Hai Kiếp Đều Là Anh

Chương 28: Chương 28




Lãnh hội là hắc bang lớn nhất ở thành phố A, trú ngụ trên tòa biệt thự cô lập trên núi Cẩn Vân. Trong thế giới ngầm không ai không biết đến Lãnh hội, mà lão đại là Lãnh Thế Thiên, còn có cả hai tay trợ thủ đắc lực là Nghiêm Hạo và Tần Vũ Thành, làm mưa làm gió trong xã hội đen này.

Mà Nghiêm Hạo là cánh tay phải đắc lực nhất của Lãnh Thế Thiên. Nói đến Nghiêm Hạo không ai không rùng mình trước cái tên của anh, nổi tiếng là ông hoàng trong giới khách sạn nhà hàng, là người đàn ông độc thân hoàng kim. Trong giới hắc đạo, anh ngang tàn máu lạnh, chưa từng cho người khác cơ hội khi làm sai, một phát súng, chấm dứt tất cả.

Nghiêm Hạo không giống như Lãnh Thế Thiên. Nếu Lãnh Thế Thiên luôn núp sau chỉ đạo, thì Nghiêm Hạo luôn là người xuất hiện ở các ‘cuộc chơi’ mà Lãnh Thế Thiên chỉ đạo. Các công ty lớn béo bở muốn đối đầu với Lãnh thị, phải qua cuộc ‘chào hỏi’ thân mật từ Nghiêm Hạo anh. Nghiêm Hạo rất trọng tình bạn giữa Lãnh Thế Thiên và Tần Vũ Thành, bộ ba anh đã từ nhỏ khắn khít bên nhau, cho đến ngày hôm nay, cả ba bên gia đình cũng không xa lạ gì nhau, rất thường lui tới gặp mặt, chuyện trò.

Còn đối với phụ nữ, Lãnh Thế Thiên chán ghét đụng tới ( trước khi gặp Đề tỉ a ), thì Nghiêm Hạo anh cũng chỉ xem phụ nữ như công cụ phát tiết khi cần, còn Tần Vũ Thành số đào hoa, nên thay bạn gái như thay áo mặc.

Chiếc xe Lambogrini đen dừng trước cổng Lãnh hội, sau đó liền có một ảnh vệ gác cổng, chạy ra cuối đầu chào, liền ngồi vào xe lái đi vào bãi đậu.

Đôi chân dài thẳng tấp bước vào phòng chính của Lãnh hội, bận trên người bộ vest xám tro, đường chỉ may tinh tế, đôi mắt sắt bén nhọn như dao, mày kiếm lạnh nhạt, hơi thở tản ra mùi vị chết chóc, những bước chân anh đi, điều làm những ảnh vệ trong Lãnh hội vừa cung kín vừa lạnh sống lưng, đó là Nghiêm Hạo.

Sau chiếc bàn chạm khắc hình long phụng cầu kỳ, Lãnh Thế Thiên ngồi trên ghế sô-pha thư giãn, nhắm nghiền mắt như đang suy nghĩ điều gì đó, thân thể anh điều thả lỏng tuyệt đối.

Nghiêm Hạo bước đến, ngồi đối diện anh, nhếch miệng cười, đem một bộ hồ sơ mật, đưa trước mặt Lãnh Thế Thiên.

Lãnh Thế Thiên từ lúc nghe tiếng động cơ xe của Nghiêm Hạo, đã biết anh đến. Thờ ơ không mở mắt, lười biếng mở miệng.

''Nói.''

''Cậu đã biết chuyện tập đoàn Gold River rút khỏi dự án Diamond Square?'' Nghiêm Hạo, bắt chéo chân, thư thái cầm tách trà ô long thượng hạng từ ảnh vệ đưa tới.

''Ừ?'' Lãnh Thế Thiên hít một hơi sâu, mới trả lời ''Thành đâu?''

''Cậu ta theo cô đào nổi tiếng Katy sang Pháp ngắm tháp Paris rồi.'' Nghiêm Hạo nhếch miệng khinh thường.

Nghiêm Hạo chuyển lại chủ đề chính hôm nay anh hẹn Lãnh Thế Thiên tới Lãnh hội.

''Thiên, trả lời cho tớ biết, cậu biết tất cả rồi sao?''

''Ừ, biết.''

''Không làm gì sao?''

''Làm gì?'' Lãnh Thế Thiên liếc nhìn Nghiêm Hạo, đôi mắt lạnh lẽo không thấy đáy.

''Cậu biết rõ!'' Nghiêm Hạo cầm tách trà nhấp môi, động tác thành thục lại toát ra vẻ sát khí ngút trời.

Lãnh Thế Thiên cũng nhận lấy tách trà, nhấp một ngụm, mùi hương ô long nồng nàn vào cổ họng anh, thật dễ chịu ''Chuyện này chưa đến lúc.''

Crystina cô dám gan rút vốn đầu tư dự án, đem nó đầu tư cho những hạng mục khác, lên cả báo chí sẽ không qua lại đầu tư với công ty Lãnh Phong của Lãnh Thế Thiên anh. Dù chịu sự bồi thường lên đến hàng tỷ vạn nhưng vẫn cố chấp khiêu chiến anh.

''Hạo, mai cậu đáp chuyên bay sang Australia đầu tư thêm những hạng mục mới, còn chuyện ở đây, để tớ lo.'' Lãnh Thế Thiên nghiêm nghị nhìn Nghiêm Hạo.

''Được.'' Nghiêm Hạo không chần chừ đáp, nhìn vào ánh mắt của Lãnh Thế Thiên thấy sắp có phim vui để coi, lấy gì anh không đồng ý.

Để tự Lãnh Thế Thiên anh ra tay, có lẽ chuyến này tập đoàn Gold River khó có thể sống rồi, Nghiêm Hạo anh đang rất mong chờ đây.

Ánh mắt tăm tối của Nghiêm Hạo không làm Lãnh Thế Thiên hoảng sợ, mà ngược lại cảm giác được Nghiêm Hạo sắp bày trò nữa rồi. Lãnh Thế Thiên nhíu mày ''Cậu đến chỉ để hỏi chuyện này?''

''Không, còn một chuyện.'' Nghiêm Hạo nhướng mi, cười gian trá.

''Chuyện buôn thuốc bên Đại Lão Hoàng, cậu hãy để tớ ra tay.''

Lãnh Thế Thiên không ngạc nhiên với ý trong lời nói của Nghiêm Hạo, nhíu mi ''Đại Bản Lục?''

''Bingo.'' Nghiêm Hạo khoái trá, ra hiệu đoán chính xác.

Lãnh Thế Thiên lắc đầu ''Không được, Đại Bản Lục không thể khi dễ được, trừ khi cậu nhắm được điểm yếu của hắn.''

''Thiên, cậu xem Nghiêm Hạo này là ai?'' Nghiêm Hạo anh, trước khi làm việc gì rất chắc chắn 100% thành công trong đầu.

''Nhưng….. haiz, tùy cậu, làm sạch sẽ, đừng để tớ phải nhúng tay vào.'' Lãnh Thế Thiên phất tay đồng ý.

Đại Lão Hoàng không phải là băng đảng nhỏ, tương đối có tiếng tâm ở thành phố A. Đại Lão Hoàng được Đại Bản Lục lãnh đạo hơn tám năm, cũng được có chổ đứng riêng. Lãnh hội và Đại Lão Hoàng chưa từng xích mích, nhưng gần một tuần nay đã trở thành đối thủ, người Đại Lão Hoàng đã chiếm mất rất nhiều quán bar, nhà hàng của Lãnh hội đang để ý, là người của Lãnh hội, Nghiêm Hạo anh đã để tụi Đại Lão Hoàng tung hoành khá lâu rồi, giờ là lúc anh dọn dẹp lại.

''À, còn một chuyện tớ khá tò mò, chị dâu có biết cậu là người của hắc bang?'' Ánh mắt Nghiêm Hạo lóe ngang tia mong chờ, rồi biến mất.

Lãnh Thế Thiên im lặng, nhìn bầu trời ngoài cánh cửa sổ đen, đăm chiêu vài giây. Lãnh Thế Thiên anh cũng đã từng suy nghĩ đến chuyện này, Khuynh Đề cô đơn thuần xinh đẹp, sẽ phản ứng ra sao khi biết anh là người của hắc bang? Trên tay anh không biết bao nhiêu lần cầm súng đạn giết người, mùi máu tanh tưởi luôn ẩn hiện người anh, làm anh cảm giác mình thật hèn mọn khi có được cô.

''Không.''

''Thế cậu muốn giấu cả đời?'' Nghiêm Hạo gian trá, càng tấn công người đàn ông từng được mệnh danh 'thủ trinh như ngọc' này.

''Chuyện tớ, không quan tâm cậu lo. Im miệng và cút khỏi tầm mắt của tớ.'' Lãnh Thế Thiên khó chịu, liếc nhìn Nghiêm Hạo như muốn băm thành trăm mảnh.

Nghiêm Hạo bật cười, giơ hai tay như đang đầu hàng ''Được, được. Tớ đi là được.''

''Tạm biêt.''

Tiếng cửa phòng đóng lại, Lãnh Thế Thiên mệt mỏi, suy nghĩ lại việc Nghiêm Hạo đã hỏi lúc nãy. Không phải anh không muốn cho Khuynh Đề biết anh là người của hắc bang, nhưng nếu cô biết được, kinh sợ anh rồi lại bỏ anh đi, trái tim anh sẽ không chịu nổi, anh chỉ biết cách thở dài, mong chờ ngày đó đừng đến.

Đến tận 10 giờ đêm, Lãnh Thế Thiên về biệt thự. Anh nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng, sợ Khuynh Đề cô thức giấc. Trên chiếc giường king size, cô đang ngủ rất yên giấc, làm lòng anh có chút thả lỏng. Giờ anh mới hiểu được, dù có bao nhiêu mệt mỏi, chỉ nhìn thấy được cô điều tan biến hết.

Ngồi vào đầu giường, anh vuốt ve khuôn mặt cô khi ngủ say, ánh sáng đèn ngủ chiếu vào khuôn mặt cô, càng làm mê người. Đôi môi xinh đẹp đỏ mọng, mày thanh tú, đôi má vì nhạy cảm còn ửng hồng, đều làm anh yêu lấy không thôi.

''Khuynh Đề… anh phải làm sao đây?'' Lãnh Thế Thiên nhỏ giọng, đôi mắt nhu tình có chút đau xót luôn nhìn Khuynh Đề.

Cảm giác nhột nhột trên má, đôi mi Khuynh Đề run run, trở mình tỉnh giấc, đôi mắt trong veo từ từ mở to, trước mặt là người đàn ông cô yêu thương, hơi kinh ngạc ngồi dậy ''Thế Thiên, anh về khi nào?''

Trong mơ Khuynh Đề thấy Lãnh Thế Thiên đang chạm vào má cô, đôi mắt u sầu chưa từng thấy, làm cô đau lòng, chợt tỉnh giấc, trước mặt cô là anh, có lẽ là thật không phải mơ, cô nhìn anh, trong mắt anh có tia u sầu rồi lóe biến mất, làm cô thấp thỏm không yên.

''Anh mới về.'' Lãnh Thế Thiên vén tóc còn vương trên mặt của cô. Mái tóc đen xoăn lọn giờ đã rối bờ, thêm chiếc áo ngủ hờ hững trước tầm mắt anh, làm anh khó khăn nuốt nước bọt.

Khuynh Đề ngửi được trên người anh có mùi rượu, nhíu mi tâm ''Anh uống rượu?''

''Ừ, có một chút.'' Lúc tối Lãnh Thế Thiên anh có đi tiếp khách hàng, uống một chút rượu xem như có lệ.

Khuynh Đề gật đầu, bàn tay muốn cởi áo khoác còn trên người Lãnh Thế Thiên anh ra, thì đã bị hai bàn tay nắm chặt cổ tay cô ''Khuynh Đề…''

''Vâng?'' Khuynh Để mở to đôi mắt sáng.

Lãnh Thế Thiên gục đầu vào hõm vai cô, giọng nói khàn đặc ''Khuynh Đề…Khuynh Đề…không được rời xa anh.''

Khuynh Đề không hiểu chuyện gì đã xảy ra với anh, nhưng nhìn anh lúc này làm cô rất đau lòng, hai tay đã được thả lỏng, ôm lấy người anh ''Vâng, em sẽ ở mãi bên anh.''

''Thật?'' Tim Lãnh Thế Thiên anh đập nhanh một nhịp.

''Vâng.'' Khuyên Đầu gật đầu kiên định.

Năm giây, trong năm giây Lãnh Thế Thiên và Khuynh Đề im lặng, không ai nói ai một câu.

Lãnh Thế Thiên từ từ ngước đầu lên nhìn Khuynh Đề thấy cô đang mỉm cười ánh mắt yêu thương nhìn anh, đôi môi cô như mấp máy mời gọi. Thân thể anh như nóng lên vì nụ cười của cô, cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

Nhẹ nhàng, anh đặt môi mình ấn dấu vào môi cô, từ từ chỉ là những động tác nhẹ, sang đến bá đạo tham luyến càng ngày càng sâu, làm cô không theo kịp tiết tấu của anh.

Lãnh Thế Thiên ôm Khuynh Đề ngã xuống giường, đôi môi vẫn chưa rời nhau, trong màng đêm yên tĩnh, nồng nặc mùi ái muội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.