Tiếng chim ríu rít
bên ngoài ô cửa sổ trắng, ánh nắng len lỏi vào căn phòng của đôi vợ
chồng mới cưới, chiếu lên hai thân thể đang ôm lấy nhau. Cái lạnh của
mùa đông vừa tới làm Khuynh Đề cô không muốn bước khỏi chăn, dù đã thức.
Cô mệt mỏi, than nhẹ trong lòng, thân thể cô bây giờ khắp nơi đều đau
nhức, cử động nhẹ cũng cũng không nổi. Cô như trút giận lên Lãnh Thế
Thiên, nhéo nhẹ vào má anh kéo giãn ra rồi bật cười khúc khích, nhìn anh lúc này thật buồn cười. Cô nhìn người đàn ông đang ngủ say sưa này bây
giờ đã là chồng của cô, nghe được từ ''chồng'', khóe môi cô nở nụ cười
hạnh phúc.
Ngón tay cô rời xuống, chạm nhẹ vào môi anh, thật mềm mại. Đôi môi mỏng của anh rất đẹp, đúng như sự kiêu ngạo vốn có của
anh, luôn kéo khóe môi cong đó cười nữa miệng, làm biết bao nhiêu phụ nữ say đắm. Rồi chạm đến sống mũi, đôi mày ngang thả lỏng, mi cong chẳng
kém gì con gái của anh, cả làn da không tì vết, khuôn mặt góc cạnh nam
tính đang sắp mọc râu. Cô cảm thán, dù anh đang ngủ nhưng vẫn tỏa ra
được nét yêu mị chết người.
Lãnh Thế Thiên anh bỗng mở mắt, đôi mắt sắt bén làm cô giựt mình.
Anh nhẹ nhíu mày ''Bà xã à, hôm qua em chưa mệt sao?''
''Anh…Em…Không có!'' Cô thẹn thùng đỏ mặt, hôm qua làm sao cô không mệt được.
Khóe miệng anh kéo lên, cười gian trá. Giả vờ không hiểu, bàn tay chạm vào bầu ngực cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
''Nếu chưa mệt, làm thêm lần nữa vậy. Dù sao làm buổi sáng cũng rất kích thích a.'' Anh trêu ghẹo.
''Thế Thiên, đừng. Em mệt, thật sự rất mệt.'' Cô hốt hoảng đẩy anh ra.
Anh phì cười, ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô. Hôm qua cô ngất đi, làm
sao anh không biết được cô mệt chứ, nhưng bao nhiêu đó chưa thỏa mãn
được anh đâu.
Anh nhẹ nhàng đặt bàn tay thô ráp của mình lên
khuôn mặt nhỏ trắng hồng đáng yêu của cô, vuốt ve ''Anh giỡn thôi, anh
biết bà xã của anh rất mệt mà. Chút nữa anh sẽ kêu thím Vương làm canh
tẩm bổ cho em.''
Những lời đầy ôn nhu của anh làm tim cô ấm áp,
hạnh phúc. Cô nở nụ cười tươi, đẹp như ánh nắng ban mai xoa đi cái lạnh
giá mùa đông, chiếu rọi luôn cả trái tim sắt đá lạnh lẽo nơi anh. Lãnh
Thế Thiên anh chưa từng hạnh phúc như bây giờ, cô bước vào cuộc sống tẻ
nhạt của anh thật bất ngờ, rồi dần chiếm giữ trái tim khô khốc của anh,
cô như thiên sứ trong sáng làm anh luôn phải để mắt nhìn theo, chỉ sợ
như một cái chớp mắt cô sẽ biến mất, lúc đó anh sẽ chẳng biết phải ra
sao.
Càng ôm chặt cô vào lòng, anh mới cảm giác được yên tâm, cô là thật, là người vợ nhỏ yêu dấu của anh. Trải qua biết bao hiểu lầm
anh và cô mới được ở bên nhau, anh luôn muốn đem những thứ tốt đẹp nhất
trên đời này, dành lấy cho cô. Anh luôn hứa với bản thân mình như thế.
''Thế Thiên, sáng rồi thức thôi.'' Giọng cô trong trẻo như nước.
''Cho anh ôm em thêm một chút nữa thôi, bà xã.'' Anh luôn cảm thấy dễ chịu khi được ôm cô.
''Nhưng…'' từ hôm qua đến giờ, thân thể cô rất khó chịu vì đổ mồi hôi bây giờ cô muốn tắm một cái cho thật thoải mái a.
''Ngoan, một chút thôi.'' Anh hôn lên mái tóc mùi oải hương thoang thoảng nơi cô, giọng nói khàn đặc nam tính.
Cô đành im lặng, đôi tay vươn ra cũng bắt chước theo ôm lấy eo anh, khuôn
mặt áp vào lồng ngực anh, nghe được nhịp tim đập nhanh làm cô rộn ràng
hạnh phúc, cô mong thời gian ngưng vào ngay lúc này, để được nghe tiếng
tim đập nhanh của anh là vì cô.
***
Lãnh Thế Thiên dừng xe bên bờ hồ Trúc Nguyệt.
Buổi tối ở hổ Trúc Nguyệt rất yên tĩnh, tuyết đã rơi làm xung quanh càng
thêm xinh đẹp, Khuynh Đề như nhẹ lòng hẵn đi. Cô đóng cánh cửa xe bước
đến bên góc ghế đá ngồi xuống, im lặng nhìn mặt hồ.
Lãnh Thế Thiên cũng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô, khoác chiếc áo vest mình cho cô vì sợ cô sẽ dễ cảm lạnh.
Buổi chiều Khuynh Đề cô và Lãnh Thế Thiên về Lãnh gia cùng gia đình anh dùng cơm tối. Cô cảm giác rất mai mắn, vì được gia đình anh yêu thương. Lưu
Tử Quỳnh còn làm rất nhiều đồ ăn tẩm bổ cho cô, còn dặn cô ăn thật nhiều mới có sức, làm trong cô có tia ấm áp gia đình. Bà còn tặng cho cô
chiếc vòng bảo ngọc, mà mẹ chồng bà tặng làm của hồi môn lúc trẻ, làm cô ngại ngùng không dám nhận, bà đã nói rất nhiều cô mới bất đắc dĩ nhận
lấy.
Lúc ngồi trong xe về nhà, cô muốn đến hồ Trúc Nguyệt này,
Lãnh Thế Thiên anh cũng chìu người vợ nhỏ chạy đến đây. Khi cả hai ngồi
yên tĩnh khác lâu, Khuynh Đề mới mở lời.
''Anh biết vì sao em lại muốn đến đây không?''
''Vì sao?'' Anh không có thói quen tò mò chuyện người khác, nhưng bây giờ
hiện tại là vợ anh, anh cũng muốn biết tại sao cô lại muốn đến đây.
''Suốt những năm trung học, mỗi khi em buồn hay mệt mỏi, thường sẽ đến đây.
Ngồi đến khi tâm trạng tốt hơn mới đi, không một ai bên cạnh, em chỉ im
lặng nhìn những người xung quanh. Có một lần em nhìn thấy cặp vợ chồng
trung niên, họ dìu nhau từng bước đến chiếc ghế đá em và anh đang ngồi.
Họ không nổi bật nhưng em lại thấy có cái gì đó rất đặc biệt, có lúc
người chồng sẽ lấy khăn lau khuôn mặt đổ mồi hôi của người vợ, hay là
cầm cuốn sách đọc cho người vợ nghe, em đã thấy ông rất hạnh phúc khi
được làm như thế. Thế nên, mỗi ngày em đều đến ngồi bên chiếc ghế đá
kia…'' Cô chỉ đến chiếc ghế đá cách chổ cô và anh ngồi gần 40 mét ''Em
luôn nhìn đôi vợ chồng đó, họ làm cho em có cảm giác tình yêu thật đẹp,
thật màu hồng, dù năm tháng trôi đi, họ đã già đi nhưng vẫn nắm tay nhau không rời. Họ cho em suy nghĩ tình yêu không phải cần nổi bật, ồn ào,
mà chỉ cần bên nhau cảm thấy yên bình, được yêu nhau qua ánh mắt thôi
thế là đủ. Cho đến một ngày, em chẳng còn thấy đôi vợ chồng mỗi buổi
chiều ngồi vào chiếc ghế đá này đến đây nữa…'' Đôi mắt Khuynh Đề nhìn xa xăm.
Lãnh Thế Thiên nhíu mày, lắng nghe ''Họ đã đi đâu?''
Khuynh Đề xoay nhìn anh, ánh mắt có tia đau buồn ''Một hôm em bước đến tiệm
bách hóa gần công viên, đã nghe được chủ cửa hàng nói chuyện cùng một cô trung niên. Em biết được người vợ bị câm và mù do một tai nạn lúc trẻ,
người chồng vẫn chung thủy chăm lo cho người vợ từng ngày, không một câu than vãn. Cái ngày em không gặp được đôi vợ chồng đó, chính là ngày
người vợ lên cơn đau tim và ra đi. Người chồng được những người con mình đưa vào viện dưỡng lão, để bớt đi gánh nặng cơm áo gạo tiền của gia
đình.''
Nghe được câu chuyện, Lãnh Thế Thiên thở dài, trong lòng anh giờ cũng có cảm giác giống cô, hụt hẫn và xót xa. Anh nhẹ nhàng ôm
cô vào lòng, nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn đã lạnh cóng của cô.
''Em
đã từng nghĩ họ sẽ đến bên nhau trọn đời, không phải tivi luôn chiếu như vậy sao?'' Khuynh Đề dựa vào lòng ngực anh, đôi mắt ửng đỏ.
Lãnh Thế Thiên nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, an ủi ''Tình yêu không bao
giờ giống phim ảnh, chỉ là do người ta muốn tình yêu là thứ đáng được
ngưỡng mộ trong mắt mọi người nên tạo ra những bộ phim tình cảm để thõa
mãn quan niệm họ cho là đúng thôi. Nhưng tình yêu của đôi vợ chồng em kể rất đẹp, không phải họ đã ở bên nhau suốt quãng đường đầy hạnh phúc
sao? Cái đó mới đáng trân trọng.''
Khuynh Đề ngước nhìn Lãnh Thế Thiên, đôi mắt trong veo hiện nét nghi hoặc ''Thật không?''
Lãnh Thế Thiên mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô hôn một nụ hôn ấm nồng.
''Anh chưa từng nói dối em về điều gì đúng không? Và bây giờ cũng vậy.''
Khuynh Đề nhẹ gật đầu, tin tưởng lời anh nói.
''Khuynh Đề, trước khi gặp được em, anh đã nghĩ phụ nữ thật phiền phức…'' Anh
nhìn biểu hiện khuôn mặt cô, nói tiếp: ''Mẹ anh đã làm mai cho anh rất
nhiều cô gái, nhưng chưa bao giờ anh để ý, đến khi gặp được em. Em như
nàng thiên sứ bé nhỏ được trời phái xuống, chỉ để dành cho riêng anh.
Anh biết mình chưa từng có kinh nghiệm yêu ai, anh là một kẻ khô khan,
không biết nói yêu em nhiều như người khác, nhưng anh hứa, những ngày
sau này là những ngày hạnh phúc của anh và em, chỉ là của anh và em.''
Giọng nói anh ấm áp giữa mùa đông làm tim cô tan chảy.
Khuynh Đề
lắng nghe nhịp tim anh đang đập nhanh, mỉm cười ''Em đã từng nói chỉ cần anh nói cần em, em sẽ không buông anh ra đúng không? Hiện tại và mai
sau sẽ cũng như vậy.''
Anh dịu dàng hôn vào trán cô, ôm lấy cô thật chặt ''Anh tin mà.''
Cô im lặng nghe tiếng nhịp tim, hiện tại cô đang rất ấm áp, vì là lời nói
anh và cũng đang được anh che chở lấy. Lời anh nói đúng, khó khăn lắm
mới tìm được nhau, nên hiện tại và về sau này cô chỉ cần sống hạnh phúc
bên anh là quá đủ với cô.
Lãnh Thế Thiên nhìn cũng đã khuya, bế cô lên về phía chiếc xe đắc tiền của anh. Giọng đầy yêu thương ''Về nhà thôi, bà xã.''