại nữ hiệp ngày hôm nay trở thành cái dạng này, hắn tuyệt đối phải là người đầu tiên đứng ra chịu trách nhiệm.

Viên gạch đánh ngất Vương Manh Manh kia quả thật là từ trên trời giáng xuống, nhưng tuyệt đối không phải thiên ngoại phi tiên.

Nếu Ngọc Hồ Điệp không nhớ lầm, lúc ấy hắn từ tường thành bay vọt xuống dưới, nhất thời không phán đoán được độ cao, thời điểm ấy, chân lại vô tình va vào vòng bảo hộ trên tường thành. Cái chính là, lúc đó chân dùng hơi quá sức, cho nên gạch bị đạp bay xuống dưới, thật tình cờ lại đập trúng Vương Manh Manh.

Với chuyện này Ngọc Hồ Điệp nhớ rất rõ, bởi vì sau đó ngón chân hắn đau liền ba ngày, đến bây giờ vết bầm vẫn chưa tan.

Hết thảy đều sáng tỏ, Ngọc Hồ Điệp hắn quả thực phải xin lỗi Vương đại nữ hiệp rồi!

Ngọc Hồ Điệp áy náy lò dò quay trở lại.

Nhìn Vương Manh Manh vẫn giữ nguyên bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, nước bọt của hắn nuốt xuống cũng không thể trôi: “Nếu ngươi bắt được tên nhóc kia, ngươi sẽ làm thế nào?”

Mắt của Vương Manh Manh rất tinh, thoáng chốc đã nắm bắt được vẻ áy náy trên mặt Ngọc Hồ Điệp, tinh quang trong lòng rọi ra tứ phía.

Vẻ mặt cử chỉ như vậy, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung–có tật giật mình.

Dường như không nghĩ đến Vương Manh Manh lại nhảy lên túm cổ áo mình, nghiến răng buông từng chữ: “Ngươi đừng có nói với ta, cái kia là do ngươi làm!”

Bộ dáng hung tợn ấy làm cho ý định đầu thú của Ngọc huynh nháy mắt bay sạch, lắc đầu thật mạnh: “Ngươi xem ta có giống cái loại chuyên đi đập gạch người ta không?”

“Giống!”

Vương Manh Manh sớm phát hiện ra một việc, Ngọc Hồ Điệp có một tật xấu, nếu trong lòng hắn giấu diếm bí mật gì, thì bên ngoài sẽ càng ra sức làm bộ như không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.