Edit: Tiểu Mộc
Nói đến Tạ Trường An.
Y là hồ ly tinh, một nam hồ ly tinh. Lớn lên trở thành một tên cướp khôi ngô tuấn tú, có vẻ đẹp không mang khí thái yêu mị truyền thống của loài hồ ly mà mang khí thế sắc nhọn của đấng nam nhi. Chỉ cần một ánh nhìn của y cũng đủ khiến lòng người cảm thấy như bị thứ dao sắc nhọn đâm trọng thương.
Tiền – Tạ Trường An không thiếu, sắc – có thể dùng yêu pháp biến ra, đồ trang sức – có hay không không quan trọng, nhưng y lại thích lấy trộm của người khác… bởi vì y nghiện, bởi vì y là hồ ly tinh.
Khi hai người gặp nhau lần nữa, cả hai đều đang ở một nơi gọi là Tần Lâu Sở Quán. Vị xà yêu sau khi đã tận hết các thú vui ở nhân gian cuối cùng cũng nhớ đến mục tiêu “giao phối” của mình.
Lúc đó Tạ Trường An đang ngưỡng cổ nốc rượu ở hành lang, hai chân bắt chéo, trái ôm phải ấp một đám oanh oanh yến yến hi hi ha ha thu hút sự hiếu kỳ của hầu hết mọi người.
Nhưng đối với Phó Vọng Chi mà nói, thứ thu hút hắn nhất chính là chiếc vòng ngọc có nước màu đậm sáng long lanh trên cổ chân của vị mỹ nhân phong nhũ phì đồn kia.
*phong nhũ phì đồn: ngực bự mông to ~
Trông thấy kiểu dáng đó, Phó Vọng Chi ổn định ngồi đối diện Tạ Trường An, bình tĩnh hớp một ngụm trà, bất động thanh sắc đưa mắt liếc nhìn dáng vẻ say rượu tiêu sái của Tạ Trường An rồi hướng mắt về chiếc vòng ngọc vân rắn trên cổ chân mỹ nhân.
Chiếc vòng đó thật sự có chút quan trọng. Ngọc là do hắn bỏ công sức tìm trên núi Bất Lão, khối ngọc không lớn, kiểu dáng phải suy nghĩ cả đêm, đánh bóng rất lâu mới ra thành phẩm. Vì vậy không thể nói là không yêu không quý nó. Xuống núi lần này mang theo là để làm sính lễ tặng vợ đấy.
Nghĩ đến đây, Phó Vọng Chi có chút ngồi không yên, hắn đứng dậy, cách một cái bàn, chỉ tay vào ngọc ở cổ chân mỹ nhân, đối Tạ Trường An nói: “Chiếc vòng ngọc đó là vật tổ truyền của kẻ hèn này, giá trị sánh với ngàn vàng, là lễ vật thú thê, sợ không thể để cho các hạ mua vui.”
Tạ Trường An uống rượu khá nhiều, một bên vừa phân tích lời nói của Phó Vọng Chi, một bên vừa không an phận càn quấy chiếc eo thon thả của giai nhân. Bị trêu chọc, mỹ nhân liền thuận theo làm nũng cười đùa liên tục, nhấc chân ngưỡng mặt, thuận thế dựa vào ngực Tạ Trường An.
Quan trọng là khi ưỡn người lên, gót chân sen của mỹ nhân đã khẽ chạm vào chân bàn gỗ lim, chỉ nghe một tiếng kêu trong trẻo vang lên…
Ngay khi Tạ Trường An lờ mờ hiểu được ý tứ của Phó Vọng Chi, nghe tiếng kêu kia, y lập tức tỉnh rượu, choáng váng cúi đầu nhìn chiếc vòng ngọc đã bị chia năm xẻ bảy, chỉ nghe bên tai vang vọng hai câu nói âm u của Phó Vọng Chi.
“Vật tổ truyền.”
“Ngàn vàng đấy.”
Tạ Trường An khom người, nhặt từng mảnh ngọc đặt lên bàn, trong lòng thầm nghĩ phải biến nó trở lại như cũ, ông nội hồ ly nhà ngươi chỉ cần động một đầu ngón tay là có thể biến lại cho ngươi ngay. Nghĩ thế nhưng khi đầu ngón tay y vừa chạm vào chiếc vòng thì liền ngừng lại.
Nhân gian sợ yêu quái, đầu năm nay con lừa ngốc à lão đạo sĩ lại càng hung hăng càn quét, một khi thân phận bị bại lộ chỉ có hại không có lợi, hơn nữa y lại càng không thể bỏ chạy trước mặt mỹ nhân hoa dung tuyệt mạo này, phải làm sao đây?
Phó Vọng Chi chỉ thấy Tạ Trường An khinh miệt đặt chiếc vòng lên bàn, lấy hai mảnh ngọc chồng lên nhau, rất nhanh sau đó lại nhướn lông mày, mấy ngón tay đau khổ gõ gõ mặt bàn, giống như có thâm thù đại hận không thể tháo gỡ.
“Ngươi định bồi thường ta thế nào?” Phó Vọng Chi chịu đựng cơn đau xót trong lòng.
Tạ Trường An sờ sờ túi tiền, phát hiện tình huống lại càng không tốt. Hôm nay tiêu xài hơi quá tay, trong túi chẳng còn lại bao nhiêu tiền, cũng không thể ở tại nơi này sử dụng công phu biến ra tiền.
“Phó huynh đệ đừng vội, trước hãy bảo ma ma xếp cho huynh một phòng, lúc này có giai nhân và rượu ngon sao không hưởng? Còn vòng tay, lương tiêu khổ đoản, lão đệ nhất định sẽ chữa lại hoàn mỹ như cũ và mang đến trước mặt Phó huynh, tuyệt không hai lời.” Tạ Trường An khôn khéo đảo đôi con ngươi, kìm nén tâm tư của mình, mỉm cười lấy lòng, thành khẩn đối đáp theo đúng đạo lý làm người.
*lương tiêu khổ đoản: đêm vui vẻ thường trôi qua nhanh~
Phó Vọng Chi lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ đến mục đích chính của mình tới đây, liếc nhìn chiếc vòng tay trên bàn, rồi lại nhìn Tạ Trường An đang cực kỳ thành khẩn tạ lỗi, hắn liền gật đầu đi theo tú bà vào phòng. Trên đường đi còn cảm khái nhân gian toàn là cao thủ, có thể sửa vòng tay đã vỡ lại hoàn hảo như cũ, quả đúng như lời đồn.
Tạ Trường An một bụng xấu xa, ở sau lưng Phó Vọng Chi hăng hái dặn dò tú bà cho thật nhiều xuân dược để Phó công tử vui chơi đến quên hết trời đất, mặt khác để y có thêm nhiều thời gian vui vẻ bên mỹ nhân, đợi đến sáng ngày mai tìm một nơi không người rồi biến vòng tay lại như cũ cũng không muộn. Đúng là thập toàn đại mỹ!
Thật ra Tạ Trường An cũng không phải không nói đạo lý, y từng nghe phàm nhân rất chú trọng đến tổ tiên, ném vòng ngọc tổ truyền của Phó Vọng Chi đi trong lòng y nhất định sẽ cảm thấy có chút hổ thẹn. Nhưng mà tên Phó Vọng Chi chậm chạp kia lại không nói y phải bồi thường như thế nào.
Tạ Trường An chỉ có thể đợi…