Ánh sang chiếu rọi qua cánh cửa kính trong phòng ngủ của phòng tổng thống. Cô dụi mắt, tỉnh dậy.
'' A..'' đau quá, hông cô thật đau a . Cô nhìn lại thân mình không mãnh
vải che thân, trên người có dấu vết xanh đỏ. Càng làm cô kinh sợ hơn,
Lãnh Thế Thiên sao anh lại nằm kế cô, còn không bận quần áo?
Cô nhìn xung quanh, trời ạ, là phòng tổng thống của khách sạn Phương Hội mà, quần áo nam nữ vứt tứ tung dưới đất.
Cô cố gắng nhớ lại chuyện hôm qua, cô bị một tên khách trong Ánh Đêm bóp
miệng cho uống một ly rượu màu xanh ngọc thật đắng, sau đó cô thấy
choáng váng, mắt mờ dần đi. Cô cảm thấy như có ai đó cởi bộ váy sườn xám cô ra, phía trên cô thật lạnh, cô run rẩy quơ loạn. Lúc đó trong đầu cô chỉ nghĩ đến Lãnh Thế Thiên, không biết anh đang làm gì, tim cô đau
đớn, miệng cô phút chốt chỉ lầm bầm tên anh.
Cô nghe được xung
quanh ồn ào, có tiếng la hét, có tiếng mắng chữi, phía trên cô như có ai khoác áo lên, thật ấm. Bỗng cô được ai đó bồng lên, có mùi nước hoa
thoang thoảng quen thuộc, cô dựa vào lòng ngực đó, thật ấm áp, cô yên
tâm ngủ một giấc.
Trong giấc mơ cô thấy lên chiếc xe của Lãnh Thế Thiên, anh quay mặt đi không để ý đến cô. Dù trong mơ anh cũng vẫn
không thích cô làm cô rất đau lòng, cô tủi thân khóc to, nói hết điều
sâu kính trong lòng cô cho anh nghe, dù sao cũng chỉ là mơ, cô sẽ không
lo sợ anh nữa. Rồi cô thấy anh lau nước mắt cho cô, nói rằng cô là bảo
bối của anh, anh đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng trước giờ cô từng
ước.
Cô còn thấy mình và anh lên giường a. Vậy tất cả là thật chứ không phải mơ sao?
Xoay nhìn người kế bên đang còn thở điều đặn, anh thật sự rất đẹp , cô ngây
ngốc nhìn anh. Thân hình anh màu lúa mạch, cơ thể rắn chắc, cô biết anh mỗi tuần sẽ đến phòng gym ba lần. Cô muốn đưa tay ra chạm vào anh nhưng lại thôi, anh và cô đó giờ là người hai thế giới khác nhau, dù cô và
anh có lên giường với nhau đi chăng nữa cũng chẳng nói lên điều gì. Có
khi, anh thức dậy sẽ tức giận đuổi cô đi rồi mắng mỏ cô thì sao, lúc đó
chắc chắn cô sẽ chịu không nổi, bây giờ cô bỏ đi trước có khi sẽ tốt
hơn.
Nói là làm, cô xoay người xuống giường, muốn nhặt lại bộ
váy bận vào rồi biến mất trước mặt anh, sau này cô và anh sẽ không gặp
lại nhau nữa, coi như hôm qua là tình một đêm lúc cô say rượu vậy. Dù cô nghĩ như thế, nhưng trong lòng vẫn mất mát, dù sao cô vẫn yêu anh.
Đang suy nghĩ, cô bị một bàn tay ôm trọn eo, kéo cô lên lại giường. Cô hốt hoảng, thân thể anh đã đè lên trên người cô.
Anh khàn giọng, nhíu mày '' Em muốn đi đâu?'' Lúc cô trở người, anh đã tỉnh, chỉ là muốn xem phản ứng cô sẽ làm gì.
'' Tôi..muốn thây đồ, tôi muốn về nhà. Hôm qua.. tôi không về, chắc bà của tôi lo cho tôi lắm.'' cô nói lắp bắp.
'' Chỉ có như vậy?'' Anh cười như không cười.
Cô lãng tránh anh, xoay mặt qua chổ khác.
Cả hai người im lặng một hồi lâu. Cô đành mở miệng '' Chuyện hôm qua tôi
thật xin lỗi, đã làm phiền đến anh, tôi cũng không muốn.''
Cô hít một hơi dài, nói hết những suy nghĩ trong đầu.
'' Còn chuyện tôi và anh.. lên giường với nhau, hãy xem như chưa từng xảy
ra. Nếu không phải anh, thì cũng là kẻ khác cùng tôi lên giường, tôi
không muốn bắt anh nhận trách nhiệm hay bồi thường gì đâu, nên anh đừng
lo lắng.'' Cô cảm thấy tim mình như bị khứa từng khúc, đau đớn, đau hơn
cả ở kiếp trước khi bị súng bắn vào ngực. Cô biết chính mình thật vô
dụng, đến bây giờ vẫn còn yêu anh sâu đậm. Cô không muốn vì lần đầu tiên bắc đắc dĩ này trói chặt anh, cô làm không được.
Anh cảm giác
đôi tai ù đi, giọng nói của cô cứ vang vỏng bên tai. Cái gì mà không là
anh cũng sẽ là kẻ khác, cái gì không muốn anh gánh lấy trách nhiệm hay
bồi thường. Trán anh nổi cả gân xanh, anh cực kỳ đang tức giận, bàn tay
nắm lấy cằm cô xoay lại nhìn thẳng vào anh.
'' Em nói cái gì, nói lại một lần nữa tôi nghe. ''
'' Tôi.. tôi..'' Khuynh Đề hoảng hốt, nhìn vào đôi mắt sắt lạnh của anh, run rẩy, nó thật lạnh lẽo.
'' Nếu em quên tôi sẽ nhắc lại cho em nhớ ai mới chính là người đàn ông
của em. Không phải tôi cũng sẽ là người khác? Em quá xem thường tính độc chiếm của đàn ông rồi. Em là của tôi, của một mình Lãnh Thế Thiên này,
đừng mong thằng đàn ông nào có được em.'' Anh hoảng sợ, anh rất sợ cô sẽ chối bỏ anh.
Anh cuối xuống hôn đôi môi anh đào của cô, không
một chút dịu dàng, một bàn tay anh kéo hai tay cô lên đầu, bàn tay kia
mạnh bạo bóp bộ ngực sữa của cô, nhào nặn không thương tiếc.
Cô
khó khăn đáp trả, anh quá mạnh bạo. Anh tại sao làm vậy với cô, nếu
không thích cô tại sao không cho cô đi , biến khuất khỏi mắt anh. Tại
sao anh luôn làm cô đau đớn thế này.
Cô cảm nhận được vật to lớn nóng ấm đó đang từ từ vào u huyệt cô.
''A..'' Cô hét lên. Không có khúc dạo đầu, nên thật là đau.
Anh không để ý đến tiếng hét cô, bắt đầu luật động. Anh thúc thật sâu, thật mạnh như muốn nuốt chửng cô.
Anh điên rồi, anh muốn có cô, cả tâm hồn lẫn thể xác, cô phải là của anh.
Anh càng luật động, mỗi cú đâm vào như mất hồn, anh không khắc chế được
mình, hung hăng yêu cô.
-----
Lúc cô tỉnh dậy lại lần
nữa, là trời đã tối, người bên cạnh cô đã đi từ lúc nào, chỉ còn lại cô
và chiếc giường lạnh lẽo. Cô chống đỡ thân mình ngồi dậy, thân thể cô
như chiếc xe tải lớn cán qua, đau ê ẩm.
Anh đã làm cô rất nhiều
lần, cô ngất đi mấy lần rồi lại tỉnh dậy, xong lại ngất đi. Cô rùng
mình, không thể nghĩ mình đã có bao nhiêu lần dưới thân người anh rên
rỉ, mất hồn. Cả lúc anh mạnh bạo, không thương tiếc gì cô, đem cô muốn
nuốt chửng. Cô đau lòng, cố gắng lê thân thể đầy mệt mõi, nhặt lại váy
mặc vào, bước khỏi nơi khách sạn xa hoa này.
Bước xuống quầy lễ
tân, cô xin tiếp tân một cuộc gọi. Tiền bạc, điện thoại cô đều bỏ lại
Ánh Đêm hết, cô không còn xu nào trong túi để gọi ở thùng điện thoại
công cộng.
Cô gọi cho Ngải Lệ, cô biết không cầm máy, Ngải Lệ rất sẽ lo cho cô, cả hôm qua cô không vào bệnh viện thăm bà
.
Đầu dây bên kia bắt máy, Ngải Lệ lên tiếng.
'' Alo, ai vậy? ''
'' Ngải Lệ. Là tớ, Khuynh Đề.''
'' Khuynh Đề, cậu đang ở đâu hôm qua đến giờ, tớ điện thoại cậu không bắt
máy. Bà không thấy cậu đến bệnh viện nên rất lo lắng cho cậu.'' Ngải Lệ
như ngồi trên lửa nóng, cô hôm qua đến giờ điện thoại cho Khuynh Đề
không được, chạy đến cả Ánh Đêm để tìm kiếm cô, nhưng quản lý Lam Phượng lại không nói gì.
Hít một hơi, cô bình thãn trả lời ''Tớ đang ở
khách sạn Phương Hội, cậu đến đón tớ được không? Tớ không đem theo tiền
để bắt taxi.''
'' Được, cậu đợi tớ. '' Ngải Lệ cúp máy.
Cô cụp đầu cám ơn lễ tân, bước khỏi khách sạn Phương Hội.
Cô bước đến một gốc cây, chờ Ngải Lệ. Bỗng trong một ngôi nhà phát radio,
cô nghe rõ một cô gái xin phát bài hát : Người Con Gái Dễ Tổn Thương của ca sĩ Vương Phi.
Màng đêm yên tĩnh, giọng hát của cô ca sĩ ngọt ngào vang lên. Da diết, sâu lắng, làm người khác nghe phải rơi lệ. Cô
dựa vào gốc cây, nhắm mắt nghe bài hát, nước mắt ấm nóng tuông rơi.
Xin anh, xin anh đừng chợt đến rồi chợt đi..
Xin hãy trân trọng trái tim em,
Nếu như anh hiểu, xin hãy yêu em một cách nồng cháy,
Em là một cô gái dễ tổn thương..
Đừng chờ đợi nữa, hãy hôn em một cách cuồng nhiệt..
Ánh đèn đêm mờ ảo chiếu vào thân hình gầy yếu, nhỏ nhắn của cô, càng thấy cô đơn.