Hai Mươi Bảy Lá Thư Tình

Chương 28: Chương 28




Khi chúng tôi hẹn hò với tư cách là bạn bè lần thứ hai, tôi có chút không yên lòng.

Chúng tôi đi xem bộ phim mới nhất tại rạp, nội dung bộ phim cũng không hấp dẫn được tôi, mặc dù hiệu ứng rất lộng lẫy nhưng không có nội hàm, nếu không phải bên tai thường truyền tới những tiếng kinh ngạc và than thở, tôi sợ rằng tôi cũng sẽ ngủ mất.

Lần trước trong điện thoại gặp bác Từ, mặc dù nhìn vẻ mặt có ốm yếu, nhưng không tới mức nghiêm trọng như vậy, vậy mà thời gian ngắn ngủi chưa tới một tháng, sao lại có thể thành ra không được chứ, trong đầu tôi tìm kiếm tin tức mà có thể đã bị tôi bỏ qua, tìm một lúc lâu mới thấy một câu nói mấu chốt.

“Thời gian còn lại của ba anh không nhiều lắm, Tô Văn Hạnh, ngay cả người thân cuối cùng của anh cũng sắp mất, em có hiểu không, từ nay về sau, anh chỉ có một mình.”

Tôi hơi lúng túng, Đinh Tự ngồi bên cạnh tôi mà trong đầu tôi lại chỉ toàn những lời nói này, còn có những việc Từ Uân làm, lúc đó nhất định anh rất đau khổ, vậy bây giờ thì sao, một mình anh trở lại, một người ở đó, bây giờ đang làm cái gì? Dù sao thì từ nhỏ bọn họ đối xử với tôi rất tốt, bây giờ tình huống của bác Từ sao rồi…

Trên màn hình lớn diễn ra hình ảnh chiến tranh rung động lòng người, những tòa nhà cao ốc chọc trời dày đặc như cây tùng ầm ầm sụp đổ, những con người bị bệnh độc xâm nhập trở nên dữ tợn mà vặn vẹo như cái xác không hồn choán cả tầm mắt tôi, tôi đột nhiên cảm thấy có chút khó thở, muốn đi qua Đinh Tự để ra ngoài lối đi.

Không ngờ, tôi thấy Đinh Tự dựa vào ghế, mắt nhắm lại, giống như đang ngủ.

Vì vậy tôi lại ngồi trở lại, trong lòng có nhiều vấn đề nảy sinh, còn có rất nhiều câu hỏi dành cho mình.

Xem phim là do tôi đề nghị, đầu tiên là lo lắng không thích hợp với hoạt động bên ngoài, thứ hai là D tiên sinh từng nhắc tới nhiều lần, là mình thích xem phim. Mà bây giờ Đinh Tự đang ngủ, có lẽ do hai nguyên nhân, một là đây không hợp khẩu vị của anh, hơn nữa trong khoảng thời gian này anh rất mệt mỏi, đã như thế còn hoàn thành ý nguyện của tôi mà đi chơi, trong lòng tôi đột nhiên ấm áp, D tiên sinh, mặc dù chúng ta đi lên từ bạn bè, nhưng mà cũng nên có một giao điểm đúng lúc

Nghĩ vậy, tay tôi làm như không có việc gì rủ xuống thành ghế, không cẩn thận chạm vào tay Đinh Tự, cảm giác đầu ngón tay anh khẽ run lên, tôi nhìn về phía anh, anh xin lỗi ngồi thẳng người, xoa huyệt Thái Dương định nói chuyện, tôi đặt tay lên môi, sau đó chỉ chỉ vào cửa, anh hiểu ý, chúng tôi đứng dậy đi ra bên ngoài có ánh sáng có không khí.

“Xin lỗi, tối hôm qua tăng ca đến hơn ba giờ…” Cho dù là trong tình huống như thế nào, Đinh Tự đều không mất phong độ, cấp bậc, lễ nghĩa không hề bị bắt bẻ, tôi cũng không thể giống như cô bé không hiểu chuyện mà làm nũng, nhưng mà Đinh Tự tiên sinh cũng thật là… Haiz, có thể đừng giống như chính nhân quân tử thế không, mặc dù nói trước kia chúng ta không quen, bắt đầu từ bạn bè, nhưng cũng không thể là bạn bè mãi được, thỉnh thoảng làm chút chuyện xấu, đùa giỡn chút, nói chút lời độc một chút, mờ ám một chút, cũng vẫn có thể xem như một loại tình thú chứ sao…

Nếu cứ tiếp tục như vậy, quan hệ của chúng ta không thể nào tiến thêm một bước, xem ra, những chuyện này phải để tôi làm, nhưng như vậy có phải sẽ bị người ta khinh bỉ không, Đinh Tự tiên sinh, tôi bị anh làm cho rất phiền lòng đấy…

“Tôi nhớ anh thích xem phim mà, không ngờ phim lại đẫm máu như vậy, không có ý nghĩa gì, nếu không thì tôi cũng ngủ gà ngủ gật rồi.”

“A?” Đinh Tự có chút tự nhủ: “Lúc tôi đi học rất thích xem phim, sau này đi làm nên không còn nhiều thời gian như vậy, đã lâu tôi không đến rạp chiếu phim…”

Lần này tôi lại không biết nên nói tiếp như thế nào, nếu là người khác, tôi có thể sẽ trào phúng một chút, hoặc là không tim không phổi mà trêu chọc, sau đó đấu nhau qua lại… Thật ra ngoài Dương Dịch và Từ Uân, tôi đâu dám làm như thế với ai…

Khó trách những người khác rất thích yêu qua mạng, thế giới hai người trong hiện thực không hề giống thế.

“Đến giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Buổi chiều Đinh Tự còn làm việc, xem ra lần hẹn hò thứ hai này cũng không thể tạo nên sóng gió thì rồi.

Haiz, đi dạo công viên, đi dạo phố, xem phim, ăn cơm, uống trà chiều… Ngoài những việc này thì chúng tôi còn có thể làm gì? Nhưng mà không phải người yêu hẹn hò cũng chỉ làm những việc này sao? Có lẽ do tôi muốn quá nhiều…

Lúc đi qua ngã tư, tôi lại nhìn cửa hàng bán búp bê, chỗ đặt Eva và Ngõa Lực hôm trước đã thay bằng mấy chú chó đốm, tôi dán mặt vào kính thủy tinh nhìn xuất thần, Đinh Tự hỏi tôi nếu thích thì sẽ không ngại mua lại.

Tôi thất lạc lắc đầu: “Tôi dù muốn cũng không được, dường như nó chủ tâm đối nghịch với tôi, chỉ xuất hiện một lần, tôi bỏ lỡ, chưa kịp mua, bây giờ mỗi ngày tôi đi ngang qua đây đều liếc mắt nhìn, nhưng mà không đợi được.”

Giọng Đinh Tự vang lên trên đầu tôi: “Cô càng muốn, càng không chiếm được thì càng thấy quý giá, nhưng nói không chừng ngày nào đó cô thật sự tìm được nó, có lẽ sẽ cảm thấy, thật ra nó cũng không tốt như trong tưởng tượng.”

Tôi khom người, hà hơi tạo một mảng sương trắng trên kính, tôi không nhìn rõ mấy chú chó đốm, nữ nhân viên cửa hàng đến gần, nhìn tôi một cái, gật đầu cười, sau đó cầm con chó đốm rời đi, tôi thuận thế nhìn lại, một cô bé vừa mới mua chúng, sau khi cô bé cầm đồ mang đi, nhân viên cửa hàng lại đi tới, thả con búp bê mới, tôi nhón chân lên tránh làn sương trắng, nhìn mấy con búp bê vẻ mặt khoa trương, nhân viên cửa hàng chỉ chúng rồi giơ ngón tay cái lên, tôi không có ý định mua, cười cười với cô, rồi thất vọng xoay người rời đi.

Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt của tôi, Đinh Tự không nói lời gì, trên đường đi chúng tôi cứ trầm mặc như vậy, cuối cùng cơm trưa cũng không thể ăn được, Đinh Tự bị một cuộc điện thoại gọi đi, tôi sợ anh lại lộ vẻ mặt xin lỗi lần nữa, thả một bậc trước cho anh: “Suýt nữa thì quên, giữa trưa tôi còn phải đi tham gia diễn tập hôn lễ của anh trai, đúng lúc quá, anh mau đi đi, tôi cũng có việc rồi.”

Tôi vốn tưởng tượng hình ảnh tạm biệt của chúng tôi, sắc trời đã tối, không ai lui tới, trên trời còn vài bông tuyết bay bổng, trước khi tạm biệt, tôi hôn lên khóe miệng anh…

Lần này thì hay lắm, ban ngày ban mặt người đến người đi trên đường cái, bàn tay chúng tôi cũng đút trong túi áo, khăn quàng cổ che nửa gương mặt, tôi đứng tại chỗ không ngừng tái diễn động tác nhón chân lên rồi hạ xuống, sau đó Đinh Tự vươn tay, tôi cho rằng anh sẽ ôm tôi, tiếc là anh chỉ vỗ vỗ bả vai tôi, đưa tôi tới trạm xe lửa.

Mặc dù hơi thất vọng nhưng ít ra tôi sẽ không bị Tô Bác Mắng, thành thật tham gia buổi diễn tập hôn lễ của anh, bởi vì thời tiết nên hôn lễ tổ chức trong nhà, nhưng chị dâu tôi kiên trì nói, nếu như tuyết rơi thì hôn lễ nhất định phải tổ chức bên ngoài, em xin chị, trong hôn lễ chị mặc áo cưới ôm ngực, liều mạng quá đấy, ha ha.

Quả nhiên Chu Văn Thụy bổ sung vào vị trí phù rể, cậu ta không mặc lễ phục phù rể chuẩn bị cho Từ Uân, bởi vì số áo của Từ Uân quá lớn so với cậu ta, cuối cùng cậu ta phải mặc quần áo của mình. Bọn họ đang luyện tập quá trình hôn lễ, tôi giúp kiểm tra xong, tạm thời làm người xem ngồi ở dưới, trong lúc chờ đợi, tôi quyết định đọc bức thư của D tiên sinh.

“S tiểu thư:

Tôi muốn kể một câu chuyện.

Lúc còn trẻ, N tiểu thư có rất nhiều người theo đuổi, mái tóc đen nhánh của cô ấy trở thành ‘bảng hiệu’, cũng là thứ mà cô ấy coi như báu vật. Tiếc là, hơn hai mươi tuổi cô ấy mắc căn bệnh ung thư vú, lúc trị bệnh bằng hóa chất, tóc đều bị rụng hết, không còn lại sợi nào.

Kinh nghiệm chiến thắng căn bệnh trở thành một câu chuyện để đời, N tiểu thư chiến thắng trong việc chống lại thần chết, nhưng lại rối tinh rối mù trong chuyện làm đẹp, mái tóc của cô sẽ không bao giờ dài ra nữa.

Sau đó, mỗi lần đi ra ngoài N tiểu thư đều đội mũ, hoặc là đội tóc giả, nhưng vẫn có những người vô tình hay cố ý làm cô xấu hổ, ở bên ngoài cô còn có thể giả vờ bình tĩnh, nhưng khi vừa tới nhà, N tiểu thư sẽ vùi đầu khóc lớn.

Có một ngày, một chàng trai thích cô đã cổ vũ cô, lấy xuống những ngụy trang kia, dùng khuôn mặt chân thật nhất đối mặt với ánh mắt người đời, mặc kệ những gì người ta nói, đều không ảnh hưởng tới tình yêu của anh ta dành cho cô. Vì vậy N tiểu thư thử đi một bước, trong bữa tiệc gặp gỡ cô không mang bất kỳ vật gì, mới đầu cô sợ hãi, nhưng chàng trai này vẫn luôn cổ vũ cho cô, để cô dũng cảm chống lại ánh mắt người khác. Nhưng phần cổ vũ này không thể duy trì tự tin của cô, mỗi lần phải xử lý nhiều ánh mắt nghi hoặc như vậy, cô còn phải duy trì cái dũng khí mà ngay cả mình cũng cảm thấy lo lắng, cuối cùng có một ngày, cô cảm thấy áp lực quá lớn, thậm chí không dám ra ngoài. Chàng trai kia thất vọng rời đi, anh ta nói, anh hoàn toàn không để ý tới bề ngoài của em, chẳng lẽ em không có lòng tin với anh sao? N tiểu thư nói, em chỉ không có lòng tin với chính mình.

Về sau, cô gặp được N tiên sinh, N tiên sinh rất vĩ đại, cũng rất săn sóc, anh đặc biệt làm một mái tóc giả giống hệt trên ảnh cho N tiểu thư, sau khi N tiểu thư mang thì cảm thấy như trở lại chính mình, đồng thời cô cũng lo lắng N tiên sinh không thể tiếp nhận dáng vẻ chân thật của cô.

N tiên sinh nói, anh yêu tất cả bộ dạng của N tiểu thư, ở trước mặt anh, không cần che dấu hay ngụy trang, nhưng anh cũng tôn trọng N tiểu thư, ở trước mặt người ngoài, cô có thể lựa chọn cách che dấu hay ngụy trang mà cô muốn.

Sau đó, N tiểu thư về đến nhà sẽ là chính mình, khi đi ra ngoài, N tiên sinh cẩn thận giúp cô xử lý mái tóc dài này, rốt cuộc N tiểu thư đã trở lại là con người sáng sủa.

Chỉ có ở trước mặt người mình yêu, mới có thể tự nhiên là chính mình.

Cô hỏi tôi cảm giác yêu đương? Nói thực, tôi cũng không xác định đó có phải là cảm giác tình yêu không, nếu như người trong lòng tôi phải rời khỏi tôi, tôi sẽ đi tìm cô ấy, bởi vì tôi tuyệt đối không để mình bỏ qua, nhưng mà đó cũng chỉ có thể gọi là yêu, có lẽ vẫn không thể gọi là yêu đương được.

Vậy thì S tiểu thư, đối với vấn đề này cô trả lời thế nào?

D tiên sinh.”

Bởi vì thời gian hôn lễ chính thức sẽ là rạng sáng ở trong nước, cho nên Tô Bác không thương lượng với ta đã làm một quyết định, sau đó dùng lời của anh mà nói, hoàn toàn không tìm thấy tôi để bàn bạc.

Đến lúc bọn họ đọc lời thề thì tôi bị mộ luồng sáng chiếu tới, buộc phải ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy màn hình TV lớn vừa rồi còn chiếu video về cô dâu chú rể, bây giờ đã chuyển đến một nơi mà tôi rất quen thuộc.

Ba của chúng tôi, ăn mặc chỉnh tề, không nhìn rõ là đang đứng hay đang ngòi, chỉ có thể nhìn khuôn mặt ông xuấ hiện trên màn hình lớn, tinh thần khá tốt.

Xem ra buổi nói chuyện đêm đó vẫn có tác dụng, tôi để điện thại xuống, đứng lên để ba thấy tôi.

Người điểu khiển chương trình không nói tiếng Trung, tôi đi qua nhận lấy microphone, tiến hành điểm mấu chốt của hôn lễ, tôi tự tiện bỏ thêm một đoạn, để Tô Bác nói tiếng cảm ơn với ba

Tô Bác suy nghĩ một lúc lâu, có lẽ người ngoài cho rằng anh đang chuẩn bị, hoặc là xúc động nghẹn lời, cho nên rất lâu mới không nói gì, nhưng tôi biết rõ, đã nhiều năm anh không nói từ đó, sau đó, dưới sự giám sát và cổ vũ của tôi, rốt cuộc anh mở miệng: “Ba…”

Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của ba, tôi đột nhiên nghĩ tới bác Từ, nghĩ tới bác Từ, tôi liền nghĩ tới Từ Uân.

Tôi quyết định, xuất phát từ đạo nghĩa, vẫn nên gọi điện thoại cho anh.

Đến khi bên kia nhấc máy, tôi có một tâm tình rất phức tạo, đầu dây truyền tới tiếng ‘Alo’ khàn khàn của anh, nhiêu đó cũng đủ để tưởng tượng sự mệt mỏi, cuống họng tôi cũng hơi khàn, có lẽ do cảm xúc phập phồng vừa rồi, tôi khụ vài tiếng mới nói được tiếng nói rõ ràng.

“Bác Từ có khỏe không?”

“…”

Bên kia im lặng, bàn tay tôi hơi run lên, nhưng không biết nên hỏi tiếp thế nào, chỉ nghe tiếng yên lặng tuyệt đối ở bên kia, ngay cả hơi thở cũng dồn dập lên.

Qua rất lâu, Từ Uân mới trả lời ba chữ lạnh như băng: “Ông ấy đi rồi.”

Tôi đột nhiên cảm thấy sâu trong lòng bị đâm một cái, quên cả đập.

Lời nói của Từ Uân như đám bèo nước mọc lan ra, bóp trái tim tôi, khiến tôi không thở nổi.

Tô Văn Hạnh, em có hiểu không, từ nay về sau, anh chỉ còn một mình mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.