Hai Mươi Bảy Lá Thư Tình

Chương 38: Chương 38: Chương 38: S2




Edit: Thanh Na

“S tiểu thư:

Hai người chia tay, nói không chừng sẽ tạo nên bốn người hạnh phúc.

Vuột mất chỉ vì để đợi đúng người.

Tôi nghĩ mình sẽ lấy chuyện xưa của cô để nói vậy.

Bao nhiêu năm sau, S tiểu thư và vị kia đã bao lâu rồi không liên lạc cô ấy cũng không để ý, tôi gọi anh ta là S tiên sinh đi, ở một thành phố xa lạ nào đó, cô ấy đi công tác, còn anh ta thì họp.

Đang dạo phố thì gặp phải trời mưa, vì tránh mưa, cô tìm một quán cà phê ven đường chui vào, quán nhỏ, ngọn đèn mờ mờ, nước mưa dọc theo cửa kính thủy tinh uốn lượn chảy xuống, ngoài cửa sổ chỉ còn một mảnh mơ hồ. Nhìn khắp bốn phía, chỉ còn sót lại một vị trí, trong đó một bên đã có một người đàn ông ngồi sẵn, cô vuốt vuốt mái tóc ướt mưa, đi qua bên ấy ngồi xuống, người đàn ông đối diện buông tạp chí xuống, ngẩng đầu, trong khoảnh khắc ấy, cô cũng ngẩng đầu, bọn họ dừng mọi chuyện trong tay lại, nhìn đối phương chằm chằm.

Anh ta nói với cô ấy: Là em.

Cô ấy đáp lại: Đã lâu không gặp.

Trong mắt anh ta, mái tóc dài đã cắt, gương mặt gầy trái xoan trước đây đã trở nên mượt mà, không còn tìm thấy miệng lưỡi bén ngót cay nghiệt trước kia, giơ tay nhấc chân vừa mạnh mẽ vừa hòa hợp, mà ngay cả tiếng nói cũng không còn nũng nịu ngọt ngào như trước, mà trở nên ôn hòa điềm đạm hơn.

Trong mắt cô ấy, anh ta đã không còn sự xúc động của một chàng trai trẻ tuổi, thay vào đó là vẻ kiên định trầm ổn, chỉ quần tây áo sơ mi đơn giản cũng trở nên có phẩm vị, tiết tấu nói chuyện không nhanh không chậm, nho nhã lễ độ, tác phong nhanh nhẹn.

Anh ta nói, nhất thời mưa không ngừng ngay được, không bằng ăn chút đồ ngọt đi.

Cô gật đầu đồng ý.

Sau đó anh tự làm chủ gọi cho cô một phần bánh su kem, trước khi nhân viên cửa tiệm order món, đột nhiên anh ta nghĩ đến cái gì đó, bảo ngừng, xin lỗi hỏi lại cô, đã nhiều năm qua đi, không biết sở thích trước kia của cô có thay đổi không.

Lúc anh ta gọi món bánh su kem, lòng của cô như bị cấu nhẹ một cái, từ nhỏ đúng là cô thích ăn gì đó có bơ vào, nhưng bây giờ cô lại cười lắc đầu: Mấy năm nay sợ mỡ trong máu cao nên cô đã không dám ăn mấy thứ này nữa.

Trong mắt anh ta hiện lên tia lo lắng, sau đó gọi cho cô một phần bánh nướng xốp, sau khi nhân viên cửa hàng rời khỏi, anh ta lại xin lỗi một lần nữa, rồi tự nhiên nói tiếp: Sớm biết em tự mình từ bỏ nó, lúc ấy sẽ không buộc em phải tạm ngừng ăn nó.

Lời của anh ta lại đâm vào lòng cô một cái, cô tự biết mình không còn là một cô nữ sinh nữa, mấy năm nay cô cũng đã kết giao với vài người đàn ông, nhưng không một người nào, không một ai như anh cả, có thể khiến một chiếc thuyền nhỏ như cô muốn cập bờ, dù cùng một người, ngay cả khi trước cũng không mãnh liệt bằng.

Đến lúc chia tay bọn họ trao đổi phương thức liên lạc với nhau, S tiên sinh gõ dãy số của cô vào điện thoại thì điện thoại hiển thị số này đã tồn tại, mà khi anh ta gọi số của cô thì trên điện thoại của cô vẫn hiện tên của S tiên sinh.

Sau đó rất nhanh bọn họ yêu đương rồi kết hôn, video chuẩn bị cho hôn lễ nhảy ra ảnh chụp mấy năm trước, khi đó anh ta trẻ tuổi khinh cuồng không thể che được thanh cao và kiêu ngạo, mà cô ấy rõ ràng còn thanh cao kiêu ngạo hơn.

Trong hôn lễ bọn họ đã nói với đối phương, đã từng vì soi mói, vì tự tôn, vì không đủ tha thứ lẫn nhau nên ông trời mới ngay lúc chúng ta tốt nhau mà bỏ lỡ nhau, trải qua mài dũa, bỏ bớt xốc nổi trở nên thành thục hơn, chỉ là vì vào lúc chúng ta tốt hơn gặp lại nhau.

Chuyện xưa nói xong rồi, bây giờ tôi sẽ nói với S tiểu thư, người đã cùng tôi viết thư, cô đã quyết định không muốn bỏ qua phần tình cảm này, chứng tỏ cô đã chín chắn hơn, đã như vậy thì ngoại trừ cố gắng nắm bắt, còn thế nào nữa?

Tôi không biết S tiên sinh của cô là người như thế nào, đây là bài học cô cần làm, có lẽ là lúc trước cô đối với anh ta không đủ rõ, vậy thì từ giờ trở đi tìm hiểu hứng thú của anh ta, tích cực theo đuổi; có lẽ lúc trước cô quan tâm anh ta không đủ, vậy thì từ giờ trở đi chú ý hỉ nộ ái ố của anh ta, lúc cần thì hãy ở bên cạnh anh ta.

Yêu một người là bản năng, kỹ năng này không cần truyền dạy, chỉ xem cô có đủ dụng tâm hay không thôi, phải biết rằng, có lẽ S tiên sinh của cô đã yên lặng làm như thế nhiều năm rồi, làm cảm động một người yêu mình, so với việc làm một người không yêu mình chú ý đến mình dễ dàng hơn nhiều.

Khi cô ôm một người yêu cô, anh ta càng ôm cô chặt hơn, đó chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này.

Tôi nguyện ý hết lòng giúp đỡ cô, S tiểu thư, xin hãy bắt đầu chủ động đến gần S tiên sinh của mình đi.

D tiên sinh.”

Chủ nhật ánh mặt trời rất rạng rỡ, tôi nằm trên giường đọc hết thư, bấm số điện thoại của Từ Uân.

Tôi hỏi anh ấy hôm nay được không, anh bảo có.

Sau đó là im lặng.

Tôi lại hỏi: “Hẹn… nhé?”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, chớp mắt rồi biến mất, “Hẹn anh? Vì sao? Suy nghĩ rõ chưa?”

“Cũng chưa rõ lắm…” Tôi mạnh miệng: “Chắc phải thêm mấy lần nữa mới rõ được.”

Lại một trận im lặng nữa, anh ấy hỏi: “Hẹn anh đi đâu làm gì?”

“À…” Tôi sửng sốt, “Hẹn… Thì hẹn thôi, làm gì thì… đến đó rồi tính chứ…”

Đầu kia truyền đến giọng mũi nặng nề, như là bất mãn: “Hừ… Cảm thấy, cảm thấy thành ý như vậy không đủ… Vầy đi, em nghĩ phương án đi gửi anh xem rồi nói sau.”

“Anh…”

“Anh gì mà anh?” Từ Uân cắt lời tôi, “Tô Văn Hạnh, ai cũng biết nữ truy nam cách tầng sa, vốn không phải là chuyện gì khó khăn, xin em tốt xấu gì cũng phải nhúc nhích suy nghĩ chút chứ, cho anh xem vì cuộc hẹn này em trả giá chút cố gắng, được không…”

Tôi từ chối cho ý kiến, đáp: “Lát nữa gọi lại cho anh.”

Từ trên giường đứng lên, rửa mặt mũi một phen, tùy tiện mở một quyển sách từ chồng sách mới mua ra.

Kế thứ nhất: Sắp xếp hoạt động mạo hiểm kích thích, chuyên gia cho rằng, cơ thể con người run có liên quan đến adrenalin…

Gạch chéo, tôi sợ độ cao lắm, phải gạch chéo ngay.

Kế thứ hai: Cùng vận động một chỗ, chuyên gia cho rằng, có thể làm tăng thể dopamine trong não bộ (Môt lại chất khiến con người nảy sinh tình cảm với vật chất)…

Vận động… A, linh quang chợt lóe, cứ như vậy đi!

Vì vậy mười phút sau tôi gọi lại cho Từ Uân, đầu dây bên kia lười biếng alo một tiếng, tôi làm nũng nói một câu, “Từ Uân, anh dạy em đánh tennis đi…”

“Tô… Văn Hạnh” Từ Uân run run một chút: “Em bình thường lại cho anh.”

Tôi mừng thầm, tưởng Từ Uân cứng lắm, không ngờ lại dễ nắm mạch đến vậy, tôi quyết định thử thêm một lần nữa: “Không phải người ta đang cố gắng sao… Thùy mị một chút anh không thích à?”

“20′ sau đứng dưới lầu chờ anh.” Từ Uân hơi run một chút, trước khi ngắt điện thoại còn không quên thêm một câu: “Nhớ uống thuốc rồi hẵng ra.”

“Được…” Tôi kéo dài âm cuối cười đáp, còn chưa nói xong điện thoại đã bị ngắt.

Đang trên con đường dài theo đuổi Từ Uân: Trên đường dài, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng bình minh thắng lợi.

Đợi khi chúng tôi đến nơi tập tennis vắng vẻ, tôi mới biết tiết trời dưới không độ mà hẹn đi đánh tennis ngoài trời là phương pháp ngu xuẩn đến độ nào.

Đến cũng đã đến rồi, nếu lâm trận lùi bước nhất định sẽ bị Từ Uân cười nhạo, tôi dậm chân, nhảy tại chỗ vài cái muốn cho mình ấm lên.

“Hoạt động gân cốt một chút, lát nữa đỡ phải trẹo chân.” Từ Uân thay một thân đồ thể thao xong, đưa vợt vào tay tôi, đột nhiên tôi thấy một màn này vô cùng quen, cũng ở đây, anh ấy bắt tôi phải hoạt động, đơn giản chỉ dẫn tôi đi vòng quanh sân, tôi còn nhớ rõ khi ấy anh còn dùng “Có tin anh cưới em không” để dọa tôi, tôi vẫn nhớ đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện với Đinh Tự, mà bây giờ, anh vòng tôi trong cánh tay như cũ, lúc đó tim tôi đập nhanh như trống…

“Nhìn tay anh, phải nắm như vậy… Aiz em phản ứng chút đi, như chỉ mình anh động… Em dùng thêm chút sức được không… từ dưới lên… thấp một chút…” Anh chỉnh lại tư thế cho tôi, dùng mũi chân gõ gõ vào mắt cá chân của tôi: “Chân, mở rộng một chút, thêm chút nữa…”

“Từ Uân!” Cuối cùng tôi nhịn không được, khuôn mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh, thế nhưng anh ấy lại không hiểu nhìn tôi.

“Có vấn đề gì không?”

“Anh cố ý!” Tôi tránh ra nhưng không đi xa, chỉ đứng bên cạnh đưa lưng về phía anh, khuôn mặt nóng đến sắp tím, sau đó nghe anh “à…” một tiếng, lúng túng khụ khụ, “Anh nói này… Trong đầu em nghĩ lộn xộn cái gì vậy!”

Tôi dậm chân, làm gì còn tâm tư học hành, Từ Uân kéo ống tay áo của tôi, anh vừa bực mình vừa buồn cười, vừa hình như muốn xoa dịu tôi: “Này… còn học không?”

“Không học không học!”

“Ài, em cũng thật ác, trời lạnh còn kêu anh ra… Không được, em phải làm cho anh có cảm giác thành tựu chứ…” Anh nói xong kéo tôi qua, tôi không chút suy nghĩ vung tay bước đi, có lẽ là vì không tập trung, có lẽ là vì giận dỗi, có lẽ là vì bước chân quá lớn, tôi nghe tiếng bước chân của Từ Uân phía sau tôi càng nóng vội, mới đi vài bước chân đã đau rồi.

Người xui xẻo ngay cả đi đường cũng bị trẹo chân!

Tôi lảo đảo một cái, may mà không bị ngã xuống đất.

“Tô Văn Hạnh!” Từ Uân đỡ tôi ở phía sau, rồi xác nhận tôi chị bị trẹo chân, anh ngửa mặt lên trời thở dài: “Đây là buổi hẹn hò nát nhất anh từng thấy! Không có nát nhất, chỉ là xưa nay chưa từng nát!”

Tôi cảm thấy tủi thân, “Còn không phải vì anh à!”

“Anh làm sao!” Từ Uân không phục, “Lúc trước ngược lại xem nhẹ em rồi, người ta bảo gần mực thi đen, ở bên anh cái tốt không học, này, không phải bị thằng nhóc Đinh Tự kia dạy chư chứ…”

“Anh nói mò cái gì đấy!” Tôi hất anh ấy ra, không ngờ đứng không vững suýt nữa là té nhào rồi. May mà tôi ổn định kịp, chỉ chệch choạch tí rồi thôi, không đợi tôi kịp đứng vũng, đột nhiên hai chân tôi cách xa mặt đất, cứ như vậy bay lên.

Cả người tôi bị Từ Uân bế lên rồi!

“Thật là không làm người khác bớt lo, em như vậy dù trời tối cũng chưa đi đến nơi! Lạnh chết rồi, mau về nhà về nhà thôi.” Anh vừa nói vừa khiêng tôi ra ngoài, mặc kệ kháng nghị của tôi, và cũng không quản ánh mắt của người khác.

“Từ Uân, anh thả em xuống, em tự đi được!” Sau mấy lần ồn ào không kết quả, tôi thấp giọng nói nghiêm túc với anh.

“Đừng dài dòng!” Không ngờ anh ấy hung dữ trừng tôi một cái, thấy tôi muốn nói tiếp lại bồi thêm một câu: “Đừng ầm ĩ.”

Dĩ nhiên tôi vốn không tiền đồ nên bị anh ấy dọa, thấy anh có chút đắc ý tôi nhướng mày, quậy quậy muốn tránh thoát, lần này anh dừng lại, để mặt sát vào mặt tôi, cảnh cáo tôi lần cuối: “Bảo em thành thật một chút, còn động nữa là anh hôn em.”

Được rồi, anh thắng.

Từ Uân dùng tốc độ nhanh nhất nhét tôi vào xe, sau đó lấy một lọ thuốc bột Vân Nam, anh ngồi ở ghế lái, trực tiếp giật chân tôi qua.

“Nè nè nè!” Tôi hoảng sợ, “Anh làm gì đó.”

“Bà cô ơi, giúp em bôi thuốc thôi!” Anh không nói gì nữa rồi cởi giày cho tôi, tôi không ngờ động tác của anh lại nhanh chóng đến vậy, đang định đưa tay ngăn lại thì đã bị anh vỗ lên mu bàn tay một cái rồi.

“Đau quá!”

Nháy mắt khi tôi rút tay về, anh đã cởi hết vớ tôi mất rồi.

Lúc này hẳn là tôi nên kêu lên! Nhưng không còn kịp nữa…

“Tô Văn Hạnh, nếu như có thể chấm điểm, em có tin anh cho em 0 điểm hay không!”

“Tin…” Tôi thu chân lại rồi yên lặng mang vớ vào, liếc mắt: “Anh đánh em 100% em cũng tin, làm sao bây giờ, em sợ quá!”

“Ừ, biết sợ tức là còn chưa đến mức không cứu chữa được…” Từ Uân vừa lái xe vừa đề cập điều kiện với tôi: “Nhà em có gì ăn không?”

“Thịt bò rượu đỏ tôm he…”

Mắt Từ Uân sáng lên, “Ừ, xem như em có chút lương tâm, định chuẩn bị cho anh à?”

Tôi lườm anh, tiếp tục nói lời lúc nãy chưa nói hết: “… Những thứ này đều không có!”

“…”

“Sợ gì chứ! Trên thế giới có một loại vạn năng có tên là đồ ăn ngoài đấy!”

“Vậy… sau đó thì sao?”

“Cái gì sau đó?” Tôi không hiểu.

“Không phải hẹn hò sao? Em có gặp ai hẹn rồi ra ngoài mua đồ ăn không? Quan trọng là sau khi cơm nước xong chúng ta làm gì?”

“Cơm nước xong…” Tôi cảnh giác nhìn anh: “Anh… muốn làm gì?”

Từ Uân liếc tôi một cái, chỉ vali xách tay ở hàng ghế sau, cái đó là… vali đựng tiền của các đại ca xã hội đen chuyên nói chuyện làm ăn hay xuất hiện trên TV, tôi mở ra xem thử, tất cả đều là CD màu lam.

“Từ Uân…” Đầu óc tôi chợt như rút ngắn lại, “Có phải anh rất thích xem phim không?”

“Thích chứ, trong nhà anh còn một cặp nữa…”

Tim tôi đập chậm nửa nhịp, hơi thiếu khí, tay bất giác nắm chặt ghế ngồi, “Vậy… Có phải anh cũng thích đánh tennis lắm đúng không?”

Từ Uân lườm tôi một cái: “Em nói xem…”

Đột nhiên tôi cảm thấy hít thở không thông, vô số dây cung bị chặt đứt trong đầu như tìm được một nửa còn lại, hình như anh ấy còn đang nói gì đó nhưng tất cả chú ý của tôi đều đặt trong bài hát này, giai điệu ca từ nhịp điệu vô cùng quen thuộc.



Kỳ cầu thiên địa phóng quá nhất song luyến nhân

Phạ phát sinh đích vĩnh viễn biệt phát sinh

Tòng lai vị thuận lợi ngộ thượng hảo cảnh hàng lâm

Như hà năng trọng thập tín tâm

Kỳ cầu thiên phụ tố thập phân chung hảo nhân

Tứ ngã tha đích vẫn như liên mẫn tội nhân

Ngã ái chủ đồng thì diệc ái nhất vị ái nhân

Kỳ cầu duyên đồ vị biến tâm thỉnh cấp ngã hộ ấm

Tạm edit:

Xin trời đất buông tha cho đôi tình nhân

Sợ xảy ra xin vĩnh viễn đừng xảy ra

Trước giờ chưa từng được điều kiện thuận lời giá lâm

Làm sao có thể tin tưởng lần nữa

Van xin cha làm người tốt mười phút

Hãy ban thưởng cho tôi nụ hôn của người như thương cho một tội nhân

Tôi yêu chúa đồng thời cũng yêu một người

Xin ven đường đừng thay lòng đổi dạ, xin bóng mát che chở đời tôi.

——

Na: xin hãy thứ cho kẻ tài mọn này :'(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.