Hai Mươi Bảy Lá Thư Tình

Chương 35: Chương 35: Chương 35: R




Edit: Thanh Na

Nếu có một loại thần dược có thể giúp tôi khỏi hẳn cảm mạo, có đắng bao nhiêu tôi cũng chịu.

Có lẽ là không muốn để mình cảm thêm nữa, có lẽ là lo lắng dư âm cảnh tượng kia đột ngột xuất hiện, lần này tôi ngả bài, xem như hao tốn tâm cơ, vất vả lắm mới ra khỏi cửa lại bị một vị khách không mời mà đến cản đường.

“Không phải cô đang bị bệnh à? Bên ngoài tuyết mới bắt đầu rơi, cô không ngủ ở nhà mà lại. . . Muốn đi ra ngoài?”

Tôi gặp Chu Văn Thụy ở khuôn viên dưới lầu, anh ta đang đứng ở đó lưỡng lự, tôi không biết anh ta đã chờ đợi bao lâu, thấy tôi một mình ra cửa, rõ ràng anh ta có ý muốn tránh né, có điều tôi đã nhìn thấy anh ta rồi nên đành phải bước lên chào hỏi.

Đối với việc anh ta xuất hiện dưới lầu tôi hơi kinh ngạc, nghi ngờ nhìn anh ta, thấy anh ta không được tự nhiên định nói gì đó xua bớt không khí ngượng ngùng, vừa mở miệng lại là câu xin lỗi: “Đây là lần đầu tiên tôi tham gia bữa tiệc như thế này nên không biết quy củ nhiều như vậy, nếu biết sớm đã không gọi cô đi rồi, khiến lúc sau lúng túng. . .”

“Hả?” Tôi cũng không thể trách cứ anh ta, đành phải giả bộ như không hiểu.

Anh ta trộm nhìn tôi một cái, giải thích: “Hôm nay tôi gặp mấy vị đối tác trong thang máy, tôi hỏi anh ta sao không thấy cô, cô không biết đấy, tôi bị ánh mắt kia nhìn thôi đã thấy hoảng hốt rồi, vậy mà anh ta không để ý đến tôi, sau này tôi hỏi quầy lễ tân mới biết được cô vừa ngã bệnh. . . Đều phải trách tôi, một mình cô ở đây không có người thân, ngã bệnh ngay cả người giúp đưa ly nước ấm cũng không có, bây giờ tốt xấu gì tôi cũng coi như thân thích của cô. . .” Anh ta mặc áo lông, trên mặt vẫn chưa hết nét ngây thơ, thấy tôi không có phản ứng gì, gãi gãi đầu còn nói: “Với cô thì tôi chỉ biết cô ở đây, không biết cô ở lầu mấy, muốn điện thoại cho cô lại sợ cô đang ngủ. . . Ai nha, cô đã ăn gì chưa? Cô đang định ra ngoài ăn gì sao? Cô muốn ăn gì để tôi mua về là được, trời sắp tối nhiệt độ sẽ giảm xuống nữa đấy. . . Tôi còn tưởngbên này sẽ tốt hơn một chút, ài, không ngờ cũng lạnh như bên kia!”

Anh ta nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng tự nhiên như bình thường, ngược lại đối với cô thật sự cảm thấy lạnh rồi, nghe được những lời này cảm thấy vô cùng cảm động, nhưng nghĩ đến giờ đã trễ rồi nên không nói nhiều với anh ta: “Tôi ra ngoài là vì có tí việc, tôi chỉ cảm vặt thôi, vả lại tôi cũng không phải trẻ con, anh xem không phải bây giờ tôi khỏe lắm sao. . .” Thấy anh ta muốn nói thêm gì đó, tôi đành phải vừa đi vừa nói : “Thật là tôi ra ngoài có việc, còn rất gấp nữa, anh không về Mỹ sớm chứ, hôm nào sẽ tìm anh ăn cơm nhé. . .”

“A. . . A. . .” Anh ta cũng không ngăn tôi, hoặc là đột nhiên nghĩ đến cái gì, thuận miệng nói một câu: “Ít nhất một năm nữa tôi mới về đó. . . Không sao, dù sao sau này cơ hội còn nhiều, cô đi đâu thì đi đi, về tôi sẽ lên mạng tìm cô. . .”

Lời của anh ta khiến tôi giật mình, có điều tâm tư của tôi không ở đó nên không dò xét tỉ mỉ trong câu nói của anh ta, trên đường đi tôi suy nghĩ lúc nhìn thấy Đinh Tự nên nói gì, rõ ràng là đã làm thử một chồng nháp, làm rập khuôn theo công thức, nhưng đến lúc ngồi xuống đối mặt với anh ấy, tôi lại như một cô học trò đứng trước cuộc thi tổng hợp, đối mặt với bài thi một chữ cũng không phun ra được.

“Hôm nay em không đến luật sở, nghe Từ Uân nói mới biết em ngã bệnh, tôi thoáng nghĩ. . . Với lúc em cúp điện thoại rồi mới nghỉ đến, có muốn thay đổi thời gian hay không. . . Nhưng tôi lại nghĩ. . . Có một số việc phải nói sớm. . . mới tốt hơn một chút. . .”

Xưa nay đây là lần đầu tiên tôi thấy anh nói chuyện ấp úng như vậy, nhìn kỹ thì thấy tối nay anh tiều tụy đi nhiều, có lẽ là cả đêm không ngủ.

Tuy rằng biết anh ấy sắp nói gì, nhưng chính tai mình nghe những chuyện xưa ấy, nói không khẩn trương là giả dối, nhưng nếu như nói không muốn cắt thì càng giả, đã đến nước này thì tôi cũng không muốn đánh Thái Cực nữa, trước mặt bày biện đồ ăn Nhật tinh sảo, mặc dù nhìn ngon, nhưng trời lạnh như vậy mà có thể nghĩ ra ăn mấy nguyên liệu này thì vị Đinh tiên sinh đây cũng rõ là. . . Trong lòng của tôi lại trăm hồi bách chuyển, nếu như là Từ Uân thì nồi uyên ương nóng hổi chạy không khỏi. . .

Chẳng qua nếu nói chuyện trong hoàn cảnh này, Đinh Tự lại chọn một căn phòng nhỏ như thế cũng có lý của anh ta, dù sao từ nay về sau sẽ không còn xuất hiện chung nữa, thế nên tôi cũng thẳng thắn thừa nhận: “Luật sư Đinh. . .” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi lại tự giễu, quanh đi quẩn lại, chúng tôi vẫn ở điểm ban đầu, không biết trong khoảng thời gian qua chúng tôi đã thu hoạch được những gì, dừng một chút, tôi trực tiếp lật bài: “Anh gọi em ra đây, có phải . . Bởi vì cú điện thoại tối hôm qua. . .” Tôi nghĩ rồi tiếp tục nói: “Người gọi điện thoại chính là người kia?”

Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, dường như đều không thể khiến Đinh Tự băn khoăn, ngay cả lúc này, trên mặt anh cũng không biểu hiện gì quá khoa trương, tôi đã nói như vậy, anh ta thì khai báo tất cả, trước lúc anh mở miệng tôi có thể cảm giác được, một phần gánh nặng ấy bị anh đè chặt trong lòng.

“Tôi đã từng nói mình có một cô bạn gái, lúc học đại học . . .”

Tôi yên lặng lắng nghe anh kể lại chuyện xưa của mình, cảm giác này hệt như cảm giác đọc một phong thư của D tiên sinh gửi đến.

“Bọn tôi nói rất hay, cô ấy đi trước, qua năm sau tôi sẽ đến, chỉ là không ngờ sau đó nhà tôi cần một số tiền lớn đồng thời cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý, không thể nào đi được, vì chuyện đó mà chậm trễ mất nhiều năm, một mình cô ấy ở bên đó đã cố gắng hết sức làm việc, qua ba năm, tôi mới biết được, vì thẻ xanh cô ấy đã kết hôn cùng dân bản xứ . . .”

Tôi không biết nên nói anh ta chung tình hay cố chấp nữa, tôi nghe lời anh nói, càng thêm tò mò rốt cuộc vị ấy là người như thế nào, còn đang hẹn hò lại đi lập gia đình, nhất định là cuộc sống sau hôn nhân không êm ấm nên gọi điện thoại cho Ex. Boyfriend khóc lóc kể lể, ngược lại vì không êm ấm nên mới có thể làm cho Ex. Boyfriend lo lắng thành như vậy, tôi trưng cầu nhìn về phía Đinh Tự, anh vẫn tiếp tục nói: “Vốn ngay từ đầu bọn họ đã nói rõ chỉ là kết hôn giả, không ngờ người nam kia lại không phải là người tốt, dây dưa với cô ấy mãi không rõ, muốn ngốc ở đó cũng không được nên cô ấy dự định quay về.”

Anh ta đã nói rõ ràng như vậy, mặc dù tôi có quá nhiều cảm tưởng nhưng cũng không còn lời nào để nói, chúng tôi im lặng một hồi, môi Đinh Tự khẽ nhúc nhích, tôi đoán lời kế tiếp sẽ là xin lỗi tôi, tôi liền cướp mở miệng trước, nửa đùa hỏi anh ta: “Luật sư Đinh, em nhớ anh đã từng nói anh cần thời gian, là anh cần thời gian để quên đi quá khứ? Hay là cần thời gian để đón nhận em?”

Thấy anhcó chút ngơ ngác, hình như là không hiểu hai điều này có gì khác nhau, tôi không thể làm gì khác hơn là không để ý đến nó nữa, nhưng không hỏi ra đáp án tôi lại không phục: “Nếu như không có vị Dư tiểu thư kia, hoặc là nếu như vị Dư tiểu thư kia hạnh phúc không liên lạc với anh nữa, anh. .” Câu cuối cùng tôi hơi do dự, suy nghĩ chợt lóe lên tôi quyết định hỏi trực tiếp, để cho mình thêm khí thế tôi nhìn ảnh hỏi: “Nếu thật như vậy thì anh có khả năng thích em không?”

“Tôi. . .” Vấn đề này đúng là quá đột ngột, có lẽ Đinh Tự chưa từng nghĩ nên trả lời như thế nào, thấy anh không lên tiếng, tuy tôi đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cảm thấy hụt hẫng, dù chỉ thích tôi một ít thôi cũng được mà, đã hỏi thì tôi nhất định phải nghe được đáp án, tôi ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng vào anh, bất chợt thấy anh chột dạ.

“Em muốn nghe lời thật?”

“Đương nhiên.” Tôi ra vẻ mạnh mẽ, tỏ vẻ bất kể đáp án thế nào chăng nữa cũng không thể quật ngã tôi được, nhưng trong đầu vẫn mong, xin anh đừng quá ác. . .

“Nếu ngày đó em không chạy vào phòng làm việc của tôi, nói em vẫn một mực để ý đến tôi, tôi thật. . .” Anh xấu hổ cười cười, “Lần đầu tiên thấy em trong pháp viện, tôi cứ ngỡ rằng em là bạn gái của Từ Uân. . .”

“Ngừng ngừng ngừng!” Tôi cắt lời anh, “Thật là, cẩn thận lời nói. . .”

Anh bị bộ dáng của tôi chọc cười, từ lúc ngồi xuống tới giờ, cuối cùng anh cũng tự nhiên với tôi: “Từ Uân là sư huynh của tôi, lúc ở trường học trình độ được hoan nghênh của anh ấy tuyệt đối nói không khoa trương, nhưng chỉ có người ở cùng phòng với anh ấy mới biết được, anh ấy có một cô bạn gái nhỏ, che chở như bảo bối, chưa ai thấy được, chỉ là biết chắc chắn có một người như vậy tồn tại mà thôi, khi đó tôi không nghĩ đó là em, chỉ cảm thấy lúc anh ấy nhìn em sẽ cười, nếu như không phải tình yêu thì có thể là anh em, có điều. . . Từ sau khi hợp tác với hai người, cuối cùng tôi đã hết ngốc rồi, đã nhìn ra. . .”

Ánh mắt tôi đã trừng hết cỡ rồi, “Anh ấy. . . Lúc ở trường học nói cái gì. . . Làm cái gì. . . Cái gì mà bạn gái nhỏ?”

Không ngờ Đinh Tự lại giống Từ Uân, lúc mấu chốt vô cùng thích thừa nước đục thả câu: “Tôi cũng không rõ lắm, có gì em hỏi Từ Uân đi.”

Bị anh dẫn vòng vèo, suýt nữa tôi quên luôn chủ đề ban đầu, “Cái này sau này hãy nói, anh còn chưa nói xong mà, về sau thì sao?”

“Về sau thì nhớ kĩ em chứ sao, lần sau chúng ta gặp lại ở hội sở Dương Dịch, lại cùng xử lý vụ án, tiếp xúc thì cảm thấy có lẽ tính cách của em khá hoạt bát, có lẽ là do không quen tôi nên trước mặt tôi hay khách khí. . . Đoạn thời gian ở Newyork thì càng cảm thấy em không được tự nhiên, không phải là tôi chưa từng yêu ai nên cũng biết thật ra nói yêu đương không phải như vậy, em hỏi tôi có thích em không, hãy để tôi hỏi em trước đi, Tô Văn Hạnh, tôi có tài đức gì mà có thể được em ưu ái?”

Thoáng chốc anh lại lấy quyền chủ động về tay, ngược lại làm tôi không biết phải làm thế nào nữa, đúng vậy, tôi thích gì ở anh ta?

Gừng càng già càng cay, câu đầu tiên đã hỏi ngược lại tôi, thiếu chút nữa tôi đã thốt ra ba chữ “D tiên sinh”, cố gắng nuốt xuống, tôi cẩn thận hỏi lại: “Trong tòa nhà chúng ta làm việc, có mở một group chat, anh. . . có biết không?”

“Group chat?” Âm điệu của anh khiến tâm tình tôi vô cùng phức tạp, không phải anh.

Không phải anh, cho nên dù mất anh ta tôi cũng sẽ không cảm thấy bi thương bao nhiêu, nhưng nếu không phải anh ấy, nhiệt huyết nửa năm nay tôi đã gửi cho ai?

Tôi cố gắng bình tĩnh, vẫn không có ý từ bỏ, tôi tiếp tục hỏi: “Vậy anh. . . Biết S tiểu thư chứ?”

Tôi không dám nháy mắt, Đinh Tự, lắc đầu.

Chợt cả thế giới bị vây trong sương mù, từngđợt từng đợt ép tôi không tài nào thở nỗi, sau động tác lắc đầu của Đinh Tự thì từ từ biến mất.

Nhưng vào lúc tôi dần dần thấy được hình dáng của sự thật thì có một trận sương mù vọt tới. . .

“Anh có hối hận không? Năm đó không cùng chị ấy đối mặt với áp lực gia đình, không giữ được chị ấy lại?” Cuối cùng, chúng tôi cùng ra khỏi nhà hàng, đứng trước dòng xe cộ như nước, tôi quấn chặt khăn quàng cổ, vấn đề cuối cùng, vì đoạn tình cảm này còn chưa kịp hình thành đã chết non, cầu một cái kết an tâm.

“Hối hận.” Đinh Tự không chút suy nghĩ đã trả lời, anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đây sao, khóe miệng lộ ra chút ý cười: “May mà vẫn còn có thể cứu vãn.”

Chúng tôi đứng tại chỗ, nhìn thành phố ồn ào náo nhiệt, không ai mở miệng nói phải rời đi.

“Tô Văn Hạnh, thực xin lỗi.”

“Vâng?”

“Nếu như ngay từ đầu tôi không đáp ứng với em, có lẽ sẽ khá hơn một chút.”

“Á. . .” Tôi hơi bất đắc dĩ, lại hận không thể quét sạch đoạn quan hệ mơ hồ này đi, chỉ có thể nói đùa: “Ừ, vậy thì bồi thường chút phí tinh thần đi, chia một nửa tiền thưởng cuối năm của anh cho em là được, ha ha.”

Anh ta nhìn tôi, cười lắc đầu: “Em thật, thật đúng là cùng dạng với Từ Uân , giống nhau – – “

Tôi chờ đoạn cuối câu nói của anh, thế nhưng anh lại không nói, mặc tôi trừng anh ấy thế nào cũng không nói, nhưng lại nói câu: “Tô Văn Hạnh, đoạn thời gian em theo tôi, nhất định đã khiến em buồn đến hỏng rồi.”

Tôi sững sờ, đáy lòng đau xót, vội vã nhìn về phía khác, không dám nhìn anh nữa.

Trước khi đi tôi có hỏi anh ấy: “Luật sư Đinh, sau này chúng ta có thể làm bạn bè không?”

“Đương nhiên.” Anh vỗ vai tôi cười: “Không chỉ làm bạn bè, chúng ta còn có thể vui vẻ nói chuyện phiếm.”



Đinh Tự không phải D tiên sinh, tôi không biết tin này là tin tốt hay tin xấu nữa, tôi nhịn không được muốn hỏi vô cùng.

“D tiên sinh:

R tiểu thư có một người bạn trai, cô ấy rất ngọt ngào, nhưng làm bạn với cô ấy, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng gặp được vị bạn trai kia, theo cô ấy miêu tả thì là người đẹp trai, săn sóc, hóm hỉnh, dũng cảm.

Có lẽ người bạn trai này tồn tại thật, bởi vì R tiểu thư đã từng cho chúng tôi xem qua đoạn trò chuyện của bọn họ.

Sau đó chúng ta biết vị bạn trai này, và ngay cả R tiểu thư, cũng chưa thấy qua người thật.

Về sau, chúng ta gián tiếp biết được, R tiểu thư đi gặp vị bạn trai này, R tiểu thư và bạn trai mới quen đã thân, R tiểu thư cùng bạn trai đi du lịch, bọn họ càng ân ái hơn so với trước.

Có điều sau này, chúng tôi mới phát hiện, cho tới bây giờ R tiểu thư vẫn không bước vào cuộc sống thực của bạn trai cô ấy, bọn họ chỉ hâm nóng tình cảm trên internet, còn trong hiện thực, lại không thể thâm nhập vào cuộc sống của đối phương.

Lại qua một thời gian, R tiểu thư chia tay bạn trai, nguyên nhân ở chỗ cô ấy vào QQ của bạn trai, phát hiện cô ấy và nhiều nữ sinh khác, bị anh ta gom vào một nhóm, nhóm ấy có tên là: vỏ xe hờ.

Bọn tôi an ủi R tiểu thư, hỏi cô ấy nếu không vì nguyên nhân này thì bọn họ còn có thể duy trì bao lâu? Tiếp tục yêu đương? Kết hôn? Sinh con? Đến già?

Ý của chúng tôi là, những việc này không thể chỉ dựa vào internet được, phải vào sâu hơn nữa mới cảm nhận được.

R tiểu thư chỉ nói là, mặc dù có lẽ trước kia cô ấy đã phát hiện anh ta qua loa, vào lúc anh ta cô đơn sẽ tìm cô nói chuyện phiếm, nhưng sẽ không đưa cô ấy xuất hiện trước mặt bạn bè của anh ta, mặc dù trên thế giới internet người bạn trai ấy dùng lời ngon tiếng ngọt nhưng vẫn không xuất hiện trong hiện thực, tuy nhiên phải nói rằng bọn họ đã có thời gian tốt đẹp cho nhau.

Chúng tôi lại hỏi cô ấy, nếu như sớm biết kết quả, cô ấy sẽ hối hận chứ?

R tiểu thư trả lời không cần suy nghĩ, không biết.

Bất quá cô ấy chỉ mất đi một đoạn thanh xuân, một đoạn này khiến tuổi thanh xuân của cô ấy tươi đẹp hơn, hơn nữa, vẫn chưa tính là nghiêng ngả, càng chưa nói tới mặt mũi bầm dập, thương tích đầy mình.

Cô ấy còn có rất nhiều thời gian, đi đến những con đường tốt đẹp hơn. Chỉ cần nghĩ như vậy, cô ấy sẽ không cảm thấy hối hận, ngược lại còn cảm thấy may mắn.

R, regret, hối hận.

Trong tình yêu khiến người ta hối hận, không phải là từng phạm sai lầm, mà là lúc tỉnh ngộ muốn bù đắp lại phát hiện bản thân đã đánh mất chính mình tốt nhất.

D tiên sinh, tôi đã từng tò mò, có phải chúng ta đã từng gặp nhau hay không, lúc ấy anh không trả lời tôi, mà hiện giờ tôi vẫn còn nguyên sự tò mò ấy, mỗi ngày chúng ta cùng đi chung một chiếc thang máy, cùng sử dụng một chiếc bạn công cộng ở starbucks dưới lầu, cùng sóng vai đứng dưới lầu đón taxi.

Tôi biết rõ anh chỉ ở quanh tôi, nhưng tôi vẫn muốn biết, D tiên sinh, anh là ai?

S tiểu thư.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người đoán xem, D tiên sinh có nói cho S tiểu thư biết mình là ai không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.