*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Diễm nhìn người đang cuộn mình nằm trong lòng mình, cánh tay ôm lấy cậu càng thêm xiết chặt.
Châm một điếu thuốc, mới vừa hút vào một ngụm, giống như nghĩ tới cái gì đó, lại lập tức đập đi.
Lâm Mặc không thích vị thuốc lá, tuy rằng cho tới bây giờ cậu vẫn chưa từng cùng hắn nói qua, cũng tận lực không biểu hiện ra, chỉ là có rất nhiều việc để bại lộ ra sự không thích của cậu.
Sở Diễm tại phương diện này chưa bao giờ ủy khuất qua bản thân, cho nên cùng tiểu sủng vật ở chung một chỗ sẽ không bao giờ trói buộc bản thân. Lâm Mặc rất nhiều lần đã bị khói thuốc lá khiến cho sắc mặt tái nhợt, Sở Diễm đương nhiên phát hiện ra, nhưng dù sao tiểu sủng vật cũng sẽ không phản kháng.
Chỉ có một lần, sau khi Sở Diễm tựa vào đầu giường châm thuốc, Lâm Mặc yếu ớt nói ra một câu, hút thuốc lá có thể sẽ khiến cho nam nhân không cương lên được, bản thân khi đó đã làm thế nào nhỉ? Đúng rồi, bản thân đem mặt của tiểu sủng vật kéo tới trước điếu thuốc lá, hơn nữa từng ngụm một phun khói thuốc vào trên khuôn mặt của cậu, sau đó cùng tiểu sủng vật chứng minh xem bản thân có thể cương được nữa hay không.
Nhớ rõ lần đầu tiên gặp Lâm Mặc ở nơi quay phim, khi đó Sở Diễm chính là đi tới tham ban đoàn phim của tiểu tình nhân, thấy được Lâm Mặc bị đạo diễn mắng tới lâm đầu cẩu huyết, xuất phát từ tò mò liền nhìn nhiều hơn vài lần. Trên thực tế, ánh mắt ngay từ lúc tới trường quay đều hướng về phía cậu để nhìn.
Tiểu tình nhân thức thời hiểu rõ, thấy kim chủ tò mò, giải thích nói đạo diễn thấy tiểu diễn viên kia bộ dạng không tồi, muốn bao dưỡng, không nghĩ tới bị cự tuyệt. Chỉ là lúc đó vai diễn đã được định ra, không có lý do để tùy tiện thay đổi người, đạo diễn đành phải làm một chút hành động để gây phiền toái cho cậu.
Đúng lúc này, Lâm Mặc vẫn luôn cúi đầu chợt ngẩng lên, Sở Diễm nhìn thấy khuôn mặt của cậu, cảm thấy bộ dạng thực sự rất tốt. Mặt mày như tranh, ngũ quanh giống như dùng bút lông để họa ra, có một loại cảm giác thủy mặc phong lưu, càng nhìn càng đẹp, nhưng mà không có tính xâm lược, cũng không có tinh xảo như đại đa số tình nhân của bản thân. Cậu ôn nhuận mà nội liễm, khiến cho người ta vừa nhìn tâm liền sinh ra ý muốn thân cận.
* thủy mặc phong lưu: ý chỉ đường nét như được họa nên, mang theo khí chất phóng khoáng
Từ khi đó bắt đầu, Sở Diễm liền động tâm tư muốn bao dưỡng, chỉ là không nghĩ tới một người ôn nhuận như vậy, lại rất quật cường. Sở Diễm mất rất nhiều công phu, mới có thể đem tiểu thú cả người tràn ngập vết thương này thu tới bên người.
Lần đầu tiên lên giường, phản ứng của Lâm Mặc tựa như cá chết, đừng nói tới lấy lòng, liền ngay cả một tiếng □□ cũng đều không phát ra. Sở Diễm chỉ cảm thấy không thú vị, không nghĩ tới tiểu thú tốn nhiều tâm tư để bắt tới lại không có phong tình như vậy, có lẽ không qua bao lâu bản thân sẽ chán ghét.
Kim chủ khó chịu, tự nhiên gây hết sức ép đối với người ở dưới thân, muốn xem một chút xem con cá chết này có thể hay không có chút phản ứng. Bàn tay nắm lấy ga giường của tiểu thú càng thêm xiết chặt, ngón tay cũng bắt đầu trở nên trắng bệch, đôi mắt đè nén kia mở to chậm rãi nổi lên hơi nước, bi thương đau xót nhìn về phía Sở Diễm, trong tuyệt vọng còn mang theo cả mờ mịt.
Chỉ liếc mắt một cái, tâm của Sở Diễm đều phát hỏa, hóa ra một người khi khóc lên lại đẹp tới như vậy, nhất là khi đôi con mắt thanh minh dần dần lây nhiễm □□, tựa như một tiên nhân không ăn khói lửa nhân gian bị kéo vào trong vũng lầy, khiến cho người ta đau lòng nhưng lại không nhịn được □□.
Sở Diễm hạ thân động tác càng thêm mãnh liệt, môi lại ôn nhu hồn lên hai mắt xinh đẹp của người nằm dưới thân, tựa như trấn an tiểu thú đang bất an.
Sau đó, Sở Diễm đối với Lâm Mặc rất để bụng, hắn có thể nhận ra được thái độ của tiểu sủng vật cũng chậm rãi thay đổi. Từ ban đầu kháng cự, tới sau đó thật cẩn thận vuôn móng vuốt ra để thử, cuối cùng rốt cuộc cũng tiếp nhận bản thân là kim chủ. Tuy rằng giường kỹ vẫn như trước tệ hại tới rối tinh rối mù, chính là đã học được cách làm nũng với chủ nhân khi ở trên giường. Một tiếng ‘Sở Diễm’, khiến cho kim chủ đại nhân cảm thấy được bản thân dù chỉ nghe thanh âm thôi cũng có thể bắn ra.
Sở Diễm đem Lâm Mặc an bài lại một căn hộ ở cách công ty rất gần, thường xuyên sau khi tan làm liền trực tiếp tới nơi Lâm Mặc ở, bộ dáng một nam nhân tốt. Thời điểm ban đầu buổi tối hắn thường mang tiểu sủng vật đi ra ngoài ăn hoặc gọi đồ ăn tới, cho tới một ngày phát hiện ra tiểu sủng vật cũng biết nấu cơm, kim chủ đại nhân bộ dáng như nhặt được bảo bối, mỗi ngày để cho Lâm Mặc nấu những món ăn khác nhau để phục vụ mình.
Đoạn thời gian kia Sở Diễm quả thực rất sủng Lâm Mặc, đem phần tiền bồi thường hợp đồng của cậu tại công ty cũ thanh toán, sau đó lại chuyển cậu tới công ty của bản thân, an bài cho cậu người đại diện tốt nhất, bộ phim tốt nhất, vì phủng cậu mà tiêu tốn không ít tâm tư.
Chỉ là thời điểm mà tiểu sủng vật chân chính hồng lên, kim chủ đại nhân lại hối hận. Hắn không hy vọng người của mình sẽ được nâng cao tới như thế, sẽ khiến cho hắn sinh ra một loại cảm giác không thể nắm giữ được trong lòng bàn tay. Ánh mắt xinh đẹp kia, chỉ cần một mình mình nhìn thấy là đủ rồi.
Người đại diện đối với phân phó của ông chủ cũng rất khó hiểu, nếu đã là tình nhân bao dưỡng, vì cái gì không để cho cậu được nổi tiếng hoàn toàn, chỉ có thể bảo trì ở nhị tuyến. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn là cảm thấy người có tiền chung quy tâm tư hoặc nhiều hoặc ít vẫn có sự cổ quái.
Lâm Mặc công việc ít đi, thời gian ở nhà càng ngày càng nhiều hơn. Mỗi ngày trở về nhà mở cửa ra đều có thể thấy được tiểu sủng vật, đối với việc này, kim chủ đại nhân biểu lộ rất vừa lòng.
Căn hộ từng lạnh như băng càng ngày càng có hương vị của gia đình, ăn xong cơm tối, Sở Diễm liền ôm Lâm Mặc xem TV, chơi game, buổi tối lại làm loại vận động giường rất có ích cho giấc ngủ, có khi không thèm đi làm, chỉ ôm nhau mà ngủ. Buổi sáng Lâm Mặc rất lại giường, thời điểm bình thường không phải đi làm đều không bao giờ tỉnh dậy từ sớm. Kim chủ đại nhân khi tới công ty, tiểu sủng vật vẫn còn ôm chăn ngủ phù phù. Sở Diễm đem cậu hôn tới bất tỉnh, tiểu sủng vật đang mơ mơ màng màng ngủ liền biết kim chủ đại nhân đây là muốn rời đi, xoa xoa đôi mắt, hôn hôn lên cái chóp mũi cao ráo của hắn, hàm hàm hồ hồ nói tạm biệt, sau đó lại trở mình tiếp tục ngủ.
Mỗi ngày cuối tuần, Sở Diễm cũng sẽ không cùng một đám hồ bằng cẩu hữu ra ngoài tìm hoan mua vui nữa, ôm tiểu sủng vật ngủ tới tận khi mặt trời lên cao. Thời gian buổi chiều đều tiêu hao trong thư phòng, khi Sở Diễm xử lý công vụ, Lâm Mặc sẽ ở ngồi ở trên sopha đọc sách hoặc xem kịch bản, im lặng, trừ bỏ tiếng lật trang sách ra thì sẽ không phát ra tiếng động nào khác. Chờ tới khi kim chủ đại nhân rảnh rỗi rồi, liền bồi tiểu sủng vật đối diễn, hoặc là cùng nhau xem lại phim điện ảnh mà Lâm Mặc từng diễn.
Cùng với những tình nhân khác bất đồng, Sở Diễm chưa từng cố ý cấp cho Lâm Mặc cái gì, mà Lâm Mặc cũng chưa bao giờ yêu cầu qua cái gì. Sở Diễm cảm thấy, nuôi Lâm Mặc tựa như nuôi một con mèo, mỗi ngày chỉ cần đúng giờ tới uy no, ngẫu nhiên lại vuốt ve lông, tiểu sủng vật sẽ thực thỏa mãn. Hơn nữa tiểu sủng vật này còn có thể cấp cho mình nấu cơm làm ấm giường.
Lâm Mặc đối với đồ ăn đều có một sự nhiệt tình vượt qua thường nhân, ban đầu Lâm Mặc cũng không biểu hiện ra ngoài, Sở Diễm đút cho cái gì, cậu liền ăn cái đó. Lâu ngày, Lâm Mặc lá gan cũng lớn hơn, thường thường lén lén lút lút ôm Ipad chạy tới trước mặt của kim chủ, chỉ vào một nhà hàng nào đó, cùng Sở Diễm nói, nghe nói nhà hàng này có món đầu sư tử cùng với cá giấm Tây Hồ rất rất ngon, chúng ta tối nay đi ăn thử một chút đi. Đôi mắt xinh đẹp trong suốt kia mở to, bên trong tràn ngập là chờ mong, khiến cho Sở Diễm không khỏi sửng sốt, chữ ‘Được’ cơ hồ là tự động thốt ra.
Kim chủ đại nhân sau khi biết được Lâm Mặc biết nấu ăn, liền thường xuyên ăn món ăn do tiểu sủng vật làm. Vốn Lâm Mặc chỉ biết làm vài món ăn đơn giản, trình độ cũng thường thường, tận lực cam đoan sẽ không xuất hiện mùi gì quái lạ. Kết quả kim chủ đại nhân mở miệng ra là đòi tôm lột vỏ xào, gà nấu rượu,… toàn những món có độ khó cao gì đó, Lâm Mặc đành phải đi mua một đống lớn thực đơn về để nghiên cứu, vừa đọc vừa căm giận Sở Diễm sao không có chọn cá cà tương, cho dù có chọn thì mình cũng sẽ không làm.
Lâm Mặc làm một diễn viên, nhưng lại không có một chút tự giác của diễn viên, cực kỳ thích chạy tới siêu thị, mỗi lần sẽ mua về một đống lớn đồ ăn. Sở Diễm cảm thấy rất thú vị, ngẫu nhiên sẽ đi cùng với cậu, liền nhìn tiểu sủng vật bịt khẩu trang không ngừng đem một đống lớn đồ ăn nhét vào trong xe đẩy, một bên cười khanh khách giới thiệu với hắn. Hắn nói trứng chim làm sao ăn được, trở về sẽ nấu cho anh nếm thử một chút; cái kia cái kia, cái kia là vị bột cay hương vị rất ngon nha, ai nha, buổi tối chúng ta ăn lẩu cay đi, đã lâu quá rồi không được ăn; a, Black Forest Cake của nhà này ăn rất ngon nha, thỉnh thoảng tôi sẽ làm nha, đáng tiếc anh không thích ăn đồ ngọt…
Sở Diễm lẳng lặng theo sát phía sau của cậu phụ giúp việc đẩy xe, nghe cậu líu ríu không ngừng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười sủng nịch mà ngay cả bản thân cũng không hề phát hiện được ra. Cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo, khi đó bọn họ thực giống như một đôi… vợ chồng.
* cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo: đôi ta cầm sắt hiệp hòa; đời ta thắm thiết, tình ta êm đềm
Đúng vậy, vợ chồng, Sở Diễm tự bản thân còn chưa ý thức được, nhưng mà đám hồ bằng cẩu hữu của hắn lại phát giác được ra. Gần nhất ở những nơi vui chơi không còn thấy được thân ảnh của Thái tử gia hắc đạo, mấy ông chủ lớn còn tưởng rằng bản thân đã đắc tội với vị Diêm vương này, đều bóng gió hỏi thăm. Cho dù có đi xã giao, Sở Diễm trước hết cũng sẽ gọi điện về cho Lâm mặc, giống như một người chồng về muộn gọi điện báo cáo lịch trình cho vợ mình. Lâu ngày, có người chọc ghẹo, có phải hay không đã có đại tẩu, gần đây ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy, cũng không đi tìm tiểu tình nhân bao dưỡng, mỗi ngày đều đúng hạn về nhà, có thể nói là một ông chồng mẫu mực.
Cho tới lúc đó, Sở Diễm mới phát hiện ra có một số việc đã vượt qua khỏi tầm tay của mình. Chỉ là một tiểu sủng vật, một tình nhân, bản thân cũng đã quá để bụng. Ở trong mắt của Sở Diễm, hắn chưa bao giờ để ý tới tình yêu, chỉ khác nhau là có sủng hay không sủng mà thôi.
Ý thức được vấn đề này, kim chủ đại nhân bắt đầu cùng tiểu sủng vật bất hóa. Mỹ nhân tuổi trẻ xinh đẹp nhiều tới như vậy, so với Lâm Mặc còn tươi trẻ hơn, tân hoan của Sở Diễm bắt đầu một người lại thay một người, người cũ được hắn bao dưỡng đã không biết bị quăng tới góc nào. Trong một tuần đầu, Lâm Mặc còn cẩn thận gọi điện tới, hỏi hắn có phải hay không bề bộn nhiều việc, đã một tuần rồi chưa trở về nhà.
“Nhà? Lâm Mặc, đối với em, một căn hộ tùy tiện cũng có thể trở thành nhà được sao? Nói như vậy, nhà của tôi hẳn là ở thành Tây, chứ không phải là một căn hộ tùy tiện nào đó.” Lâm Mặc cầm điện thoại sửng sốt nửa ngày, mới nhớ tới chủ trạch của Sở Diễm nằm ở khu biệt thự vùng Tây Sơn.
“Vậy… Sở Diễm, anh tối nay quay về… à, không phải, tối nay anh có tới chỗ tôi không?”
“Tôi cho tới bây giờ chưa từng bị tình nhân nào quản rộng như thế, tôi đi chỗ nào chẳng lẽ còn phải báo cáo với cậu hay sao? Làm tốt bổn phận của bản thân mình là được rồi.” Sở Diễm xối xả mắng cho Lâm Mặc một trận, sau đó nóng nảy cúp điện thoại. Lâm Mặc nghe xong, từ sau đó cũng không bao giờ chủ động gọi điện tới cho kim chủ nhà mình nữa.
Đoạn thời gian sau đó Sở Diễm chơi tới điên rồi, mỗi một nơi vui chơi ở trong thủ đô hàng đêm đều có thể thấy được thân ảnh của Thái tử gia hắc đạo. Sở Diễm nguyện ý tìm chuyện vui, tự nhiên sẽ có một đám người đi theo làm tùy tùng để hầu hạ, mỗi một ngày tìm những cách khác nhau để dỗ hắn vui vẻ. Tuy rằng không ai nói, nhưng mà mọi người trong vòng luẩn quẩn đều biết, Thái tử gia đột ngột đổi tính, phân nữa là có quan hệ cùng với tiểu tình nhân mà hắn luôn cất giữ.
Sở Diễm tự nhân không phải là người lưu luyến người cũ, điên một trận rồi, liền đem Lâm Mặc ném tới sau đầu. Ngẫu nhiên có lúc nhớ tới liền quay lại tìm cậu một lần, Lâm Mặc thái độ cũng càng ngày càng trở nên câu nệ, sẽ không lại ôm hắn để làm nũng, cũng sẽ không như trước kia líu ríu nói mãi không ngừng, tươi cười trên mặt khách khí xen lẫn xa cách, cực kỳ giống với một tình nhân xứng chức, xưng hô đối với hắn cũng không biết từ lúc nào đã đổi thành ‘Sở tổng’.
Sở Diễm cảm thấy không thú vị, tình cảm khó phân rõ trong lòng cũng dần dần trở nên phai nhạt đi. Lâm Thành tồn tại trở nên vô cùng yếu ớt, ăn thì vô vị, lại luyến tiếc cứ như vậy vứt bỏ, đành phải bao dưỡng một cách lúng ta lúng túng.
Cho tới hơn một tháng trước, trợ lý của hắn ngầm nhắc nhở với tổng tài nhà mình, tình nhân gần đây nuôi quá nhiều, để cho cậu ta phụ trách cho chút ăn không tiêu. Sở Diễm vung tay lên, bảo trợ lý ném đi một đám cho mình, trong đó liền có Lâm Mặc.
Không nghĩ tới tạo hóa trêu ngươi, tiểu sủng vật mấy tháng không gặp được mặt tới một lần, ở sau một tháng ngắn ngủi chia tay liền gặp mặt hai lần.
Ngày đó vừa khi hắn không bận, mang theo tân hoan tới quán café để ngồi, không nghĩ tới vừa mới vào cửa tầm mắt liền thấy được Lâm Mặc. Lúc đó, tiểu sủng vật mặc một chiếc áo dệt màu xám nhạt, cuộn mình trên ghế sopha mềm mại, biếng nhác trên người còn chưa rút đi, hai tay cầm một quyển kịch bản, ngây ngốc nhìn bản thân, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ngạc nhiên.
Trong nháy mắt, Sở Diễm giống như trở về vài năm trước, thư phòng cuối tuần, khi đó Lâm Mặc liền thích mặc áo dệt thùng thỉnh của kim chủ, cuộn người trong sopha để đọc kịch bản. Sở Diễm sẽ đi tới trước mặt của cậu để rút lấy đi kịch bản, sau đó tiểu sủng vật sẽ ngây ngốc ngẩng đầu lên, trên mặt mờ mịt nhìn bản thân. Bởi vì áo dệt trên người lớn hơn một sổ, cho nên tiểu sủng vật xuẩn manh chỉ cần nâng tay lên muốn cướp lại kịch bản, sẽ lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng với bả vai trắng nõn, bên trên thường thường sẽ còn in lại dấu hôn xanh xanh tím tím, tuyên cáo sự ‘hung ác’ của bản thân vào tối hôm qua.
Năm tháng tĩnh lặng, cuộc sống an ổn, rời đi Lâm Mặc, bản thân tựa hồ vẫn còn chưa cảm nhận được…
~ ~ ~ ~
~* đầu sư tử: na ná món thịt viên sốt cà chua bên mình
* cá giấm Tây Hồ:
* tôm vột vỏ xào:
* gà ướp rượu:
* cá cà tương:
* lẩu cay:
* Black Forest Cake: