Edit: Tiểu Mộc
Phó Vọng Chi là một con rắn Cát, toàn thân bao phủ bằng một màu đen như mực, đôi mắt đen vàng sáng tựa như nước sơn, cư ngụ trên núi Bất Lão mấy trăm năm, dĩ nhiên Phó Vọng Chi là một con yêu quái, sống tiêu diêu tự tại một thân một mình như nhàn vân dã hạc, đêm ngắm sao trời, ngày nhìn hoa rơi, truy ngư hí thủy, bất hóa nhân hình, bất vấn nhân gian, bất hiểu hà niên.
Kỳ thật Phó Vọng Chi không phải là yêu núi này nhưng gốc gác thế nào, trong nhà có mấy người, họ hàng ra sao, Phó Vọng Chi đều không nhớ nổi. Chỉ lờ mờ nhớ rằng sau khi bị trọng thương, hắn được một lão hòa thượng tốt bụng cứu giúp, mang về nuôi ở một cái tự viện nhỏ trên núi Bất Lão.
Cái tên ‘Vọng Chi’ cũng là do lão hòa thượng đặt. Ông bảo con rắn này tâm tính tốt, không lấy oán trả ơn, không bạo ngược, không cắn người, không kén ăn, hiền lành dễ nuôi. Điểm lạ lùng duy nhất chỉ có thói quen hay nằm duỗi đầu ra ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong sài phòng, dẫu lão hòa thượng có mang nó đi vào như thế nào cũng không chịu đi, chỉ thích nhìn chăm chăm vào trong đó.
Lão hòa thượng cũng vào sài phòng tìm kiếm rất nhiều lần nhưng trong đó ngoại trừ củi gỗ ra thì chẳng có gì, mãi cho đến khi chết ông vẫn không thể hiểu được con rắn này rốt cuộc là đang nhìn gì. Nhưng chẳng phải sâu xa trong bất kỳ chuyện gì cũng đều là hữu duyên hay sao, vì thế rắn nhỏ có cái tên là ‘Vọng Chi’.
*vọng chi (望之): nhìn hướng về một nơi nào đó
Khi mệnh số của lão hòa thượng sắp tận, dĩ nhiên là do tuổi già sức yếu, ông ngồi dưới chân tượng Phật, nghĩ đến hơn nửa đời người của mình ẩn cư ở núi Bất Lão, tu trai niệm Phật, không vướng bận bất kỳ điều gì, cũng xem như là viên mãn. Cuối cùng đột nhiên ông quay đầu, nhìn con rắn đang đi vào cửa rồi dịu dàng vỗ về lên thân nó, chậm rãi nói “Sinh linh vạn vật trên thế gian đều có duyên phận, duyên phận giữa ta và ngươi có lẽ chỉ có thể đến đây thôi…”
Lão hòa thượng đã quá già rồi, nói chuyện rất chậm cũng rất mơ hồ, nhưng con rắn này rất thông minh, ông tin nó sẽ hiểu được. Lão hòa thượng lại tiếp tục “Vọng Chi à, đến giờ ta vẫn không biết được thứ ngươi đang nhìn là gì nhưng có lẽ đây là cơ duyên của ngươi. Non nước núi Bất Lão này chắc ngươi đã nhìn chán rồi, khắp cõi trần gian đều tiềm tàng thiên cơ, nếu hữu tâm, ngươi hãy xuống núi và tìm cơ duyên của ngươi đi.”
Lão hòa thượng viên tịch, cả đời làm việc thiện, công đức viên mãn.
Phó Vọng Chi thủ bên cạnh ông thật lâu.
Khi đó Phó Vọng Chi vẫn chưa là yêu, nó chỉ tu dưỡng một ít linh tính từ trong đất trời. Đến khi thành yêu rồi có suy nghĩ, nhìn lại gian sài phòng kia, Phó Vọng Chi vẫn không nghĩ ra mấy năm trước mình đã nhìn cái gì.
Sau khi lão hòa thượng mất, Phó Vọng Chi vẫn sống trong núi Bất Lão, làm một con yêu quái nhàn rỗi, đôi khi lại hóa thành hình người thay lão hòa thượng quét dọn tự viện.