Hái Hồng

Chương 36: Chương 36




Câu nói sauđó, vẻ oán trách của Trình Ý càng thêm sâu nặng.

Ở trong cái thành phố này, điểm dừng chân duy nhất của Chu Hồng Hồng là căn nhà kia. Phương hướng của xe cũng đang chạy về đó. Nhưng cô cảm thấy theo tính tình kỳ lạ của Trình Ý, thật sự không thể bảo đảm buổi tối hôm nay có thể bình yên trôi qua.

Sợ hắn lại lật lọng, vì thế cô cố gắng hết sức khiến cho bản thân bình thản một chút, "Đêm nay tôi đi khách sạn ở, bây giờ về lấy hành lý."

Giọng nói của hắn lộ ra vẻ mất mạt nhè nhẹ, "Sợ tôi làm cô sao? Tôi phải đợitrở về nhà mới có thể chơi cô sao. Ở trên xe này chẳng phải cũng vẫn có thể làm cô như thường ư?"

Cô nhớ tới lời hắn đã từng nói, nhắc nhở, "Chẳng phải anh đã từng nói, ‘xe rung’ không chắc chắn ..."

"Đó còn phải xem là xe gì." Hắn vô cùng cao ngạo, "Loại xe cao cấp năm mã lực này, làm chơi chút cũng không sao."

Cô tức giận, nhưng không muốn ầm ĩ với hắn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới hắn.

Trình Ý lườm cô một cái, sau đó tầm mắt hướng thẳng về phía trước, đè nén cảm xúccăng thẳng đáng sợ.

Trong xe không khí vô cùng nặng nề, như bị tắc nghẽn.

Về đến dưới lầu, Trình Ý ngừng xe, đang muốn giúp Chu Hồng Hồng tháo dây an toàn.

Cô tỏ vẻ như lâm đại địch, la hét: "Sao anh lại không biết giữ chữ tín thế hả?"

Hắn ngừng động tác, lãnh đạm nói: "Nếu cô không muốn xuống xe, chúng ta sẽ làm."

Nghe vậy, cô vội vàng cởi dây an toàn ra, nhảy xuống xe.

Trình Ý lạnh lùng, một mình lái xe vào garage tầng ngầm. Lúc hắn về đến nhà, Chu Hồng Hồng đã ôm hành lý của mình ra, ngồi ngay ngắn ở phòng khách.

Thấy cảnh này hắn càng nhìn càng chướng mắt, cô dường như vẫn còn ngại không đủ, vừa nhìn thấy hắn liền hỏi: "Giấy tờ của tôi đâu?"

Ngón trỏ của hắn vuốt ve hình thêu chữ thập trên vòng chìa khóa, chậm rãi đi qua bàn trà bên cạnh, ném chìa khóa, vứt lên một hộp thuốc lá rút lấy một điếu, sau đó ngó chung quanh tìm bật lửa.

Chu Hồng Hồng thiếu chút nữa là muốn cằn nhằn hắn, bệnh nặng vừa mới khỏi còn hút thuốc, nhưng lời vừa lên đến cổ họng lại nuốt xuống.

Trình Ý ngậm điếu thuốc lên môi châm lửa, ngồi xuống sofa đối diện cô, "Giấy chứng nhận không ở đây."

Cô trừng hắn, "Vậy anh để ở đâu?"

Hắn rất phối hợp trả lời ngay."Ở trong tiệm, đợi tôi tìm được rồi sẽ trả cho cô."

"Anh để đồ của tôi trong tiệm làm cái gì?" Cô hoài nghi hắn đang cố ý đùa giỡn cô, "Tôi còn phải tìm việc nữa, anh mau lấy ra trả tôi."

"Lúc đó tôi cất dọn cũng không để ý là bằng tốt nghiệp."

"Đó là bởi vì anh vốn không có thứ đó." Đúng là lưu manh không văn hóa mới đáng sợ, bởi vì hắn ỷ vào việc mình không học hành nhiều, không thể nào nói lý lẽ với hắn.

"Đúng, tôi không có học cao, bằng cấp nhiều như cô, nhưng mà tôi kiếm được nhiều hơn cô." Hắn châm chọc cười một tiếng, nhấn mạnh, "Hơn rất nhiều."

Chu Hồng Hồng bị nghẹn lại, cô nhớ đến học phí lúc trước của cô. Thấy hơi chột dạ, về vấn đề tiền tài, là cô nợ hắn.

"Dù sao thì cũng chỉ là để trong tiệm." Hắn nói với giọng như không liên quan tới mình, "Hôm nay tôi cũng vẫn phải đến đó, hay là cô tự đến đó tìm?"

Trong đầu cô liên tục tính toán, nghiêm mặt nói: "Trình Ý, tôi tin tưởng anh một lần cuối cùng. Anh nhất định phải trả giấy tờ lại cho tôi."

"Đó là đương nhiên." Hắn cong lên khóe miệng cười, con ngươi đen lại hiện lên vẻ hung ác nham hiểm.

"Anh không được lại đổi ý, là anh đã đáp ứng rồi."

"Tôi nói cô sẽ tin sao?" Nụ cười của hắn càng cong hơn nữa, "Lúc trước tôi còn bị buộc phải thề độc, không đăng ký với cô sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn đây, cô có từng tin sao?"

"... Anh đừng lại nhắc những thứ này, cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa."

Hắn ngột ngạt không lên tiếng, thở ra một chuỗi vòng khói.

Chu Hồng Hồng trong lòng buông tiếng thở dài, dịu dàng nói: "Sau khi tôi đi, anh tìm lấy một người người giúp việc theo giờ, dọn dẹp căn nhà một chút. Còn nữa, đừng có luôn hút thuốc uống rượu nữa. Anh cũng đã trưởng thành, phải học cách tự chăm sóc chính mình."

Trong làn khói lượn lờ, khuôn mặt của hắn có chút mơ hồ, nhưng ánh mắt lại vô cùng trong trẻo. Hắn đi tới nhấc cô lên, cúi đầu cọ vào chóp mũi của cô. "Chu Hồng Hồng."

Chu Hồng Hồng bị mùi thuốc lá của hắn làm cho sặc một cái, chỉ sợ hắn lại muốn đến, kinh hoảng nói. "Anh đừng đụng vào tôi."

Ánh sáng trong mắt Trình Ý bỗng nhiên tắt ngấm, thấy sự kiềm chế của cô đành buông tha dục vọng của mình, nhưng lại nói ra một câu thật ác độc. "Yên tâm, phụ nữ muốn được tôi chơi còn nhiều lắm, còn phải đợi cô sao?"

Tim cô đập mạnh và loạn nhịp, trong đầu hiện lên cảnh tượng lần trước thấy hắn vô cùng thân thiết với cô gái ở quán bar.

Mình đúng là bị mù mới yêu hắn.

Cô quay đầu, bỗng nhiên đếm tiền trong ví da, rút ra mấy tờ nắm chặt ở trong tay. "Tôi chuẩn bị đi đây, nhớ đem giấy chứng nhận trả lại cho tôi." Sau đó côđeo ba lô máy tính lên, mang theo túi hành lý, đi ra cửa.

Cũng kiên quyết không quay đầu lại.

Chu Hồng Hồng không để ý tới biểu tình của Trình Ý ở phía sau như thế nào, sau khi đi ra ngoài, đóng cửa chống trộm lại, nhanh chóng khóa trái.

Trình Ý lập tức ý thức được có gì đó không thích hợp, đi nhanh đến ngưỡng cửa, thần sắc vẻ lo lắng.

Cô vội vàng nhét 250 tệ trong tay vào khe cửa, trấn định giữ vững tinh thần nói một câu, "Ai chơi điếm còn chưa biết. Đây coi như là tôi thưởng cho anh, kỹ thuật coi như chấp nhận được."

Thấy hắn đã nắm lấy cái chìa khóa, cô lập tức chạy về phía thang máy.

Bởi vì còn đống hành lý, nhìn cô có vẻ nhếch nhác, nhưng cô cũng không quan tâm đến, một bên nhìn thang máy hạ xuống từng tầng, một bên đề phòng Trình Ý xuất hiện.

Cũng may, chỉ một lát thang máy đã dừng ở trước mặt Chu Hồng Hồng.

Cô cảm giác nếu không đi vào được thang máy mình sẽ chết. Cô vội vã ấn đóng cửa. Từ khe hở khi thang máy chậm rãi đóng lại, trông thấy sắc mặt xanh mét của Trình Ý, cô rốt cục cũng có chút thoải mái.

Đồ lưu manh, tạm biệt.

Chu Hồng Hồng cũng không đến khách sạn ở, cô sợ Trình Ý đuổi giết đến nơi. Nhìn đồng hồ thấy không thể kịp lên xe lửa, cô dứt khoát thuê xe đến bến xe, mua vé xe đường dài trở về nhàcậu cả.

Giấy tờ không lấy được. Sớm biết như thế, thì cô đã kêu Trình Ý gửi cho mình là xong.

Chuyến đi nàythu hoạch duy nhất, chính là chuyện của Thời Tiệp Nghệ. Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng càng làm cho Chu Hồng Hồng hiểu được, việc mình mưu toan chiếm lấy Trình Ý là ngu xuẩn đến mức nào.

Cũng coi như dừng cương trước bờ vực đi. Bây giờ suy nghĩ một chút, cô không đi đăng ký với hắn lại là một chuyện tốt, nếu không bảo cô trơ mắt nhìn chồng của mình đêm không về ngủ, đi săn sóc mối tình đầu của hắn, cô thực sự không chịu nổi.

Trình Ý thật biết cách đâm vào lòng cô một nhát dao, hơn nữa luôn là một nhát đâm thẳng tim.

Gần đây không khí lạnh tràn về, thời tiết trở nên lạnh lẽo, cây cối cũng se lại, khiến cảnh bên bờ sông càng tiêu điều.

Lúc đầu Chu Hồng Hồng còn chịu đựng gió lạnh, ngồi ở trên bậc thang. Sau này cứ ngồi ở đó, có hôm chảy cả nước mũi. Cô sợmình lại bị bệnh lần nữa, vì thế không ra bờ song ngồi nữa, cả ngày chỉ ngồi trong cửa hàng.

Cômuốn chuẩn bị lý lịch cho tốt, lên mấy trang web tuyển dụng xem một chút. Cuối năm tin tức thông báo tuyển dụng không nhiều lắm, cô cũng coi như là mò kim đáy bể, thử vận may.

Sau khi sửa xong di động, hôm ấy cô gửi đi một dòng tin ngắn, thúc giục Trình Ý gửi giấy tờ của cô đến.

Một giờ sau hắn mới gọi điện đến trả lời, nói đến tết âm lịch trở về Làng Vĩnh Cát sẽ đưa trực tiếp cho cô.

Chu Hồng Hồng nghe thái độ hắn trong điện thoại rất đạm mạc, cổ họng nghẹn lại nói chuyện với hắn.

Ban đầu Trình Ý còn nói một chút chuyện phiếm, sau đó thì lạnh lùng từng câu.

Cuối cùng, buồn bã chia tay.

Cúp điện thoại, trong lòng Chu Hồng Hồng là một đống thắc mắc, tò mò, không biết bệnh của Thời Tiệp Nghệ hiện tại ra sao. Có lẽ vẫn không tốt lên, vì thế Trình Ý vĩnh viễn rời không được Thời Tiệp Nghệ.

Chúc mừng. Chúc bọn họ đầu bạc răng long!

Tối trước sinh nhật Chu Hồng Hồng một ngày, cậu cả và mợ vội vàng chuẩn bị thức ăn ngon. Hai người bọn họ không có khái niệm ăn bánh sinh nhật, chỉmang thịt cá bầy lên đầy bàn.

Tinh thần Chu Hồng Hồng có chút không yên, trong lòng như có một đám lửa nhỏ nhảy nhót, nhưng mà cô cũng không biết mình có thể chờ mong điều gì.

Ngày sinh nhật lần thứ mười tám tuổi, cô khuất phục dưới sự cầu hoan của Trình Ý. Sau này mỗi ngày sinh nhật của cô, đều là chúc mừng cùng với hắn.

Vào ngày này tính tình của hắn sẽ đặc biệt tốt.

Chu Hồng Hồng theo Trình Ý mấy năm, nói là không có vui vẻ cũng không đúng, chỉ là cô luôn cảm thấy giữa bọn họ bị che lấp một tầng sương mù không xác định được, không biết đến khi nào thì sương sẽ tan đi, hắn vẫn luôn là một kẻ hèn hạ, vô lại,lưu manh.

Cậu cả và mợ đều ngủ sớm, cũng không hiểu được sự hân hoan khi đếm ngược thời gian chờ đợi rạng sáng, dọn dẹpcửa hàng xong, hai người bọn họ liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Chu Hồng Hồng nằm ở trên giường, nghênh đón ngày mình hai mươi lăm tuổi.

Mấy ngày nay cô ngủ ngon hơn trước rất nhiều, hơn nữa cũng ngủ rất sớm, chờ đến giờ theo thói quen sinh lý, đã cảm thấy rất buồn ngủ.

Cô khép nửa con mắt muốn chống cự. Trong lòng nghĩ, sẽ chờ đến 12 giờ rưỡi, 12 giờ rưỡi là được rồi.

Ai ngờ, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi.

Sau khi cô đột nhiên bừng tỉnh, vội nhìn đồng hồ, mới mười một giờ năm mươi ba phút.

Đợi thêm một chút nữa là được rồi.

Rạng sáng, mười hai giờ, điện thoại đúng giờ đổ chuông.

Cô vội ngồi dậy.

Cô biết là ai. Số máy mới này vốn không bao nhiêu người biết, cô dám khẳng định nhất định là hắn.

"Sinh nhật vui vẻ, Chu Hồng Hồng." Giọng của Trình Ý giống như lời thì thầm của người yêu, nhẹ đến mức có chút không rõ.

Chỉ một câu như vậy, đã khiến Chu Hồng Hồng cười, rồi lại khóc. "Trình Ý, cám ơn anh."

Hắn đã từng nói, về sau sinh nhật của cô, hắn đều chúc mừng cùng cô. Cô muốn viết lên một dấu chấm hoàn mỹ vào lúc này.

Bên kia giọng Trình Ý hình như có chút mơ hồ, cắn lời không rõ. "Cô muốn quà gì?"

Trong đêm yên tĩnh, cô xuyên qua ống nói nghe thấy tiếng hít thở đè nén của hắn, đau đớn trong lòng chậm rãi hiện ra, nhưng mà cô vẫn kiên trì. "Giấy tờ của tôi."

Hắn yên lặng nửa ngày, thấp giọng nói: "Được."

Đêm nay, giấc ngủ của Chu Hồng Hồng đặc biệt thoải mái. Ngày hôm sau rời giường, tinh thần cô rất tốt.

Cô không cách nào quên Trình Ý.

Hắn là một cây gai trong lòng cô. Nhưng mà cô cảm thấy, dưới tác dụng của thời gian, cây gai này sẽ từ từ bị mài trụi đi thôi.

Buổi chiều Chu Hồng Hồng rảnh rỗi, lên mạng vào hòm thư xem một chút. Thấy có thư gửi tới, cô còn đoán liệu có phải là có công ty trả lờihồ sơ của cô hay không.

Nhưng mà, khiến cho cô thấy ngoài ý muốn, mở ra thì là thiệp chúc mừng sinh nhật điện tử.

Vào lúc không giờ, không phút, không giây. Đến từ Trương Nhạc Minh.

Cô thấy vô cùng kinh ngạc, Trương Nhạc Minh vẫn còn nhớ sinh nhật của cô.

Hơn nữa, cô luôn cho rằng thiệp chúc mừng điện tử, chẳng qua chỉ là down từ mẫu trang web xuống rồi gõ thêm vài câu chúc mừng. Nhưng đây lại là một tấm thiệp độc nhất vô nhị, trên thiệp chúc mừng có hình của cô, có mấy câu chúc mừng viết tay của Trương Nhạc Minh.

Chu Hồng Hồng nhìn tấm hình kia thì thấyrất buồn cười.

Đó là ảnh chụp sau đợt huấn luyện quân sự sinh viên đại học năm nhất, cô phơi nắng đen như than. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, dường như đây là bức ảnh duy nhất cô và Trương Nhạc Minh đích thực chụp chung.

Năm đó Chu Hồng Hồng và Trương Nhạc Minh cùng nhau vào câu lạc bộ đoàn thể, cô vào chỉ với mục đích nâng cao tiếng anh. Ngành học của cô là quản lý khoa học chuyên nghiệp, cô không biết về sau tìm việc khó dễ ra sao, chỉ muốn học giỏi tiếng Anh, cũng coi như cho mình có thêm một lợi thế sau này.

Nhưng mà về mảng nói tiếng anh của cô không tốt..

Giáo viên tiếng anh ở làng Vĩnh Cát lại có giọng địa phương, Chu Hồng Hồng cũng không có hoàn cảnh thuận lợi, cho nên giọng cô khi nói rất quê mùa.

Sau khi vào câu lạc bộ, bởi vì hai người là bạn học cùng lớp, lại đang cùng sinh hoạt trong một câu lạc bộ, côvà Trương Nhạc Minh dần dần trở nên quen thuộc.

Hắn phát âm tiếng anh rất hay.

Chu Hồng Hồng từng nói mình phát âm quê mùa, nhưng không ngờ, hắn nghe xong, có khi đơn giản trao đổi cũng trực tiếp dùng tiếng Anh.

Lúc đầu Chu Hồng Hồng rất tự ti, không dám mở miệng. Hắn cũng không giễu cợt, rất thiện ý chỉ ra chỗ sai.

Cô rất cảm kích Trương Nhạc Minh.

Nhưng Trình Ý lại vô cùng tức giận, theo như lối nói của hắn thì, cô không an phận, vượt tường quyến rũ đàn ông.

Cô có giải thích, hắn cũng không nghe, chỉ một mực dùng sức đâm sâu vào trong thân thể cô, cắn vành tai của cô nói: "Vợ, em là của một mình tôi."

Mặc dù thời còn học đại học, Hoàng Dĩnh từng ám chỉ, Trương Nhạc Minh có ý với Chu Hồng Hồng, nhưng mà Chu Hồng Hồng không có cảm giác quá lớn.

Trương Nhạc Minh đã từng nói, trong lòng hắn ngưỡng mộ một cô bé cùng khoa nhưng học sau bọn cô. Chu Hồng Hồng cũng thấy tận mắt nhìn thấy cô bé học khóa sau đó.

Sau này không còn tham gia câu lạc bộ, cô và Trương Nhạc Minh cũng không thường xuyên liên lạc.

Trước khi hắn đi nước ngoài, mở tiệc chiêu đãi vài người bạn học.

Đó là lần cuối cùng Chu Hồng Hồng thấy hắn.

Lúc cô chạm cốc với hắn, có ba hai người bạn nam ồn ào, cô cố ý tránh hiềm nghi, hỏi: "Cô bé của anh đâu?"

"Bởi vì đi nước ngoài, nên chia tay rồi." Hắn nói xong uống một hơi cạn sạch.

Chu Hồng Hồng ảo não vì mình lỡ lời, nhẹ nhàng nói tiếng xin lỗi.

Hắn cười đến dịu dàng, "Không có việc gì, sự nghiệp học hành quan trọng hơn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.