Năm đó, sau ngày mất của Trương lão đầu không bao lâu, người bạn già của ông cũng nhắm mắt xuôi tay theo cùng. Sau đó những lão hữu đồng trang lứa xung quanh cũng dần nối gót, con cái bắt đầu có xu hướng già đi, cháu chắt đều thú thê lập thất sinh con.
Phó Vọng Chi ở dược phòng nhìn bộ dáng già mà còn nhí nhố của Tạ Trường An, thậm chí hoài nghi lúc trước cá chép tinh đã lừa gạt mình, không phải nói là sẽ giảm thọ hay sao?
Tạ Trường An cũng có chút nghi ngờ, không lẽ y dưỡng Phó Vọng Chi tốt quá chăng?
Thời gian thấm thoắt qua nhanh, quanh đi quẩn lại hai người đã ngót nghét một trăm sáu mươi, một trăm bảy mươi tuổi, gần như gấp hai lần tuổi thọ của người thường, hài tử của láng giềng lân cận cũng đã mất gần hết.
Tạ Trường An bắt đầu suy nghĩ, tại sao Phó Vọng Chi lại trường thọ như vậy, thậm chí vẫn có thể tính tiền, vẫn có thể lên núi hái thuốc.
Tạ Trường An thật sự nghĩ không ra, một hôm nhịn không được, mở miệng hỏi Phó Vọng Chi, “Tại sao ngươi vẫn chưa chết?”
Phó Vọng Chi á khẩu, không trả lời được, trong phòng nhất thời im lặng như tờ.
Mãi cho đến khi hai người sống đến hai trăm tuổi, Phó Vọng Chi mới cảm thấy không đúng, ngấm ngầm tìm đến một lão hữu, nói bóng gió hỏi, “Người thường có sống được đến hai trăm tuổi hay không?”
Lão hữu bị bộ dáng già nua của Phó Vọng Chi làm cho giật mình, vỗ vỗ ngực, sau đó lắc đầu, “Sống không nổi đâu.”
Phó Vọng Chi trầm ngâm, “Tạ Trường An sống đến hai trăm tuổi vẫn có thể trêu chọc ta.”
Lão hữu cũng bắt đầu trầm ngâm, chuyện này thật phi lý.
Hai người trầm ngâm thật lâu, cho đến khi sắc trời tối dần, cuối cùng vẫn là người ngoài cuộc tỉnh táo, lão hữu nói một câu giật gân, “Hắn không phải là người.”
“Không đâu.” Phó Vọng Chi vô thức phản bác, sau cũng thuận theo mà nghĩ, không nói tiếp nữa.
“Ngươi kiểm tra thử xem.” Lão hữu chân thành nói.
“…kiểm tra như thế nào?” Phó Vọng Chi nói ra câu này dĩ nhiên đã bán tín bán nghi.
“Kính chiếu yêu.”
“Ta không muốn làm vậy với hắn.” Phó Vọng Chi nhíu mày.
“Vậy ngươi định cho qua chuyện này rồi diễn kịch cả đời sao.” Lão hữu trêu ghẹo, liếc mắt nhìn tên yêu xà năm xưa thân tài đĩnh bạt, tóc dài đen nhánh, danh tiếng lẫy lừng hơn hắn nay đã biến thành một lão già lụm khụm, chợt thấy hả hê trong lòng.
Phó Vọng Chi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đưa ra quyết định…
***
Tạ Trường An nhịn không được, lại bắt đầu dưỡng gà.
Hôm đó, y ngồi chồm hổm dưới sân cho gà ăn, chỉ thấy một luồng ánh sáng thoảng qua, y vô thức cúi đầu, cũng không để ý lắm.
Hoàn toàn không biết Phó Vọng Chi đứng đằng sau thật lâu.
Tạ Trường An đứng dậy, nhìn thấy Phó Vọng Chi đang dò xét mình, hồi lâu mới nghe hắn mở miệng, “Ngồi xổm lâu thế, thắt lưng không đau nhức sao?”
Tạ Trường An lập tức khom người ôm lấy thắt lưng, lảo đảo ngã xuống ghế bập bênh, “… đau chết được, lần sau ngươi cho chúng ăn đi.”
Trên bàn cơm, Tạ Trường An chóp chép miệng, cảm thấy cực kỳ mỹ mãn uống một bát canh gà, ăn một cặp đùi gà.
Phó Vọng Chi lấy đũa gắp đùi gà bỏ vào chén Tạ Trường An, không khỏi lại quan tâm hỏi, “Vẫn còn nhai tốt sao?”
Tạ Trường An nghe vậy liền để đũa xuống, run rẩy chỉ vào mấy cái răng còn lại của mình, cực kỳ đáng thương nói, “Ta chỉ lấy lưỡi liếm một chút thôi…”
Phó Vọng Chi gật đầu, nói với y, “Ăn từ từ.”
Tạ Trường An ở trước mặt Phó Vọng Chi ưỡn ẹo cả buổi không ăn được chút nào, cuối cùng vì quá thèm thuồng, nhân lúc đêm khuya, y lén lút lẻn vào trù phòng tìm phần đùi gà kia gặm lấy gặm để.
Chợt nghe thấy giọng nói của Phó Vọng Chi vang lên, “Thèm đến mức thế sao, tiểu hồ ly tinh.”
Tạ Trường An vừa muốn tiếp lời, đột nhiên cảm thấy không đúng, ngay cả đùi gà cũng rơi xuống đất, vừa lo vừa hoảng quay đầu nhìn về phía đối phương, bàn tay để trên bàn bếp xiết chặt, thoáng cái khớp xương đã trắng bệch.
“Phó Vọng Chi… ngươi vừa nói cái gì?”
“… ngươi dùng kính chiếu yêu lên ta rồi ư?!” Tạ Trường An đột nhiên nhớ đến luồng ánh sáng hồi chiều, lập tức giận dữ, đôi con ngươi trợn trừng, ánh lên vẻ sắc bén năm xưa.
Lại thấy, Phó Vọng Chi đã là bộ dáng áo bào thêu trúc viền vàng nền đen cứng cáp, vẹn nguyên như thuở ban đầu. Tạ Trường An há miệng trợn mắt, y thật rất muốn hỏi ngươi đã giấu lão già họ Phó đi đâu.
Nhưng y biết rõ, đây là Phó Vọng Chi.
Là Phó Vọng Chi phong thái bất phàm, dáng vẻ đường đường của y.
Phó Vọng Chi kiên nhẫn chờ Tạ Trường An mở lời trước, Tạ Trường An – lúc này đã môi đỏ răng trắng, muốn nói rồi lại thôi, im lặng cả buổi mới nói ra một câu, “Ngươi là yêu quái gì?”
“Mặc xà tại Linh vô tự núi Bất Lão.” (Mặc xà chính là rắn Cát)
Tạ Trường An đứng như trời trồng tại chỗ, nhếch môi không nói một lời, đoạn liếc nhìn Phó Vọng Chi, rồi nhíu mày lâm vào trầm tư, thật lâu sau mới nói, “Ngươi không cần phải chết nữa đúng không?”
Phó Vọng Chi gật đầu.
“Nhưng mà ta đã chọn xong quan tài cho ngươi rồi.”
Phó Vọng Chi đang căng thẳng nghe xong thì bật cười, hắn nắn nắn cằm của Tạ Trường An, đầu ngón tay tham lam vuốt ve đôi gò má mịn màng của y, “Nào có ai làm tức phụ như ngươi chứ?”
Tạ Trường An nhỏe miệng cười, “Chẻ ra làm củi đốt cũng được mà.”
Phó Vọng Chi đột nhiên hồi tưởng đến sài phòng trên núi Bất Lão…
Nhưng chưa kịp nghĩ điều gì, Tạ Trường An đã thừa dịp nhảy lên người, ôm chặt cổ hắn, hất cằm hướng ra ngoài cửa, “Phó Vọng Chi, chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Ngươi nói xem?”