Hai Mươi Bảy Lá Thư Tình

Chương 13: Chương 13




Khi vận may của con người tới thì muốn ngăn thế nào cũng không ngăn được.

Sau lần đầu tiên có tiếp xúc tứ chi với D tiên sinh, tôi lại gặp anh ở hội quán Dương Dịch.

Lúc đó tôi vừa thay xong bộ đồ Taekwondo mày trắng, đai lưng màu đỏ, tóc buộc cao, nghiêm chỉnh như vậy, nhìn như trẻ hơn vài tuổi, giống như một học sinh trung học.

Tôi từ phòng quần áo đi ra, đi vào trong sân thì đồng thời anh đi từ đường chéo ra, hơn nữa anh còn mặc trang phục Taekwondo, anh cũng nhìn thấy tôi, dùng ánh mắt xác nhận sau đó anh mỉm cười gật đầu với tôi.

Làm sao bây giờ, hạnh phúc quá đột nhiên.

Nhưng mà chờ một chút, tại sao anh lại xuất hiện ở đây.

“A, anh Tự đã thay xong sao....” Dương Dịch đột nhiên chặn ngang giữa chúng tôi, tôi đang mơ mộng tới đoạn Hứa tiên gặp gỡ Bạch nương tử sau đó bị Pháp Hải phá hỏng, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi.

Đợi một chút, cô ấy gọi anh là ‘Anh Tự’....

“Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, tên nhóc A Đức kia đột nhiên có việc, hôm nay cũng là ngày đầu tiên nhập học, cả phụ huynh cũng sẽ tới, thật sự không dám qua loa, chỉ có thể ủy khuất anh tới đóng vai người bồi luyện.” Tôi rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ cung kính của Dương Dịch, cô ấy cúi đầu khom lưng một lúc, nhớ tới tôi còn ở phía sau mới nhớ rõ tôi đây là một người bồi luyện khác: “A, đây là bạn thân của em, Tô Văn Hạnh, cô ấy cũng đến giúp, hai người...”

Dương Dịch dùng ánh mắt truyền ám hiệu qua lại giữa chúng tôi, Đinh Tự thoải mái tiếp nhận, nói: “Bọn anh có quen biết.” Nói xong anh ấy thi lễ với tôi, khiến tôi trở tay không kịp, cuống quýt đáp lễ.

“Thì ra cô tên là Tô Văn Hạnh.”

“Xin chào, luật sư Đinh.”

Tôi lại cẩn thận nhìn anh một lần nữa, vai rộng eo chật, là một đai đen giống Dương Dịch, khiến cả người anh dường như cao hơn. Hôm nay kết thúc, tôi nhất định phải về xem xét vận động của các vì sao, ngôi sao nào chạy tới cung tôi, để cho tôi nhiều lần gặp được quý nhân, vận may hiếm có đều muốn xông ra.

“Thì ra đều biết, vậy là tốt rồi.” Dương Dịch vỗ tay một cái, định trưng cầu ý kiến của chúng tôi: “Vậy...”

“Do cô ấy tấn công.” Đinh Tự đưa ra phương án, Dương Dịch nhìn ngược về phía tôi, tôi vội vàng cự tuyệt: “Không nên không nên, điều này không thích hợp.”

Dương Dịch híp mắt nhìn tôi, tôi chột dạ, cuống quít dời ánh mắt đi, Đinh Tự cười giải vây: “Có gì mà thích hớp hay không, chẳng lẽ để cho tôi là một người đàn ông lại đá cô? Trợ lý Tô, căn cứ thái độ và trách nhiệm với học viên, cô nhất định phải đá hết toàn lực, đá phải đúng.”

“A —— ha ha ha....” Mặc dù Dương Dịch đoán giữa chúng tôi có mờ ám, nhưng cô ấy còn chưa phán đoán ra giữa chúng tôi có gút mắc gì, tám phần cho là chúng tôi có cừu oán gì, mượn cô hội này muốn trả thù, vậy nên vội vàng nói: “Chỉ là vài đứa nhỏ, không cần nghiêm túc như vậy, đến điểm là dừng, đến điểm là dừng, a, có hai người ở đây tôi thấy yên tâm hơn nhiều.”

Vì vậy trong hai giờ tiếp theo, tôi linh hoạt đá và Đinh Tự vững bước phòng thủ, biểu diễn đầy đủ tính dẻo dai của vận động viên Taekwondo, phản ứng linh hoạt của đầu óc và tính ổn định của thân thể. Lần đầu tiên đá tôi còn khoa chân múa tay, chính tôi cũng không đành lòng nhìn thẳng, khi được D tiên sinh khích lệ, rốt cuộc dần dần xuất ra bản lính xuất chúng, thích thú đá khiến khán giả liên tục trầm trồ khen ngợi.

Hi vọng tôi không đi nước cờ hiểm.

Nhiệm vụ của chúng tôi đã xong, Dương Dịch còn đang giảng lý luận với bọn nhỏ, tôi và D tiên sinh ngồi trong góc của sân tập, rất hay là nơi tôi ngồi đúng lúc có thể nhìn thấy vị trí phóng tập của D tiên sinh, ai ngờ rằng hôm nay anh ấy lại ngồi ở bên cạnh tôi.

Sau khi vận động, trên người chúng tôi tỏa nhiệt, vờn xung quanh, có lẽ hợp tác trong hai giờ nên có chút tình cảm ấm áp, tóm lại tôi cảm thấy an tâm không ít.

Tôi tò mò hỏi: “Luật sư Đinh, anh có quen biết với Dương Dịch sao?”

Anh mở nắp nước khoáng đưa cho tôi: “Quen biết thông qua Từ Uân, cũng đã nhiều năm rồi.”

“A, tôi và cô ấy ——” Tôi định nói, tôi và Dương Dịch là bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng lời nói đến bên miệng thì tôi đột nhiên nhớ lại, tôi từng nói chuyện xưa có bóng dáng của Dương Dịch trong thư cùng D tiên sinh, nếu như D tiên sinh biết rõ, có thể đoán được tôi là S tiểu thư hay không. Tôi nghĩ vậy đột nhiên có chút kích động, nhưng không chắc chắn bây giờ có phải là thời khắc tốt nhất để nói chân tướng cho anh biết hay không. Nếu như bây giờ nói ra, về sau anh có cùng tôi trao đổi thư không...

Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng đổi giọng: “Tôi và cô ấy cũng quen biết đã lâu.”

“Ngược lại, lần đầu tiên mới thấy cô.”

“Trước kia cũng chưa gặp anh.”

Giọng của Đinh Tự và tôi cùng vang lên, chúng tôi nhìn nhau cười, tôi cảm thấy, có vẻ rất ăn ý.

Tôi trả lời anh: “Bình thường tôi cũng hay tới, nhưng đều là lúc cô ấy không mở lớp, tới tập chơi.”

“Tôi cũng lần đầu tiên tới bời luyện giúp.”

Aiz, gò má của anh cũng đẹp như vậy, cái mũi cao cao, cái cằm vểnh lên.

Tôi nhớ anh từng nói trong email, anh thích cô gái dịu dàng nên thử hỏi thăm: “Tôi bị Dương Dịch kéo lên thuyền giặc, cô gái luyện Taekwondo khiến người ta có cảm giác rất lợi hạ, đúng là không tốt lắm.”

“Ha ha ——” Đinh Tự nở nụ cười, tiếng cười sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoang khoái, anh vỗ vỗ bờ vai an ủi tôi: “Làm sao lại suy nghĩ như vậy, con gái luyện Taekwondo rất tốt, có thể cường thân kiện thể, cũng có thể tự bảo vệ mình, rất mạnh mẽ lại không mất mỹ cảm, chắc là em bị tiểu tử Từ Uân kia gạt rồi.”

Tôi rất vui vì anh nói như vậy, hơn nữa anh còn nói đúng lòng tôi, xác thực là lão Từ Uân, nhiều lần nói tôi, từ nhỏ đã mượn mấy cô gái luện Piano, luyện ballet nhà họ Vương, nhà họ Lý, nhà họ Trương để so sánh với tôi, nói rằng cô gái thì phải chú trọng dáng vẻ và khí chất, Taekwondo quá mạnh mẽ, luyện nhiều thì cả người sẽ có một cỗ sát khí.

Bên phía Dương Dịch đã giải tán, vài phụ huynh đang nói chuyện với cô ấy, có lẽ giải quyết xong chuyện bên kia thì cô ấy sẽ đi qua, cô ấy mà tới thì tôi không còn cơ hội rồi. Tôi nghĩ vậy, vội vàng mở miệng: “Luật sư Đinh, lát nữa anh có hẹn không, có muốn cùng....”

Tôi muốn nói cùng ăn trưa, đáng tiếc, đúng lúc này điện thoại của anh vang lên, có lẽ là một cuộc gọi rất quan trọng, anh nhíu mày, nói xin lỗi với tôi, đứng dậy đi tới bên cạnh nghe điện thoại.

Lúc này Dương dịch đã tới, vì vậy tôi chỉ có thể nuốt trở về, thật không may.

“Hôm nay cảm ơn cậu.” Cô ấy nhẹ nhàng thở ra, bài mở đầu với học sinh rất quan trọng đối với cô ấy, chúng tôi quả thực đã giúp cô ấy rất nhiều.

Tôi chớp mắt, mặc dù không trông cậy cố ấy có thể mò được cái gì tốt, nhưng cũng không thể tiện nghi cho cô ấy được, vì vậy tôi suy nghĩ: “Nói miệng cũng vô dụng, nếu đã vậy cậu mời bọn mình ăn bữa cơm đi, đối diện với nhà họ Liễu có mở quán ăn Hàn, đặt một phòng bao thoải mái.”

Dương Dịch lên tiếng đáp ứng, vừa đúng lúc Đinh Tự gọi điện xong, đi tới, anh nhớ tới vừa rồi lời tôi nói bị cắt đứt... “Vừa rồi cô muốn nói gì sao?”

Tôi chỉ chỉ Dương Dịch trả lời anh: “Cô giáo Dương nói muốn mời chúng ta ăn cơm để cảm ơn, hỏi xem anh có cùng ăn không.”

Cái này, là thần không biết quỷ không hay đi.

“Hôm nay xin lỗi, có chút việc gấp phải xử lý, lần sau tôi mời hai người.”

Câu trả lời của Đinh Tự khiến ngọn lửa nhỏ kích động vừa nhó lên bị dập tắt trong nháy mắt, rồi lại chỉ có thể rộng lượng nói: “Vậy anh mau đi đi, về sau còn có cơ hội.”

Đinh Tự tạm biệt Dương Dịch, vào phòng thay quần áo, tôi nhìn bóng lưng anh càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, đi qua góc rồi không nhìn thấy nữa.

“Khụ khụ ——” Dương Dịch nghi ngờ nhìn tôi, tôi tránh ánh mắt thẩm vấn của cô ấy, nói lảng sang chuyện khác: “Cái đó, anh ấy không ăn, mình cũng không tiện tiêu phá của cậu, tự về nhà ăn thôi.”

“Tô Văn Hạnh ——” Dương Dịch cười gian trá: “Cậu nghĩ mình ngốc à? Từ lúc đến mình đã cảm thấy hai người không đúng rồi, nói mau, quan hệ hai người là thế nào.”

“Trong đầu cậu nghĩ vớ vẩn cái gì thế.” Tôi chọc chọc đầu cô ấy: “Trước hôm nay, mình và anh ấy chỉ nói với nhau ba câu, trong đó hai câu là xin chào luật sư Đinh, luật sư Đinh xin chào...”

Rõ ràng Dương Dịch không chấp nhận lời giải thích của tôi, chậc chậc nói: “Cậu muốn lừa gạt mình sao, trở về tu luyện mười năm nữa đi.”

Tôi thấy cô ấy lại muốn dùng vũ lực thì nhanh chóng tránh xa: “Thật sự không có ——” Tôi ương nganh chống cự.

“Không?” Dương Dịch lại éo hỏi lần nữa, tôi không chịu thẳng thắn, cô ấy hô lớn về phía phòng thay quần áo: “Anh Tự ——”

“Bà trẻ ơi ——” Tôi vội vàng che miệng cô ấy lại, ngoan ngoãn nộp vũ khí đầu hàng: “Haiz, mình thật sự không biết nhìn người.”

Vì vậy chúng ta chen chúc trong góc, tôi nói cho cô ấy biết, Đinh Tự chính là D tiên sinh mà tôi thư từ qua lại, trước kia tôi đã từng kể.

Dương Dịch bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng còn không quên chậc chậc tán thưởng: “Thế giới này đúng là nhỏ...” Cô ấy suy tư một lát, lời nói xoay chuyển, trêu chọc tôi nói: “Nhưng mà làm sao cậu xác định D tiên sinh chính là Đinh Tự, Đinh Tự chính là D tiên sinh? Không phải các cậu kết bạn trên mạng sao? Anh ấy đưa ảnh chụp cá nhân lên?

Làm sao tôi biết D tiên sinh chính là Đinh Tự sao?

“Nhất định anh ấy dùng tài khoản phụ, nhật ký, ảnh chụp đều không quá, nhưng mà có hình một huân chương.” Tôi dừng một chút, trong đầu tự động hiện ra hình vẽ từng nhảy lên ở góc phải màn hình máy tính của tôi: “Huân chương này, là phần thưởng anh ấy nhận được tại hiệp hội luật, chỉ có một tấm, cho người có số phiếu cao nhất là anh ấy. Năm ngoái mình đọc báo, thấy có ảnh chụp của anh ấy, tấm hình lớn, nhìn thấy mới xác định, cậu xem, anh ấy gọi là D tiên sinh, cùng tên với anh ấy, cũng đúng mà.”

Dương Dịch như có điều suy nghĩ, ngược lại cảm thán tâm tư tôi kín đáo: “Bây giờ đã quen biết, nói thẳng ra không phải rất tốt sao?”

“Không không, mình còn không biết tâm tư của anh ấy với mình là như thế nào, tùy tiện nói toạc ra, có lẽ sẽ không được tự nhiên, đợi thời gian nữa đi.

“Mình cũng nhắc cậu, nếu như cảm thấy tốt thì phải nắm chặt, anh Tự rất tốt, lúc quen biết cũng không nghe thấy nói anh ấy có bạn gái, tóm lại, cậu đừng vì ngượng ngùng mà bỏ lỡ.”

“Này, chuyện chưa đâu vào đâu cả bị cậu nói...” Tôi hơi nhụt chí, không nhịn được ngăn cô ấy, không quên cảnh cáo: “Vấn đề này cậu đừng nói, ngay cả anh mình và Từ Uân cũng không biết...” Cô ấy cười gật đầu, tôi cảm thấy lo lắng, nhấn mạnh lần nữa: “Không cho nói, ai cũng không được nói, đặc biệt là hai tên bá vương đó, một chút cũng không được lộ ra.”

“Biết rồi! A, anh Tự ——” Dương Dịch phất tay chào hỏi với Đinh Tự vừa thay quần áo xong, tôi nhanh chóng thả cô ấy ra, nghe tiếng nhìn lại, Đinh Tự đã thay quần áo thoải mái chuẩn bị đi. Anh vẫy tay từ biệt với chúng tôi. Tôi cảm thấy, ánh mắt của anh đặc biệt dừng lại trên người tôi.

Chỉ mong đó không phải là cảm giác sai của tôi.

“D tiên sinh:

Xem câu chuyện về E tiên sinh mà anh kể tôi nghe, tôi đột nhiên nhớ tới một câu chuyện có cách làm khác nhưng lại cùng kết quả, có lẽ sẽ tiếp nối câu chuyện của anh.

Mỗi lần G tiên sinh đi xã giao quá mười giờ, G tiểu thư nhất định sẽ gọi điện tới, thúc G tiên sinh về nhà.

Sau khi bị đồng bạn cười nhạo, G tiên sinh bắt đầu không nghe điện thoại của G tiên sinh, sau đó có một ngày, G tiểu thư gọi điện thoại tới di động của bạn G tiên sinh. G tiên sinh nổi giận, chất vấn hỏi cô ấy có chuyện gì, G tiểu thư không lạnh không nóng nói, không có chuyện gì, muộn như vậy anh chưa về nhà, gọi điện lại không ai nghe máy, sợ anh xảy ra chuyện gì. G tiên sinh đã tức giận, bạn bè ở bên lại nhìn anh với ánh mắt chế giễu, sau khi đầu dây bên kia hỏi về thời gian về nhà, G tiên sinh lạnh lùng nói không biết, em ngủ trước đi.

Bạn bè của anh trêu ghẹo, có người nói anh tìm được người vợ tốt, có người nói anh là người đàn ông nghe lời khó tìm trên đời này, G tiên sinh nghe những lời nói đùa này đều thấy trào phúng, anh yên lặng uống rượu. Từ khi yêu nhau tới khi kết hôn, lần đầu tiên anh không nghe lời dặn của G tiểu thư về nhà, mà uống say không biết gì cho tới rạng sáng, về nhà thì liều mạng gõ cửa, G tiểu thư khoác áo giúp anh dọn dẹp sạch sẽ thì anh quát G tiểu thư, anh không phải trẻ con, không cần phải trông coi anh như mẹ, sau này không cho phép can thiệp cuộc sống xã giao của anh nữa.

Mà sau đó, số lần anh ra ngoài ngày càng nhiều, ngày càng xa cách với những cuộc điện thoại của G tiểu thư, tâm tình tốt thì về nhà sớm, tâm tình không tốt thì đi tới nửa đêm cũng là chuyện thường. Chỉ là G tiểu thư dần dần sẽ không chờ anh về nhà nữa mà nghe lời ngủ sớm.

Cứ như vậy, anh khôi phục cuộc sống tự do tiêu dao như độc thân được nửa năm. Đột nhiên có một ngày anh tạm thời đi công tác ở nơi khác, nửa đêm trên đường xe hơi bị hỏng, sửa chữa đã lâu, cuối cùng có thể tiếp tục chạy. Bạn đồng hành nhìn thời gian là rạng sáng, vội vàng gọi điện thoại cho gia đình báo bình an, ở đầu bên kia, vợ người bạn rất lo lắng, người bạn đó vội vàng nói xin lỗi, lo sửa xe không trả lời tin nhắn cũng không nghe điện thoại.

Đồng thời, G tiên sinh ngồi bên cạnh đột nhiên phát hiện, G tiểu thư của anh rõ ràng không hề nhắn cho anh, mà điện thoại di động của anh cũng không có ai gọi, không có một cuộc gọi nhỡ nào. Gần hừng đông anh mới bước vào nhà, G tiểu thư đang ngủ an ổn trên giường, trong lòng anh dâng lên nỗi mất mát khó nói, G tiểu thư tỉnh, nhìn thấy anh, không sợ hãi không kỳ quái nói, a, anh đã về.

G tiên sinh nói mình đi công tác, trên đường về xe bị hỏng. G tiểu thư chỉ nhàn nhạt nói, biết.

G tiên sinh nói suýt nữa bọn họ bị kẹt ở đường cao tốc không về được, G tiểu thư ngáp một cái xoay người tiếp tục ngủ, nói, bây giờ không phải là về được rồi sao.

Nếu như là ngày trước, gọi điện thoại gởi tin nhắn không nói, cho dù G tiểu thư không lái xe đi tìm anh, cũng nhất định chờ anh về nhà, không ngủ trước một mình.

G tiên sinh không rõ, lúc bị quản thì ngại phiền, lúc không có ai nhớ thương, lại cảm thấy phiền muộn và trống rỗng.

Sau đó mỗi lần anh đi ra ngoài đều sẽ chủ động gọi điện về nhà, nói cho G tiểu thư biết mình đang ở đâu, đang làm gì, khi nào về. G tiểu thư luôn đáp một câu, biết. Anh muốn nói nhiều hơn, hỏi G tiểu thư đang làm gì, G tiểu thư sẽ không nhịn được nói, đang bận, không có chuyện gì đừng nói.

Hai đầu điện thoại, lo lắng cho nhau là sức mạnh duy trì tình yêu, cho dù xa cách thế nào, cũng có thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương, đều là phần không thể thiếu trong lòng đối phương.

Mà bây giờ, G tiên sinh cầm di động lại đánh mất tín hiệu của G tiểu thư.

Không biết anh có thích Lâm Tịch Từ hay không, ông ấy không hổ là linh hồn thi nhân, giải thích với tình yêu luôn đặc biệt như vậy, trong ca khúc chủ đề của bộ phim cùng tên “Vội vã năm đó”, một lời bài bát của ông ấy đã đi thẳng vào lòng tôi.

Chúng ta luôn mặc nợ nhau, nếu không vì sao luôn nhớ nhau. Ai cam tâm cứ như vậy, không vướng mắc cũng không liên quan.

G, tôi nghĩ đến ‘give’, chúng ta đều sẽ trả giá vì tình yêu, nhưng phần này của mỗi người đều có khả năng không biết trước, một khi tấm lòng thành khẩn đụng phải bức tường, thì tất cả đều sẽ kết thúc. Trong cuộc đời này, nhất định phải ‘mắc nợ lẫn nhau’ thì mới bận tâm, mới có thể nhớ nhau.

P/s: Tôi cũng rất thích xem phim, tôi còn thích tham gia hoạt động thể thao.

S tiểu thư.”

Tôi còn viết một đoạn: Không biết D tiên sinh thích hoạt động thể thao gì, rất nhiều người cảm thấy con gái luyện Taekwondo hoặc võ thuật luôn thô lỗ, anh có cảm thấy như vậy có thể cường thân kiện thể không? Cá nhân tôi là người yêu thích Taekwondo, không biết D tiên sinh thì sao?

Nhưng cuối cùng tôi vẫn xóa đi, tôi cảm thấy, bây giờ còn chưa phải thời cơ chín muồi, cứ dùng một lớp bảo vệ duy trì quan hệ mang theo cảm giác thần bí này, thời cơ chín muồi sẽ tự nhiên bong ra từng mảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.