Hai Mươi Bảy Lá Thư Tình

Chương 10: Chương 10




Có lẽ ngay cả ông trời cũng không nhẫn tâm nhìn tôi phải rối rắm khổ sở mà cho tôi một cơ hội thực tế để trốn tránh.

“Cho em mười phút thu thập hành lý, mười phút sau không xuống dưới thì tự mình nghĩ biện pháp đi.” Ông chủ tốt Từ Uân của tôi luôn cho tôi những sắp xếp công việc bất ngờ. Hai mươi phút trước, anh ta gọi điện thoại nói tôi phải đi công tác, lúc đó là sáu giờ sáng, tôi còn đang ở trong chăn, vẫn nghĩ rằng anh đang nói giỡn, tôi xin anh, sơt luật có bao lớn mà còn có việc đi công tác nữa.

Cho nên khi anh ta gọi điện thoại đến nói mình đã ở dưới nhà, tôi nhảy dựng lên, nằm sấp trên ban công nhìn xuống, dưới nhà đúng là có một chiếc xe đang đứng, hả, xe mới?

Trong miệng tôi đầy bọt kem đánh răng, điện thoại lại gọi tới: “Còn năm phút đồng hồ!”

Trong giọng nói của anh đã có chút không vui, ưu điểm lớn nhất của tôi là có thể tự mình hiểu lấy, không thích gây chuyện, cho nên dùng khí thế nhanh như chớp rửa mặt xong, đổi quần áo, nhét ai cái áo sơ mi vào trong túi.

“Tô Văn Hạnh ——” điện thoại lại vang lên.

Một tay tôi xách túi, một tay mở tủ giày tìm giày, điện thoại chỉ có thể kẹp trên bả vai: “Đến đây, đến đây, một phút đồng hồ, một phút đồng hồ thôi!”

Rốt cuộc khi anh đếm ngược tới tám thì tôi xông xuống nhà, nhào vào trên xe anh.

“Chậc chậc chậc, Từ Uân, trong vòng một đêm thoát ngheo sao, ôi, chao, cái gì nhỉ, cùng vinh cùng tổn, em cũng không yêu cầu gì xa xỉ, cuối năm công ty người ta có ban thưởng một căn nhà cho công nhân viên xuất sắc đấy, à, em có ưu điểm lớn nhất là tự hiểu rõ, nhà ở em cũng không nhận nổi, vậy thì anh cho em một chiếc xe là được, anh xem có xe em sẽ không đến trễ, anh uống say còn có thể đi đón anh, rât nhiều công dụng....” Có lẽ ngày hôm nay anh đánh thắng trận, vụ án lớn kia đã mang đến tiền lời khổng lồ cho chúng tôi. Chiếc xe Jetta chạy hơn mười vạn km của Từ Uân rốt cuộc cũng quang vinh nghỉ việc rồi, chiếc BMW X3 mặc dù không tính là xa hoa nhưng xứng với thân phận của anh ta, coi như là dư dả rồi.

Tôi thao thao nói một lúc lâu, cẩn thận vuốt ve những đồ trong xe, Từ Uân không nói một lời đạp mạnh chân ga. Tôi thấy sắp vào cao tốc thì tôi mới nhớ: “Hả, đi đâu thế? Chỉ có hai chúng ta sao?”

“Bỏ tay của em ra.” Rốt cuộc anh cũng trả lời tôi, nhưng vẻ mặt lại khinh thường tôi: “Không phải hai chúng ta, chẳng lẽ em còn muốn mang theo một người sắp xếp đi?”

“Anh chỉ biết hung với em...” Tôi liếc mắt, bĩu môi, ngó ra ngoài cửa sổ: “Anh cũng hung ác nhiều năm như vậy rồi còn chưa ngán à. A dua nịnh họt với người khác, chỉ cáo mượn oai hùm đối với em...”

Tôi nói cực kỳ nhẹ, không biết anh có nghe thấy không, khóe mắt lèn nhìn anh thì khóe miệng người này cong lên cười lạnh, không thèm để ý tới tôi.

Tôi nhắm mắt lại, có lẽ sau đó tôi ngủ nên chúng tôi cũng không có nói cái gì. Sau hai giờ trên cao tốc, tôi mở to mắt nhìn phong cảnh non xanh nước biết, nếu như tôi đoán không sai thì ở đây chắc là một nơi giống như làng du lịch.

“Đây là phần thưởng vì trong thời gian này em đã làm việc vất vả cần cù.” Từ Uân xuống xe, cuối cùng dần dần khôi phục bình thường: “Trước tiên xách hành lý đến phòng đi, lát nữa xuống ăn cơm trưa.”

Tôi híp mắt, muốn nhìn ra chút manh mối trên người anh, nhưng anh không để ý tới tôi, đi thẳng tới trước quầy lễ tân.

Kỳ lạ, thật là kỳ lạ, từ lúc ra cửa tôi nên thấy kỳ lạ mới đúng, rõ ràng anh không lải nhải giống như trước kia, cũng không cả vú lập miệng em, càng không độc chiếm phần tốt, điều này hoàn toàn không phù hợp với quy tắc làm việc của anh, tức nước vỡ bờ, nhất định có vấn đề, nhất định anh có mục đích gì đó không thể cho ai biết!”

“Xin chào tiên sinh, xin hổi ngài có đặt trước không?” Cô lễ tân đứng trước quầy, cười ngọt ngào nhìn chúng tôi. Đồ dùng trong khách sạn này hơi cũ, ngoại trừ ba người chúng tôi thì không có người thứ tư khiến cảm giác kỳ lạ càng tăng thêm vài phần.

“Tôi đặt phòng có một cái giường lớn....”

Dinh ——

Chính là ở đây, vấn đề ở đây! Trong những cuốn tiểu thuyết kia đã nói như thế nào, lấy cớ chỉ có một gian phòng cuối cùng, sau đó cô nam quả nữ ở cùng một chỗ. Thật không ngờ, cái tên Từ Uân này là mặt người dạ thú, bình thường có thể miễn cưỡng dạng chó hình người, trong lòng rõ ràng đã suy nghi đến cái này. Thật sự tôi đã nhìn lầm người, tình nghĩa nhiều năm như vậy bị hủy hoại trong chốc lát, chỉ cần anh dám nói tiếp, tôi nhất định phải đánh bể đầu anh!

Tôi trừng mắc tức giận nhìn anh, chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể ân đoạn nghĩa tuyệt với anh.

Đương nhiên cuối cùng đều là do tôi nghĩ quá nhiều, anh hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt của tôi không tốt, từ từ nói tiếp: “Một phòng giường lớn, và một phòng giường đơn.”

Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó —— cái gì! Vì sao tôi chỉ có thể ngủ giường đơn 1m2.....

“Từ Uân, rốt cuộc anh lừa em tới nơi này muốn gì!” Tôi quăng hành lý vào trong phòng, vỗ cửa phòng Từ Uân, gian phòng của anh ta rất lớn, ánh mắt của tôi tràn đầy hâm mộ và ghen ghét.

“Anh thật lòng muốn cho em chút phúc lợi, nếu em không muốn nhận thì ra cửa, đi về bên trái ba cây số, đứng ở ven đường đón xe trở về sở luật, làm rõ toàn bộ tài liệu chứng cứ của các vụ án ly ôn của cuối tuần, tạm biệt, không tiễn!”

“Này, anh đúng là hếch mũi lên mặt rồi, chẳng qua em cảm thấy không công bằng, gian phòng của em quá nhỏ, cực kỳ kháng nghị!”

“Ngại nhỏ sao?” Trên mặt Từ Uân rốt cuộc xuất hiện nét gian trá lâu nay: “Gian phòng này của anh lại rất lớn, giường cũng rất lớn....”

“Biến thái!” Rốt cuộc anh cũng phôi phục bộ dạng bình thường, kỳ quái, bộ dạng anh nghiêm trang lại khiến tôi cảm thấy không hợp, chỉ có lúc cả người toàn ý nghĩ xấu thì tôi mới cảm thấy trong lòng an tâm hơn, tôi đúng là....

Lúc chạng vạng, mấy nhân vật chính mới lần lượt xuất hiện, nhưng người này đều là bạn và đối tác của Từ Uân, lần này anh mở rộng công tác tới đây.

Tôi vẫn luôn không hợp với văn hòa bàn rượu, Tư Uân cũng không biết tôi là người mạnh vì gạo bạo vì tiền nên rất tốt bụng thả tôi ra. Sau khi tôi được cô lễ tân thông báo ở đây không có Wifi thì chán nản thất vọng dựa theo đề nghị của cô ấy đi ra bên ngoài tìm kiếm tín hiệu.

Tôi đã nhịn một ngày không xem hòm thư, mặc dù rất rối rắm nhưng nên đối mặt thì phải đối mặt. Nhưng mà ở nơi núi hoang này thì tín hiệu vô cùng yếu. Tôi giơ điện thoại lên, như một người điên, đi ra khách sạn, đi vào trong sân, sau đó đi ra khỏi cửa chính khách sạn, đi về phía đường cái.

Rốt cuộc dưới sự cố gắng của tôi thì có một tia tín hiệu lay lắt, đúng là không phụ lòng người, D tiên sinh, cảm ơn anh vì đã hồi âm cho tôi.

“S tiểu thư:

Người ta nói nữ thần có ba vật quý: Làm gì vậy, Ha ha, Đi tắm rửa. Tôi nghĩ cái này có thể là nói lên sự chua xót tốt nhất của những người thầm mến. “Ha ha” có lực sát thương rất lớn, lời ngầm của anh ta chính là ‘Lời của cô thật nhàm chán’, ‘Tôi không muốn trả lời cô’, ‘Tôi van cô đừng làm phiền tôi nữa’, câu trả lời như vậy sẽ làm cảm giác chờ mong sốt ruột của người ngồi trước máy tính không hề tồn tại.”

E tiên sinh là một người đàn ông vô cùng bình thường, cũng chính là bình thường mà chúng ta nói... Anh ta thích E tiểu thư ở cùng phòng làm việc, bọn họ ngồi đối mặt ở hai ô vuông, mặc dù chỉ cách một tấm ván gỗ nhưng giống như ở trong hai thế giới. E tiểu thư khí chất cao quý, giơ tay nhấc chân đều mềm mại mỏng mạnh khiến người ta sinh lòng thương tiếc. Trên con đường E tiên sinh theo đuổi E tiểu thư gặp rất nhiều gian nan khó khăn, đối thủ của anh ta là một vị phú nhị đại có phẩm hạnh, anh ta ở phía trên rất cao so với E tiên sinh. Không có được tài phú, E tiên sinh chỉ có thể làm đường vòng lối tắt, làm đủ các thủ đoạn nhỏ.

Câu chuyện phát triển theo khuôn sáo cũ. Sau khi E tiên sinh đột phát muôn vàn khó khăn, rốt cuộc cũng dợi được tới khi E tiểu thư gật đầu nói nguyện ý. Nhưng mà hạnh phúc không duy trì dược bao lâu, E tiên sinh bắt đầu cảm thấy mất mác. Anh ta thật không ngờ, E tiểu thư lại thích vũ đạo, hội họa, văn học, anh ta lại hoàn toàn không có hứng thú, anh ta chỉ thích cùng một đám bạn đi bộ cắm trại, dựng lều bên dòng suối, E tiểu thư tuyệt đối không đồng ý làm những việc này. Một ngày E tiểu thư sẽ dành thời gian làm một cái bánh ngọt tinh sảo, sau đó post tấm ảnh lên mạng, rồi được rất nhiều người khen, mà anh ta chỉ thích dùng nửa giờ xào vài món ăn gia đình, ăn như hổ đói, gió cuốn mây tan. Lúc E tiểu thư đang nghe ca kịch thì anh ta đang ngủ, lúc anh ta đang thi đấu trên sân bóng, lúc đắc ý quay đầu lại thì chỉ có thể nhìn thấy E tiểu thư đang xem báo. E tiểu thư đa sầu đa cảm sẽ vì lá rơi phủ kín trên đất mà đau lòng rơi lệ, khiến E tiên sinh sợ tới mức chân tay luống cuống, lúc xem một bộ phim cảm động lại càng khóc bù lu bù loa. Thời gian bọn họ ở chung dường như vui vẻ thì ít mà dỗ dành không giải thích được lại nhiều.

Cuối cùng E tiên sinh lại thành người thay đổi trước, anh ta thích một cô gái mà anh ta gặp được trong khi đi du lịch, cô gái đó hoạt bát sáng sủa, mạnh mẽ thú vị, một người dựng lều trại sẽ không kém gì đàn ông. Lúc E tiên sinh đưa ra lời chia tay thì bị E tiểu thư dáng cho một cái tát, anh ta tự biết đuối lý nên vội vàng xin lỗi và rời đi.

Theo lẽ thường mà nói, không có được cảm giác mới là tốt nhất, nhưng tôi cho rằng lời nói này về mặt tình cảm thì cũng không được khoa học. Tôi nghĩ nhất định cô đã nghe một câu nói thế này: Cả đời này bạn sẽ yêu hai người, một người trong thời gian tươi đẹp, một người dịu dàng đi cùng năm tháng.

Tươi đẹp ban đầu chỉ vì quen mặt ít thấy, yêu chỉ là thời gian mập mờ chợt xa chợt gần.

Cô nói người thầm mến chỉ có thể một mình trong góc liếm láp miệng vết thương, tôi không đồng ý, nếu đúng là dùng vết thương bị đâm để hình dung về thầm mến bị tổn thương, tôi cảm thấy điều đó chỉ giới hạn ở vết thương ngoài da, nó sẽ đau nhức nhưng cũng dễ dàng khép miệng, sau khi miệng vết thương kết vảy, mặc dù sẽ lưu lại một vết sẹo nhưng toàn bộ không ảnh hưởng gì tới chức năng và việc sử dụng. Nhưng yêu một người sâu đậm sau đó thất tình, nỗi đau đó có thể là sâu tận xương tủy, vĩnh viễn không thể khỏi hẳn, cho dù khôi phục vẻ bể ngoài nhưng mỗi khi làm một việc gì đó cũng sẽ mơ hồ cảm thấy đau.

Cho nên, thầm mến một người dù không có kết quả cũng không cần đau buồn quá.

Câu cuối cùng trong bức thư của cô gửi, nếu là nói đùa, vậy thì tôi có thể không trả lời không?

D tiên sinh.”

Lá thư hồi âm này có ý gì! Lá thư hồi âm này của anh là có ý gì!

Chẳng lẽ anh dùng chuyện của E tiên sinh để châm chọc tôi? Không không không, D tiên sinh không phải là người như vậy, anh chỉ muốn.... tốt bụng nhắc nhở tôi?

Thầm mến một người, cho dù không có kết quả, cũng không cần đau buồn quá.

Tôi nhìn những lời này, nhất định anh đang ám chỉ điều gì, nhất định là thế.

Cho tới khi màn hình điện thoại của tôi đột nhiên lóe lên sau đó nhanh chóng biến thành đen xì, tôi mới phát hiện điện thoại di động của mình hết pin, hơn nữa vì muốn tìm sóng wifi nên không biết từ lúc nào tôi đã cách nhà nghỉ rất xa. Ở vùng ngoại ô lại không có đèn đường, đưa tay không thấy được năm ngón, thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng gió thổi qua lá cây, còn có tiếng chó sủa loáng tháng. Lúc này, nỗi sợ hãi trong lòng tôi, từ từ dâng từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu.

Không có điện thoại tôi không thể gọi điện cho Từ Uân, không có đèn đường tôi hoàn toàn không biết nên đi đâu. Đây là nơi núi hoang, nếu tôi tự mình sờ soạng tìm đường thì có thể càng đi càng xa, nếu như tôi đứng nguyên tại chỗ, Từ Uân đang ăn uống linh đình có lẽ đã say mèm sẽ để ý tới việc tôi đã rời đi sao?

Giết người, phanh thây, chết tiệt, những bức ảnh đẫm máu trong những vụ án cứ hiện lên từng bức một.

Hai chân tôi mềm nhũn, đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng bất lực.

Không biết tôi đứng ở đầu ruộng chờ bao lâu, đột nhiên phía trước hiện lên một tia sáng, tôi định mở miệng hô lên nhưng lại sợ người tới không tốt. Mãi cho tới khi tiếng nói quen thuộc vang lên trong màn đêm yên tĩnh, giống như ném một cục đá vào trong ao tù nước động, mới từ từ khôi phục sức sống.

“A Hạnh ——”

Nhất định do tôi quá sợ hãi nên muốn trả lời anh mà nước mắt lại trào ra, người bên kia không đợi được câu trả lời lại nghe tiếng nức nở của tôi, bước chân chợt trở nên bối rối, giọng nói cũng đề cao: “Là em sao? Tô Văn Hạnh?”

Cuối cùng tôi phải cảm ơn chức năng đèn pin mạnh mẽ của điện thoại, chiếu lên bộ mặt hoa lê đẫm mưa của tôi càng tăng thêm vẻ tái nhợt, đây tuyệt đối là lần đầu tiên tôi có vẻ mềm yếu như vậy trước mặt anh.

“Em thật sự không để người khác bớt lo....”

Từ Uân nhẹ nhàng thở ra, đút điện thoại vào trong túi, từng bước từng bước tới gần tôi, sau đó vươn tay ôm tôi vào trong ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.