Hai Lần Nở Rộ

Chương 1: Chương 1: chương 1




Tháng sáu, tiết trời oi bức. Năm nay ta đã 14 tuổi, và cứ mỗi tháng đều được cha mẹ cho xuất phủ đi chơi.

Ta cùng với nha hoàn Xuân Hạnh rời khỏi phủ, vừa đi dạo xong ở chợ, đang định bước tới tửu lâu ta hay ngồi, chợt có cái gì rơi chạm đầu ta, đang lúc ta cúi xuống nhặt thì bất chợt có một bàn tay khác đang cầm thân cây quạt, vội ngẩng đầu lên, ta thầm ngạc nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của nam tử bắt mắt như vậy, thân ảnh áo lam, mắt phượng,nước da màu đồng miệng mỏng đang mỉm cười.

Cô nương có sao không?

Khi nghe âm thanh thốt ra, ta bỗng hoàng hồn trở lại, chợt nhận ra mình đã thất thần như vậy trước mặt vị công tử này nên mặt đỏ bừng, lí nhí bảo:

Ta không sao.

Cho ta xin lại cây quạt được không? vừa nói chàng vừa mỉm cười.

Nụ cười chàng lại làm ta thất thần, có lẽ mãi về sau này, khi nghĩ về chàng, ta cảm thấy chàng với nụ cười ấm áp, sao mà tiêu sái, tuấn tú đến vậy

Ta vội trả lại cho chàng, rồi đi tiếp, đi mấy bước ta quay lại nhìn và thấy chàng cũng đang nhìn ta, một hồi lúng túng rồi ta chạy đi mất.

Không có tâm trạng đi tửu lâu ngồi, ta cùng nha hoàn về phủ, hôm nay ta thấy thời tiết sao đẹp lắm, đẹp như chàng bước vào trái tim ta vậy, nhẹ nhàng và không một lời nói trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.