*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đến, A Niệm, gói bánh chưng.” Lâm Mặc mỉm cười đem gạo nếp cùng lá dòng và lạt buộc đặt lên trên mặt bàn, nhìn tiểu đoàn tử hai mắt trong suốt đang nhìn chằm chằm mứt táo chảy nước miếng.
* tiểu đoàn tử: chỉ một ai đó đó nho nhỏ, tròn trịa, mập mạp
Sở Niệm vui vẻ đi theo phía sau con mèo nhỏ, có chút sợ hãi nhìn nam nhân đang ngồi bên cạnh chiếc bàn. Cậu nhóc lặng lẽ lấy một miếng mứt táo nhét vào trong miệng, thực ngọt
~Sở Diễm cau mày đem tiểu đoàn tử vừa mới ăn vụng ném ra thật xa. Sở Niệm khiếp sợ ngây ngốc nhìn nam nhân, kêu lên một tiếng ‘cha’; Lâm Mặc khiếp sợ ngây ngốc nhìn kim chủ đại nhân, kêu lên một tiếng ‘Sở Diễm’.
Cho dù con mèo nhỏ đã cùng kim chủ đại nhân giải thích qua một vạn lần, rằng ‘Đây là đứa nhỏ của chúng ta’, nhưng đối với Sở Diễm mà nói, tại trước mặt bỗng dưng nhiều ra thêm một tiểu hài tử cùng mình tranh thủ tình cảm, hắn cảm thấy rất bất mãn.
Đưa cho Sở Niệm hai khối mứt táo, Sở Diễm chỉ chỉ ra ngoài cửa, “Tự mình đi chơi.”
Tiểu đoàn tử nghe thấy vậy, hốc mắt nhất thời đỏ lên, đáng thương hề hề túm lấy góc áo của Lâm Mặc, “Ba ba ~” Đôi con mắt kia khi khóc lên giống hệt cặp mắt độc nhất vô nhị của Lâm Mặc, xinh đẹp động lòng người.
Con mèo nhỏ bị đứa con làm cho mềm lòng, chỉ đành túm lấy góc áo của kim chủ đại nhân, “Sở Diễm ~”
Sở Diễm bị một lớn một nhỏ làm cho không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm lấy Sở Niệm tới trước mặt mình để đánh giá cẩn thận, “Tuyệt đối không giống tôi.”
Con mèo nhỏ tạc mao, “Như thế nào không giống anh! Anh nhìn xem đường môi, còn có lông mày, chỗ này chỗ này chỗ này, có chỗ nào không giống với anh!”
Kim chủ đại nhân xoa bóp hai má của tiểu đoàn tử, nhìn tức phụ nhi đang tạc mao, cuối cùng vẫn không đem câu ‘Con của tôi làm sao lại nhuyễn manh như vậy’ nói ra khỏi miệng.
* nhuyễn manh: đáng yêu, mềm mại
Ở dưới sự điều hòa của Lâm Mặc, một nhà ba người rốt cuộc cũng hòa bình cùng nhau ngồi xuống bàn để gói bánh chưng. Nói là cùng nhau gói bánh, nhưng kỳ thực một lớn một nhỏ hai vị nam tử họ Sở nào đó thuần túy là đang quấy rối. Sở Niệm múc ra một bát gạo nếp, bỏ vào trong một lớp lá dong, không tới một giây, những hạt gạo trắng noãn liền xoàn xoạt rơi ra khỏi bát. Sở Diễm lúng túng học theo bộ dáng gói bánh của Lâm Mặc, không cẩn thận một cái, lá dong liền bị kim chủ đại nhân xé rách toác.
Sở Diễm xấu hổ khụ một tiếng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cướp lấy lá dong của Sở Niệm, lại đem lá dong bị rách nhét vào trong lòng bàn tay của con trai. Tiểu đoàn tử nhìn hai chiếc lá dong, miệng mím mím, vừa định gọi ba ba, đã bị Sở Diễm trừng mắt một cái.
Lâm Mặc: “…”
Ở sau khi kim chủ đại nhân xé rách vô số những chiếc lá dong, con mèo nhỏ rốt cuộc cũng đem bánh chưng gói xong.
Khổ nỗi kỳ thực Lâm Mặc cũng không phải là một cao thủ gói bánh, bánh chưng tứ giác bị cậu ép ép buộc buộc gói thành bánh chưng tam giác. Sở Niệm chớp chớp đôi mắt to, hỏi Lâm Mặc: “Ba ba, vì sao bánh chưng này không giống với những chiếc bánh chưng được bán trong cửa hàng a?”
Lâm Mặc rơi lệ đầy mặt, đứa nhỏ này, con có cần phải sắc bén như vậy không.
Vì giúp tức phụ nhi giải vây, Sở Diễm mặt không chút thay đổi bóc ra một chiếc bánh chưng tam giác, nhét một miếng vào trong miệng của con trai, đem cậu nhóc nghẹn họng.
Thời điểm thuộc hạ mang văn kiện tới, con mèo nhỏ chính là đang lười biếng nằm ở trên sopha đọc kịch bản, Sở Diễm cùng tiểu đoàn tử thì mắt to trừng mắt nhỏ.
Thuộc hạ khó xử nhìn hai người, không biết nên đem văn kiện đưa cho ai. Lâm Mặc tiếp nhận văn kiện, trực tiếp ném vào trong lồng ngực của Sở Diễm, “Của anh.”
Sở Diễm hôn hôn cái trán của con mèo nhỏ, tùy ý lật xem hai trang, “Có Tần gia, em xem đi.”
“Không cần, anh đã trở lại, em có thể an tâm tiếp tục đóng phim. Cũng đã lâu rồi không đóng bộ nào!” Lâm Mặc đem kịch bản đưa cho kim chủ đại nhân, làm nũng, “Em muốn nhận bộ phim điện ảnh này!”
Sở Diễm cười khẽ: “Em rốt cuộc cũng biết sử dụng quyền lực của người bị bao dưỡng.”
Con mèo nhỏ nắm lấy cổ của kim chủ đại nhân, “Anh có đáp ứng hay không?”
“Đương nhiên, bất quá em không phải là nên thực hiện một chút nghĩa vụ của bản thân hay sao?” Nói xong ôm lấy tức phụ nhi đi về hướng phòng ngủ, sau cùng còn không quên phân phó thuộc hạ trông nom Sở Niệm.
Thấy cửa phòng ngủ đóng lại, Sở Niệm thu hồi biểu tình vô tội, phụng phịu lật xem những văn kiện, lạnh lùng đối với thuộc hạ nói: “Nơi này không còn chuyện gì, chú trở về đi, văn kiện này cứ để ngày mai cha sẽ ký.”
Nhìn Sở Niệm đột nhiên trở mặt, thuộc hạ lệ rơi đầy mặt. Sở ca, chị dâu, kỳ thực tiểu Thái Tử được tạo ra từ những phần đen tối trong hai người có đúng không?!
~ ~ ~ ~
~* bánh chưng:
* mứt táo:
~ THE END ~