Phần 1 :
Ngoài cánh cửa sổ lớn, ánh trăng tròn chiếu rọi nữa khuôn mặt của Lãnh Thế Thiên. Khuôn mặt của anh vẫn đẹp trai ngời ngợi, mang theo đó một chút ưu buồn nơi đáy mắt, Khuynh Đề có thể nhìn thấy được.
Khuynh Đề cô đã không nhớ rõ, suốt những ngày bị Crystina hành hạ đánh đập, mỗi phút giây đều hiện lên khuôn mặt của Lãnh Thế Thiên. Nỗi sợ hãi mất con cũng chưa từng bằng không gặp lại anh một lần nào nữa, nên cô đã cố gắng mím môi chịu đựng những cú đánh của Crystina, mong mỏi dù chỉ là hơi thở yếu sau cùng cũng muốn được nhìn thấy anh.
Mà giờ đây, mọi sóng gió đã qua đi, dù đứa con đã mất đi, nhưng chỉ cần cô nhìn thấy được anh, cô và anh sẽ làm lại tất cả được mà, cô tin như vậy.
''Thiên, em xin lỗi... là em ích kỷ, em tham lam mà không biết được nổi đau anh phải chịu đựng nhiều như vậy ...''
''Em là ... chỉ muốn mình mạnh mẽ hơn ... em chỉ muốn mình không phải để anh thấy mà tự trách bản thân mình...''
''Nhưng... là em đã sai...''
Những lời nói của Khuynh Đề muốn tiếp tục nhưng đã bị nụ hôn của Lãnh Thế Thiên lấp đi, cô đành phải nuốt vào lại trong lòng.
''Em không sai, chưa từng sai...''
Nụ hôn của Lãnh Thế Thiên rất dịu dàng, như một sự an ủi không nói thành lời của anh dành cho Khuynh Đề. Anh mong muốn sau này mình và cô sẽ có những đứa con xinh đẹp và nhớ lại đứa bé đã mất như một sự hoài niệm đẹp đẽ, không đau buồn nữa.
Một lúc lâu sau, anh mới rời đôi môi ngọt ngào của cô ra, giọng anh có chút khàn đi. Trong đầu anh cũng suy nghĩ đến một chuyện mà suốt thời gian dài, nó đeo bám lấy anh, không buông. Khi lúc này đây, anh cảm giác muốn nói hết cho cô nghe và hiểu, vì anh không muốn dấu diếm cô bất kỳ một việc nào cả.
''Đề, anh có một chuyện muốn nói cho em biết...''
Khuynh Đề nhìn Lãnh Thế Thiên, nhìn vào con ngươi mang nhiều nét ưu tư cùng bất đắc dĩ từ anh ''Em nghe?''
''Có lẽ, em sẽ sợ hãi anh, nhưng anh sẽ không buông em ra một lần nào nữa.'
Khuynh Đề cảm giác khó chịu trong lòng, thấp thỏm chẳng yên, nhưng vẫn tò mò muốn biết là chuyện gì ''Anh cứ nói đi?''
''Anh... là người trong hắc bang.'' Lãnh Thế Thiên có chút ngập ngừng, nhưng cố gắng nói rõ cho cô biết.
Khuynh Đề từ bất ngờ chuyển sang phì cười, nhìn đến nét mặt nghiêm trọng của Lãnh Thế Thiên làm cô cười ra tiếng, khuôn mặt chưa khô nước mắt còn đọng lại chảy trên mặt.
Khuôn mặt Lãnh Thế Thiên có chút méo mó vì Khuynh Đề cười, mà còn là cười càng ngày càng lớn nữa. Anh sợ cô tưởng anh chỉ đang nói đùa, khuôn mặt càng nghiêm nghị, nhíu đôi mày đẹp, hai bàn tay anh ôm chặt khuôn mặt cô, mặt đối mặt ''Đề, anh nói thật! Anh là người trong hắc bang.'' Mà còn là hắc bang lớn nhất ở thành phố A này nữa.
Vì khuôn mặt Lãnh Thế Thiên càng ngày càng nghiêm trọng, Khuynh Đề mới ngưng cười, ánh mắt cô nhìn ánh mắt anh, vẫn biểu lộ nét cười, hai bàn tay cô áp lên hai bàn tay anh, ôn nhu lên tiếng ''Em biết!'' Em biết rất rõ là đằng khác...
''Sao em biết?'' Lãnh Thế Thiên trợn mắt kinh ngạc.
''A Thành đã nói cho em biết.'' Thật ra, cách đây hai ngày Tần Vũ Thành có vào thăm cô, và cũng nói cho cô rõ sự lo lắng vì sợ cô biết Lãnh Thế Thiên anh là người trong hắc bang, vì Tần Vũ Thành anh không chịu đựng được Lãnh Thế Thiên anh ngày đêm ăn không ngon, ngủ không yên vì việc đó nữa.
Mà cũng không cần Tần Vũ Thành nói, tức nhiên Khuynh Đề cô cũng biết rõ anh là người trong hắc bang, mà lại là lão đại của Lãnh Hội lớn mạnh nhất thành phố A này, mà cũng từng là chủ của cô ở kiếp trước...
Khuynh Đề cô không nghĩ Lãnh Thế Thiên anh vì sợ cô biết mình là người của hắc bang mà khiếp sợ, rồi bỏ anh đi sao? Cô nghĩ đến mặt này của anh thật đáng yêu nha.
Khuynh Đề mỉm cười, đôi mắt hí đi, lộ ra hai núm đồng tiền chết người ''Dù anh có là kẻ giết người đi chăng nữa, thì em vẫn yêu anh.''
''Nên, anh là người đứng đầu của Lãnh hội gì đó thì có gì quan trọng? Không phải vẫn là người đàn ông em yêu đây sao?''
''Em chưa từng quan trọng vấn đề đó, chỉ quan trọng người yêu thương em có phải là anh hay không mà thôi...''
''Lãnh Thế Thiên, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em....''
Một lần nữa Khuynh Đề vì nụ hôn của Lãnh Thế Thiên lấp đầy, cô chỉ còn ú ớ được vài từ không rõ. Cái người đàn ông này, sao cứ đợi lúc cô đang nói mà hôn cô chứ? Cô chưa nói hết trong lòng cô cho anh biết mà....
''Khuynh Đề, anh cũng yêu em. Anh thật sự rất yêu em...''
Giọng Lãnh Thế Thiên khàn khàn, lòng anh lúc này tràng ngập hạnh phúc, vì cô không rời bỏ anh vì anh là người hắc bang, còn lại rất hiểu cho anh. Anh chỉ cần như thế thôi, quá đủ với anh rồi.
''Em cũng rất yêu anh, Thế Thiên...''
Khuynh Đề vươn vòng tay ôm lấy thân hình cao lớn của Lãnh Thế Thiên anh, mà anh cũng vươn tay ra ôm lấy cô thật chặt.
Trong đêm khuya tĩnh lặng của mùa đông sắp sang xuân, tuyết bắt lại bắt đầu rơi đầy ngoài cửa sổ.
Bốn năm sau.
Trong ngôi biệt thự khang trang của Lãnh Thế Thiên, đã đổi gam màu vàng hồng làm chủ đạo thay vì xám như trước. Xung quanh căn biệt thự cũng trồng rất nhiều hoa cát cánh và mẫu đơn xinh đẹp.
Tiếng Khuynh Đề thất thanh khắp cả trong nhà, cô đang chạy khắp xung quanh vừa rượt theo một bóng dáng nhỏ.
''Tiểu Nhạc, trả lại nhẫn cho mẹ!''
''Ha ha, con không trả.'' Tiểu Nhạc vừa chạy vui vẻ, vừa cầm lấy chiếc nhẫn cưới của Khuynh Đề lắc lắc.
Khuynh Đề thở dốc vì chạy theo Tiểu Nhạc, hét lớn răng đe ''Nếu con còn không trả cho mẹ, mẹ sẽ kêu ba không mua kem cho con ăn nữa!''
Tiểu Nhạc xoay đầu lại nhưng vẫn không ngừng chạy, làm mặt quỷ với Khuynh Đề ''Plè plè, Tiểu Nhạc không tin, mẹ nói dối! Ba rất thương Tiểu Nhạc, ba sẽ mua kem cho Tiểu Nhạc ăn a.''
Khuynh Đề nổi máu ghen tuông, hừ Lãnh Thế Thiên anh lại cưng con hơn cả cưng cô. Cô càng chạy nhanh bàn tay vừa sắp đến cổ áo của Tiểu Nhạc cùng lúc Tiểu Nhạc đụng trúng bức tường thịt to lớn ngay cửa.
Tiểu Nhạc đau mũi, vừa xoa xoa mũi ngước nhìn bức tường thịt to lớn, đôi mắt liền trở nên sáng lóa ''A, ba về, ba về.''
Lãnh Thế Thiên dịu dàng, khum xuống bế Tiểu Nhạc vào lòng, ôn nhu xoa xoa mũi Tiểu Nhạc ''Cho ba xin lỗi, Tiểu Nhạc có đau không?''
''Không đau, không đau.'' Tiểu Nhạc lắc đầu, bàn tay chìa ra chiếc nhẫn cưới của ba mẹ nãy giờ đang nắm chặt ''Tặng ba.''
Khuynh Đề ngước thấy chiếc nhẫn liền với lấy, muốn đeo vào ngón áp út tay mình, thì bị Lãnh Thế Thiên giựt lại, nắm trong tay không đưa cho cô. Trước ánh nhìn khó hiểu của Lãnh Thế Thiên, cô dùng ánh mắt vô tội nhìn anh ''Là Tiểu Nhạc muốn xem, em đâu có ngờ con bé lại đem nó thành trò chơi đâu a.'' Nói xong cô lườm Tiểu Nhạc.
Lúc trưa từ trường trở về, Tiểu Nhạc nhìn chiếc nhẫn trên tay Khuynh Đề không chớp mắt, liền xin xỏ muốn nhìn kỷ hơn, cô cũng chẳng để ý liền tháo cho con bé xem, ai ngờ con bé cười bảo sẽ ''cầu hôn ba'' làm cô thót tim, liền đuổi theo lấy lại.
Hai mẹ con cứ thế đuổi rượt nhau suốt mười phút đồng hồ, cho đến khi Lãnh Thế Thiên đột ngột xuất hiện ở cửa.
Phần cuối :
''Ba, ba đồng ý làm chồng Tiểu Nhạc nhé?'' Tiểu Nhạc hồ hởi nói.
Lúc sáng ở trường, bé nghe lỏm được giữa Tiểu Lạc và Tiểu Hi nói với nhau rằng, chỉ cần trao cho người mình yêu chiếc nhẫn, họ sẽ thành chồng mình và ở bên mình mãi mãi. Mà bé lại rất yêu ba, nên chỉ cần ba nhận lấy nhẫn có nghĩa ba sẽ ở bên bé mãi mãi.
Lãnh Thế Thiên và Khuynh Đề kinh ngạc. Khuynh Đề lại chạy lại ôm lấy Lãnh Thế Thiên, liếc nhìn Tiểu Nhạc ''Không được, ba là chồng của mẹ.''
Lãnh Thế Thiên buồn cười nhìn Khuynh Đề nổi máu ghen với cả con mình, vỗ vỗ vai cô trấn an. Dịu dàng nhìn Tiểu Nhạc ''Vì sao Tiểu Nhạc muốn ba làm chồng Tiểu Nhạc?''
''Vì Tiểu Lạc ở trường bảo, chỉ cần người mình yêu đeo nhẫn mình đưa thì sẽ trở thành chồng của mình và ở bên mình suốt đời. Mà Tiểu Nhạc muốn ba suốt đời bên Tiểu Nhạc.''
Bé rất thích ba nha, vừa đẹp trai, có xe hơi lại rất yêu thương bé, ở trường mỗi lần ba chở bé đi học điều rất hãnh diện a, vì các cô xung quanh cả cô hiệu trưởng trường cũng hỏi rất nhiều về ba với bé. Còn nói với bé, ba rất lịch lãm, anh tuấn, dù không biết mấy từ đó là gì nhưng bé biết là người ta đang khen ba a.
Lãnh Thế Thiên phì cười, ánh mắt liếc qua Khuynh Đề một cái, nhìn cô lúc này mặt đã đỏ bừng, chu mỏ khó chịu.
''Không được rồi, ba đã là chồng của mẹ con mất rồi. Nhưng ba hứa sẽ ở bên Tiểu Nhạc đến suốt đời được không?'' Lãnh Thế Thiên nhẹ nhàng hôn trán Tiểu Nhạc an ủi.
Khuynh Đề vì câu nói của Lãnh Thế Thiên, lòng tràn ngập ấp áp và cảm động, mọi sự khó chịu nãy giờ đều tan biến hết. Ánh mắt trong veo của cô nhìn anh, không nói nên lời ''Thiên...''
Tiểu Nhạc không biết được 'chồng' là gì, nhưng khi ba hứa ở bên bé suốt đời liền gật đầu lia lịa đồng ý. Lãnh Thế Thiên đặt bé xuống, xoa xoa đầu ''Ba có mua kem cho Tiểu Nhạc, bây giờ vào bếp ăn kem với bà Vương xong rồi đi ngủ trưa nhé.''
Tiểu Nhạc nghe đến kem liền mắt sáng lên, lon ton chạy vào bếp, vừa đi vừa phấn khích hát ''Kem, kem của Nhạc Nhạc.''
Tiếng hát dần khuất sau căn phòng chính, Lãnh Thế Thiên bế Khuynh Đề bước lên cầu thang về phòng của hai người, quên cả tháo giày.
Khuynh Đề ngại ngùng, nhưng vẫn ôm lấy cổ anh, mặc cho anh đưa về phòng.
''Thiên, sao nay anh về sớm?''
''Anh bỏ quên hồ sơ ở nhà, nên về lấy. Nhưng giờ không cần nữa.'' Ánh mắt Lãnh Thế Thiên tà mị nhìn Khuynh Đề, làm mặt cô ửng hồng, muốn vùng vẫy bỏ trốn nhưng anh đã kịp ôm chặt không cho cô có thể động đậy.
''Thiên, bỏ em xuống.'' Khuynh Đề nói nhỏ, sợ làm Tiểu Nhạc và thím Vương để ý.
''Nếu em ngoan, anh sẽ buông.'' Lãnh Thế Thiên bước những bước chân dài, chỉ vài hơn bảy bước chân đã tới phòng của hai người.
Khuynh Để ủy khuất mím môi, cô biết rõ ý trong lời nói của Lãnh Thế Thiên, thật sự anh đang muốn ăn cô a.
Bước vào phòng, Lãnh Thế Thiên đặt Khuynh Đề lên giường rồi mới ra khóa trái cửa. Khuynh Đề có hoảng hốt, nhưng không hiểu sao lòng lại cũng có chút mong đợi, nhất là khi anh cởi áo khoác vest rồi cả caravat, cả hai khuy nút ở cổ, lộ khuôn ngực rắn chắc rồi từng bước đến bên cô.
''Thiên, đừng..'' Khuynh Đề dùng sức mình đẩy anh ra.
Lãnh Thế Thiên nắm lấy hai bàn tay cô để lên trên đầu, không cho cô phản ứng. Bàn tay còn lại đang cởi từng khuy nút trên áo cô.
''Đề...anh đã nhẫn nhịn rất lâu rồi.'' Giọng Lãnh Thế Thiên khàn đặc, anh dạo này muốn cô đến phát điên rồi.
Khuynh Đề khó xử với lời nói của Lãnh Thế Thiên. Không phải cô không muốn ân ái cùng anh, nhưng từ lúc sinh Tiểu Nhạc đến bây giờ, chuyện vợ chồng không hiểu tại sao cô lại không có hứng thú nữa, nên cô chỉ còn biện pháp là lãng tránh anh mãi.
''Nhưng mà....em...em..'' Khuynh Đề ngại ngùng, hai má cô bây giờ đã ửng hồng.
''Không nhưng nhị gì cả.'' Lãnh Thế Thiên cắt ngang lời nói của Khuynh Đề.
Bàn tay to lớn của Lãnh Thế Thiên vi vu trên thân thể của Khuynh Đề. Đôi môi của cô cũng bị đôi môi của anh ép chặt, nụ hôn bá đạo cùng thèm khát làm Khuynh Đề run rẩy.
''Đề, sinh cho anh thêm một đứa nữa nhé?'' Lãnh Thế Thiên ôn nhu hôn khắp nơi trên khuôn mặt của Khuynh Đề, từ trán, mày, mắt, mũi, má và đến môi cô.
Khuynh Đề trợn tròn mắt, muốn từ chối nhưng lại bị môi anh cuống lấy. Trời ạ, một Tiểu Nhạc quậy phá là cô phát mệt rồi, thêm một tiểu nhóc con nữa? A, thật đau đầu nha.
''Ưm...Thiên....'' Khuynh Đề ngọ nguậy. Mà cô càng ngọ nguậy càng kích thích đến Lãnh Thế Thiên.
Đôi môi Lãnh Thế Thiên vẫn chưa rời khỏi đôi môi của Khuynh Đề, bàn tay anh đã trượt dài xuống cởi sạch đồ cô, làm cô hốt hoảng, đấm vào vai anh uất ức ''Thiên, anh lại bắt nạt em.''
Lãnh Thế Thiên chụp lấy hai tay cô, nhẹ nhàng đặt đến lòng ngực anh, than thở ''Đề, anh chịu đựng sự lạnh nhạt của em không nổi nữa...''
Lãnh Thế Thiên anh có thể thờ ơ với tất cả, nhưng với Khuynh Đề anh lại không được. Từ lúc Tiểu Nhạc còn trong bụng anh đã bị cấm đến gần cô, đến khi cả cô sinh nở trôi qua mấy tháng, mỗi lần đụng chạm đến cô là đã bị cô hất tay ra, có lần cô còn qua phòng của Tiểu Nhạc ngủ không thèm ngủ cùng anh nữa, cho đến tận bây giờ, dù ngủ chung giường nhưng anh chỉ được ăn đậu hũ thôi đó a, sức chịu đựng của anh cũng có giới hạn mà...
''Thiên....'' Khuynh Đề ngước nhìn người Lãnh Thế Thiên, cảm giác cô lúc này thật tội lỗi mà.
Lúc sinh Tiểu Nhạc rất khó khăn, cô phải đẻ mổ, đến hơn hai tuần lễ cô mới đi đứng lại bình thường được, vì sự đau đớn đó nên cô sợ hãi, không dám cho anh đến gần mình nữa.
Nhưng càng làm cô yêu anh hơn, anh vẫn chung thủy, nhẫn nhịn không than thở câu nào (cho đến hôm nay Thiên ca bộc phát á mà hihi), thời gian bốn năm không phải là ít đối với người đàn ông bị cấm dục đâu a, mà anh vẫn không đụng chạm đến nữ giới, vẫn đi làm về đúng giờ, chăm lo bé Tiểu Nhạc cùng cô.
Đến lúc cô phải bỏ qua sợ hãi, cùng anh yêu thương rồi.
Khuynh Đề nhẹ nhàng chủ động ôm cổ Lãnh Thế Thiên, kéo anh đến gần mình, trao cho anh nụ hôn ngọt ngào.
Lãnh Thế Thiên anh như được mở cờ trong bụng, liền không dè chừng ôm chặt lấy cô cùng đáp trả nụ hôn.
Hai người ôm lấy nhau cùng lăn lộn trên giường, ngay sau đó là là một trận hình ảnh nóng bỏng làm người khác phải má hồng tim đập.
Một thời gian sau Khuynh Đề cô 'trúng số' thật, hôm đó theo thông lệ, mỗi thứ bảy cô sẽ cùng Lãnh Thế Thiên về Lãnh gia ăn bữa cơm gia đình. Vừa mới vào bàn, mùi cá tanh đã làm cô chịu không nổi mà muốn nôn, liền xin phép gia đình đi vào phòng vệ sinh trước sự ngạc nhiên của cả ba mẹ, chị Lãnh Thế Thiên.
Liền ba giây sau là trận ồn ào náo nhiệt khắp cả phòng, Lưu Tử Quỳnh cùng Lãnh Hạ Kiều cười ha hả, chuẩn bị tính toán sắm đồ cho em bé, còn Lãnh Thế Hoàng thì vỗ vỗ vai Lãnh Thế Thiên nháy mắt bảo 'con làm rất tốt'. Không phải nói Lãnh Thế Thiên mừng và phấn khởi thế nào, còn cô thì phải bắt đầu chịu những cảnh ngày mệt mỏi.
Nói ngoài miệng như vậy, thật lòng Khuynh Đề cô cũng vui mừng, cho Tiểu Nhạc có người em cũng tốt, đỡ cô đơn, mà gia đình có thêm người thì càng đông vui chứ sao.
Mà bây giờ đây cô đang nằm trong lòng Lãnh Thế Thiên, thật ấm áp. Cô cảm giác mình rất mai mắn khi được sống lại một lần nữa, có được người mình yêu, có gia đình, có thêm cả hai cục cưng, chẳng còn gì hạnh phúc bằng nữa.
Khuynh Đề cô ngước nhìn Lãnh Thế Thiên đang ngủ say giấc nồng. Mỉm cười, đôi mắt yêu thương luôn dành về phía anh, nhẹ nhàng cô hôn anh một cái rồi ôm chặt lấy anh, nhắm mắt lại, miệng vẫn thì thầm một câu ''Ông xã, em yêu anh.''
**** HOÀN ****