Cô y tá vừa ghim
kim vào tay Khuynh Đề truyền nước biển, tiếng mở cửa làm cô giựt mình,
một chút xíu nữa là lệch kim tim, may mắn kinh nghiệm 4 năm làm y tá
không cho phép cô mắc lỗi nhỏ này.
Trước mặt y tá là người đang ông tỏa ra khí thế bức người, luôn nhìn chằm chằm vào người con gái
đang ngủ say giấc trên chiếc giường. Cô y tá biết người đàn ông trước
mặt mình là ai, liền lễ phép gật đầu chào.
''Chào Lãnh tổng.''
Lãnh Thế Thiên anh là nhà tài trợ lớn của bệnh viện này, là người đàn ông
bạc tỉ bao nhiêu cô gái muốn với tới, đến cả cô y tá còn phải liếc trộm
mấy lần, mới thỏa mãn ánh mắt của mình.
Lãnh Thế Thiên không buồn liếc nhìn, giơ tay vẫy vài cái, biểu ý kêu y tá đi ra ngoài.
Y tá hiểu ý, liền gật đầu chào một lần nữa, mới đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Trong phòng bây giờ chỉ còn Lãnh Thế Thiên anh và Khuynh Đề. Anh ngồi kế bên
cô, vuốt đi những sợi tóc còn vươn trên má cô, nhìn đến khuôn mặt còn
tái nhợt, có nét hốc hác làm lòng anh không khỏi nhói lên một cơn đau vô hình, là anh không tốt, không quan tâm lo lắng cho cô. Cho đến khi
Khuynh Đề cô còn có cả đứa bé của anh và cô, anh cũng chẳng hay biết.
''Khuynh Đề, anh xin lỗi, anh là người chồng không tốt. Xin lỗi vì đã để em một
mình cô đơn như vậy.'' Anh đau lòng nắm lấy bàn tay trắng noãn, nhỏ bé
của cô, đặt lên một nụ hôn.
Bàn tay Lãnh Thế Thiên đang nắm lấy
bàn tay Khuynh Đề, run rẩy, bờ môi mím chặt. Nếu như bây giờ hỏi anh có
cảm giác ra sao, thì đó chính là vừa mừng rỡ mà cũng vừa đau nhói nơi
trái tim mình, thật rất khó khăn để anh kìm chế cơn xúc động trong
người.
Khuynh Đề cô đang mang trong người đứa con của anh và cô,
đây là điều nằm mơ anh cũng muốn mơ thấy. Anh đã từng mơ sẽ có gia đình
nhỏ, có anh và cô, có cả cục cưng dễ thương, nếu là con trai sẽ cùng anh bảo vệ cô, nếu là con gái anh sẽ bảo vệ cả hai người.
Khóe mắt
Lãnh Thế Thiên anh bỗng cay cay, suốt 27 năm trời, đây là lần đầu tiên
anh khó tự chủ được cảm xúc của mình. Bàn tay anh nắm càng chặt lấy tay
cô không rời, đôi mắt yêu thương nồng đậm luôn dành cho cô.
***
Lúc Khuynh Đề tỉnh dậy đã là 8 giờ tối, đầu cô ùa đến một tràng đau nhức,
sau đó từ từ ổn định lại, cô mới biết mình ở trong bệnh viện, một bên
tay cô truyền nước biển, một bên tay như được ai đó nắm chặt không
buông.
Khuynh Đề nghiêng đầu qua nhìn, hơi sửng người vài giây,
Lãnh Thế Thiên anh đang gục đầu bên cạnh giường cô, nhưng đôi tay ấp ám
vẫn nắm chặt tay cô.
Lãnh Thế Thiên nghe tiếng động đậy, thì giựt mình tỉnh giấc, mở đôi mắt sáng lên nhìn Khuynh Đề.
''Khuynh Đề, em cảm thấy trong người ra sao rồi?'' Lãnh Thế Thiên ngồi dậy, điều chỉnh chiếc gối Khuynh Đề cao lên một chút, cho cô cảm giác dễ chịu
hơn.
''Thế Thiên…sao em lại ở đây?'' Khuynh Đề nghi hoặc nhìn Lãnh Thế Thiên.
Cô nhớ lúc trưa mình bước vào chiếc taxi về biệt thự, rồi sau đó chẳng nhớ gì thêm nữa. Cô tỉnh giấc dậy là vì cô không chịu được mùi bệnh viện.
Sau lúc ba mẹ cô mất vì tai nạn giao thông, chính mắt cô thấy hai người nằm bất động trên băng ca đưa vào nhà xác, mùi tanh máu cùng mùi bệnh viện
nồng nặc vào khoang mũi, làm cô khó thở cùng bất lực ngất xỉu tại chổ.
Bây giờ mùi bệnh việc xồng xộc xung quanh cô, làm cô cực kỳ khó chịu.
Lãnh Thế Thiên ôn nhu vén vài cọng tóc trước má Khuynh Đề, không nhanh cũng
không chậm từ từ trả lời cô ''Lúc trưa, em vừa về đến nhà đã ngất xỉu,
cùng lúc anh vừa bước vào cửa nhìn thấy, nên đã đưa em đến bệnh viện.''
''Anh đã theo em về?'' Khuynh Đề kinh ngạc.
''Ừ.'' Lãnh Thế Thiên anh từ lúc cô bước khỏi văn phòng của anh đã rượt đuổi
theo cô nhưng không kịp, anh rất lo lắng và cũng rất muốn nói rõ cho cô
biết, anh không yêu thương gì Crystina cả.
''Tại sao? Ở văn phòng anh còn có Crystina, tại sao…'' Khuynh Đề cô muốn nói tiếp, nhưng vừa
nghĩ đến những hình ảnh khi sáng, con tim thắt lại, nghẹn giọng không
nói thành lời.
Khuynh Đề trách mình nhu nhược, là người không có
kiên định. Lãnh Thế Thiên anh và Crystina chỉ là cái ôm, không nói được
lên điều gì, nhưng cô vẫn ám ảnh khuôn mặt Crystina khóc đến đau lòng,
cả những lời nói vu vơ không căn cứ của cô ấy, cứ hiện diện trong đầu
cô.
''Cô ấy không quan trọng bằng em!'' Lãnh Thế Thiên từ tốn trả lời, anh lấy một chiếc khăn ấm, lau mồ hôi trên khuôn mặt xinh đẹp của
Khuynh Đề.
''Cô ấy và anh chỉ là bạn bè, còn em mới chính là vợ
anh, là người anh cần quan tâm, yêu thương.'' Lãnh Thế Thiên yêu thương
nhìn cô vợ nhỏ của mình, khuôn mặt cô bây giờ đã hồng hào lên được một
ít, nhưng anh thấy vẫn đau xót trong lòng.
''Dù em muốn hỏi anh
đến một trăm, một ngàn, hay cả đời này câu hỏi 'anh yêu thương ai?', anh vẫn trả lời là 'Là em, Khuynh Đề!'.''
''Anh không có cảm giác gì khi bên Crystina cả, mà chỉ có duy nhất bên một người, đó là em.''
''Anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi, vì đã không quan tâm đến em, để em phải
cô đơn một mình. Anh không muốn biện lý do là anh bận việc, nhưng thật
sự, em hiểu mà. Anh muốn lo được cho em cả đời này…''
Lãnh Thế
Thiên anh không phải là kẻ nói nhiều, hay muốn biện hộ lý do, nhưng chỉ
vì Khuynh Đề cô, anh không muốn giữa vợ chồng anh lại xảy ra sự hiểu
lầm, nên anh đồng ý là một kẻ nói nhiều, chỉ vì muốn cô hiểu anh và chỉ
vì cô, anh mới nói nhiều.
Lãnh Thế Thiên dứt lời, trong phòng
bệnh, cả hai người đều im lặng, chỉ nhìn nhau, nhưng sự hạnh phúc len
lỏi bừng sáng cả căn phòng.
Vì những lời nói của Lãnh Thế Thiên,
Khuynh Đề cô bất giác nhào đến ôm anh. Anh yêu cô thật sự vậy sao, sự
kiềm nén cảm xúc bây giờ của cô như tuông trào, không ngừng được.
''Khuynh Đề?'' Lãnh Thế Thiên kinh ngạc, hai tay ôm lấy thân thể cô, anh cảm giác thân thể cô bây giờ đang run rẩy.
''Thế Thiên, Thế Thiên…'' Miệng Khuynh Đề lầm bầm tên anh, không biết bao nhiêu lần, nước mắt cô đã rơi.
''Ừ?'' Giọng Lãnh Thế Thiên nhẹ nhàng, đầy cưng chiều.
''Anh không biết đâu, em đã rất ghen. Crystina cô ấy là ai? Tại sao lại có
thể ôm chồng của em bình thản đến như vậy? Cho dù là bạn bè đi nữa,
nhưng là anh là chồng của em, ngoài em ra không ai được ôm anh cả!''
''Em cũng rất sợ, lúc đó em đã muốn nhào đến, kéo Crystina cô ấy khỏi người
anh. Nhưng làm như vậy, em có khác gì những người vợ không bình tĩnh
khác đâu a, em muốn cho cô ấy biết, em không phải là người phụ nữ không
có đầu óc, không xứng với anh.''
''Em đã cố gắng làm anh không mất mặt mà, nhưng em thấy mình thật ngốc ngếch…''
''Em biết mình chưa xứng với anh, nhưng em yêu anh rất nhiều, không thua gì cô ta đâu…''
''Thế Thiên, em biết mình rất ngốc, nhưng…ô ô ô.''
Lãnh Thế Thiên đau lòng nhìn Khuynh Đề, lấy tay hai ngón tay lau đi nước mắt cô ''Không, em rất giỏi, thật sự rất giỏi. Là anh không xứng với em,
đừng khóc nữa, ngoan.''
Khuynh Đề lắc đầu, nước mắt rơi càng nhiều ''Anh sao lại không xứng với em? Anh là người đàn ông hoàn hảo đến như vậy cơ mà…''
''Trong lòng em anh là người đàn ông hoàn hảo nhất trên thế giới này.'' Khuynh
Đề nức nở, không ai có thể bằng Lãnh Thế Thiên – chồng cô được.
Lãnh Thế Thiên buồn cười, lòng anh đang tràn ngập hạnh phúc vì câu nói của cô.
''Ừ, anh hoàn hảo, nhưng chỉ hoàn hảo vì vợ anh thôi!''
''Ngoan, đừng khóc nữa, sắp làm mẹ rồi, mà như trẻ con vậy.'' Lãnh Thế Thiên nhẹ nhàng hôn lên nước mắt còn chưa kịp khô của cô.
''Ai nói làm mẹ không được khóc?'' Khuynh Đề cô trẻ con thì sao chứ.
Cô bỗng giựt mình, có cái gì đó không đúng ở đây, nghi hoặc nhìn anh ''Anh nói em sắp làm mẹ?''
''Ừ.'' Lãnh Thế Thiên gật đầu, đôi mắt nhìn cô tràn ngập ý cười.
Khuynh Đề bất giác xoa bụng của mình, nhìn anh, đôi mắt trong veo ngập nước ''Cục cưng?''
Lãnh Thế Thiên anh mỉm cười, lại gật đầu. Người bác sĩ khi nãy có vào lại
kiểm tra tình hình Khuynh Đề một lần nữa, nói đã ổn, chỉ cần tịnh dưỡng
ngày mai có thể xuất viện. Bác sĩ cũng bảo cái thai đã được hơn hai
tháng rưỡi, thời điểm này rất dễ sảy thai nếu thai phụ tâm trạng không
ổn định, cần phải để ý đến thai phụ nhiều hơn.
Lãnh Thế Thiên ôm
chặt Khuynh Đề, cảm giác lúc này của anh khó mà diễn tả thành lời được,
thì thào bên tai cô ''Khuynh Đề, cám ơn em, anh sắp làm cha rồi.''
''Thế Thiên… ô ô ô.'' Khuynh Đề cảm động, cũng đưa tay ôm lấy anh, đầu nép vào lòng anh mà nức nở.
Hai người cứ ôm nhau một lúc lâu, Lãnh Thế Thiên chầm chậm nâng cằm Khuynh
Đề lên, nhấn vào môi cô một nụ hôn, nhẹ nhàng nhưng rất cháy bỏng.
''Khuynh Đề, anh yêu em.'' Giọng anh ngọt ngào, trầm thấp.
Khuynh Đề run rẩy, giọng anh dịu dàng như lan tỏa trong cô. Khuynh Đề cô cực
kỳ yêu cảm giác này, e thẹn ngại ngùng đáp trả anh một nụ hôn.