Hai Mươi Bảy Lá Thư Tình

Chương 8: Chương 8




"Có phải thấy ghê lắm không?"

Dương Dịch mặc chiếc váy đỏ thẩm kia đứng trước cửa nhà tôi, liều mạng nhấn chuông cửa, kéo tôi từ trong mộng dậy, lúc tôi mở cửa đầu tôi như ổ gà, rõ ràng cô ấy đã trang điểm rất tỉ mỉ, nhưng nhìn biểu cảm của cô ấy, như một viên đạn đã vào nòng, nhưng lại chùn tay, không nỡ bắn ra.

Tôi ngáp một cái, bởi vì vội quá nên ngay cả dép lê cũng không mang, nhìn cô ấy một cái, xoay người lại về phòng, "Hôm qua mình tắt đồng hồ báo thức của cậu rồi, vậy mà cậu còn dậy sớm như vậy..."

"Vốn là không ngủ..." Quả nhiên người này đã mất hồn mất vía, thậm chí quên mất chuyện phải truy xét việc tôi động vào điện thoại của cô ấy, cô ấy cởi đôi giày cao gót cao 10cm ra, nháy mắt không còn khí thế, ôm đầu gối làm tổ trên ghế sofa, một mình thì thào tự nói: "Mình không hề làm gì sai cả, mình chẳng có gì phải sợ... Mình đã tới cửa, đôi chân mình như bị chặt đứt vậy, không đi được một bước, bọn họ dùng khăn trải bàn màu vàng, kế hoạch giống hệt của mình và anh ta, mười cái Khí Cầu lớn, năm cái màu trắng, cùng màu với áo cưới, năm cái màu vàng nhạt, cùng màu với khăn trải bàn, tràn ngập khinh khí cầu, dùng dây thừng buộc một đầu lại, khí cầu bay trên cao, giống hệt thiết kế trước kia của tụi mình... Nhưng sao mình lại không khí phách như vậy chứ, chỉ có thể nhìn bọn họ... ài, ngay cả nghi thức cũng giống nhau, lúc đó lẽ ra mình nên xông lên hỏi ngược lại họ mới đúng, bộ dạng lúc đó của mình có lẽ là rất ngốc, mặc váy đỏ lui về phía sau bụi cỏ..."

Lúc cô ấy nói không rõ ràng nữa, tôi đã rửa mặt xong, thay một bộ quần áo thể thao ngậm một cái bánh bước ra, thuận tiện quăng bịch bánh bích quy vào lòng cô ấy, "Mình chỉ biết cậu không dám, gọi là miệng cọp gan thỏ..."

Thấy cô ấy kinh ngạc nhìn tôi như vậy, hoàn toàn không thể thấy được cô gái đai đen hung dữ đứng chống nạnh, ai bảo con người của tôi ăn mềm không ăn cứng chứ, bị đôi mắt nhỏ đáng thương này nhìn khiến trong lòng của tôi cũng lo lắng cho cô ấy, "Lúc mình còn nhỏ, quả thực mình không thích cậu như vậy, cậu có còn nhớ người khác luôn nói cậu là một cô bé hiểu chuyện hay không..." Tôi gác chân ngồi kế bên cô ấy, chiếc ghế sofa mềm mại bị tôi ngồi nên hõm xuống, "Dường như chỉ có cậu là hiểu chuyện, còn người khác thì không biết đạo lý là gì, lúc đó mình không phục."

Dương Dịch đẩy tôi một cái, tôi thuận thế ngã xuống, cuối cùng cô ấy cũng nở nụ cười, lại còn chỉ chỉ tôi vài cái, "Không bằng cậu nói mình khờ cho rồi."

"Đồng ý, đây là chính cậu nói đấy..." Tôi chuyển người lại ngồi dậy, đá nhẹ cô ấy một cái, "Ôi chao, ai, ôi, bị cậu đánh thức, cả người không còn sức lực, dạo một vòng cho ra mồ hôi một chút."

"Mình không muốn ra khỏi cửa!" Người này dám làm nũng, cầm cái gối ôm che đầu, xin nhờ, cậu còn mặc lễ phục xa hoa đấy, chú ý hình tượng một chút có được không, tôi không nói hai lời đã lôi cô ấy ra cửa, "Không có đàn ông thì sống không nổi có phải không? Có phải hay không! Đổi giày, đi hội sở, để mình đánh cậu vài cái, xong cái gì cũng qua đi, đảm bảo là cậu thích!"

"Ôi chao, ai, ôi, dựa vào cái gì mà cậu đánh mình chứ!" Cuối cùng cũng hoàn hồn được một chút rồi.

Tôi kéo ra cửa, thúc giục cô ấy: "Đi đi, nhìn cậu đáng thương như vậy, cho cậu đánh mình, cho cậu đánh mình đấy."

Tôi còn sợ người này gặp chuyện không may không thể phát huy được, sự thực chứng minh tuyển thủ chỉ cần thay đồ thi đấu cột đai đen lên thì nháy mắt sẽ như đá gà, xuống tay quá độc ác!

Tôi ném hai mươi khối gỗ đã bị chém thành hai khúc qua một bên, vụn gỗ trong không khí, ào ào hạ xuống trước mắt tôi, nhìn đống gỗ vụn như phế vật bên cạnh mình, lại nhìn mặt tuyển thủ đai đen không đổi sắc kia, trời mới biết bộ dáng đáng thương của cô ấy đã lừa gạt tôi thế nào, tôi thật sự lo cô ấy sẽ bị trầm uất.

Nhìn thế này, nên tôi bực bội, vì muốn ngăn cản thế công của cô ấy, người ngợm tôi bẩn thiểu mà ngay lúc tôi đang ngồi trong góc, uống từng ngụm từng ngụm nước khoáng, tôi nhìn thấy D tiên sinh.

Anh mặc T-shirt màu trắng, mồ hôi lộ rõ đường cong nửa người trên, trong phòng tập thể dục của hội sở, anh ấy đối diện với tôi, tôi không biết anh ấy đã chạy trên máy chạy bộ bao lâu rồi, nhưng sao khi anh ấy chạy bộ nhìn cũng có hương vị thế kia. Nhìn thân hình của anh ấy kìa, nhất định là thường xuyên rèn luyện, một người nhiệt tình trong công việc, tràn đầy sức sống, kiến thức uyên bác, tỉ mỉ, khéo hiểu lòng người, trân bảo hiếm có này chính là D tiên sinh nói chuyện tình yêu với tôi đấy.

Tôi đang ảo tưởng, chai nước khoáng đặt bên khóe miệng, tôi giữ tư thế này rất lâu, sau đó tôi như bị trúng tà vậy, đưa tay lên, theo gương mặt D tiên sinh, không ngại khoảng cách xa, dường như có thể chạm vào anh được, theo mồ hôi chảy trên tóc anh, đến mày rậm, lại đến gò má góc cạnh rõ ràng, xem ra đúng là tôi bị ảo giác rồi, dường như đầu ngón tay của tôi cũng bị ẩm ướt, tôi còn muốn theo chiếc cằm kiêu ngạo của anh lướt xuống chạm vào hầu kết, sau đó...

D tiên sinh đi về phía tôi...

Tôi lấy khí thế ‘Sét đánh không kịp bịt tay’ nằm sấp xuống đất, đầu rạp xuống đất, miễn bàn tư thế này xấu như thế nào, huống chi bình nước khoáng chưa uống xong đã quăng bừa trên mặt đất, nước chảy đầy trên đất, Thượng Đế ơi, người đang chỉnh con sao! Mỗi lần gặp mặt đều chọn lúc tôi thảm nhất, cực kì thảm! Nhất định D tiên sinh không nhìn thấy tôi, mà có nhìn thấy, chắc chắn cũng không nhận ra tôi đâu...

"Tô Văn Hạnh!"

Nguy rồi, nhất định Dương Dịch sẽ hận chết tôi luôn, hắt nước dưới sàn lên người cô ấy, tìm tôi hỏi tội đây mà.

"Mình sai rồi mình sai rồi... Đừng tóm đầu mình, đau đau đau..." Thực ra tôi có thể đứng lên thủ thế để giảm bớt đau đớn, nhưng đã mất mặt lắm rồi, không thể để thương tích đầy mình được, người đối diện còn đang nhìn mà, anh ấy đang ở chỗ này, bộ dáng tôi thê thảm nhất thế kỉ, nếu bị anh ấy nhìn thấy thì sau này cả máy tính cũng không cần chạm vào nữa.

"Cậu đứng lên đi! Muốn thế nào, dùng miệng giúp mình liếm sàn đi!"

Cuối cùng tôi đã làm một chuyện khiến Dương Dịch có thể khinh bỉ tôi cả đời, vì thế tôi cứ bò như vậy ra khỏi hiện trường.

Thời gian luôn không đợi người, cơ hội chỉ để lại cho những ai có chuẩn bị, tôi vội vàng chạy vọt vào phòng tắm thay một bộ đồ bình thường rồi chạy ra hiện trường phạm tội, trên máy chạy bộ đối diện đã biến thành một ông chú trung niên rồi, cái bụng bự thở hổn hển như trâu thở.

Vì thế tôi buồn bã về nhà, may mà có hồi âm của anh để xem.

"S tiểu thư:

Đọc thư của cô, cảm thấy trên người cô có quá nhiều thứ trói buộc, đây không phải là một dấu hiệu tốt, cách thức mọi người đạt được hạnh phúc không bao giờ giống nhau, thời gian hạnh phúc gõ cửa cũng có trước có sau, tiểu thư C sẽ gặp được một người hiểu lòng người hơn cô ấy, sau đó sẽ biết được niềm vui và nỗi buồn của cô ấy.

Cô nói hiến dâng là yêu một cách hết mình, nhưng theo tôi thì, so với cách yêu bùng nổ hết mình này, tôi càng thích loại tình yêu nhẹ nhàng từng tí, hòa tan vào cuộc sống này hơn.

D Tiên sinh, haiz, thấy hơi kì quái, như đang nói mình vậy, nhấn mạnh một chút là vị D tiên sinh này không phải là tôi đâu nhé, trước kia tôi có một người đồng nghiệp, trong đám đàn ông thì anh ta không cao lắm, hơi hói đầu, răng hơi hô, tính cách thì hơi thật thà, trong ngành của chúng tôi, tuýp người kiệm lời như anh ta rất hiếm thấy, thú vui ngày thường của anh ta dường như chỉ có một mà thôi, nghe nói anh ta thích đọc sách uống trà chơi cờ, như một ông lão vậy.

Khi anh ta gửi thiệp cưới chúng tôi còn cố ý kiểm tra ngày xem, không phải là ngày Cá tháng Tư, mà anh ta cũng không có lý do gì chơi ác. Có đồng nghiệp lén chế nhạo nói nhất định phải đi xem một chút, xem anh ta có thể lấy cô gái như thế nào.

Vợ của anh ta, có thể nói là đẹp đến động lòng người. Đứng bên cạnh anh ta, nói đó là con gái anh ta cũng có người tin.

Tôi chú ý tới một chi tiết, toàn bộ quá trình diễn ra hôn lễ, vợ anh ta đều mang giày đế bằng, đây là lần đầu tiên tôi thấy một cô dâu mang giày đế bằng.

Chuyện là như thế này, sau khi D tiên sinh kết hôn anh ấy sống rất hạnh phúc, anh ta vẫn không tham gia hoạt động tập thể với chúng tôi như trước, vẫn đúng giờ là tan tâm, có một đồng nghiệp nhàm chán đã phát hiện ra bọn họ chung đường tan tầm, sau đó vụng trộm đi theo sau nhìn D tiên sinh mặc tây trang thẳng thớm mang theo túi công văn quẹo vào chợ rồi sau đó cầm vài túi ni lông đi ra.

Nghe nói trước khi kết hôn anh ta không hề nấu cơm, vì tay vợ anh ta rất xinh đẹp, nên anh ta mới cố ý đi học nấu ăn, sau khi kết hôn thì không hề cho vợ mình xuống bếp, cũng không để cô ấy rửa một cái bát nào.

Ngăn kéo của D tiên sinh trong văn phòng được chia thành hai ô, một cái áo khoác của phụ nữ, một đôi bao tay của nữ giới, định kì còn đổi mấy món đồ khô, đủ loại, không hề liên quan đến công việc của chúng tôi. Ngày nọ đột nhiên trời mưa to, D tiên sinh vội tan tầm trước, đến đơn vị của vợ đón cô ấy tan tầm, xe taxi chờ dưới lầu, nhất định là không để cô ấy dính mưa, ngày nào mà vợ anh ta gọi điện thoại nói muốn đi tham gia hội hợp, D tiên sinh hiếm khi ở lại văn phòng tan ca, cầm theo áo khoác của phụ nữ đến nơi hội họp chờ, xe taxi ở bên cạnh, sau đó cùng nhau về nhà.

Công việc khiến D phu nhân không thể ăn uống theo quy luật, mỗi khi D tiên sinh đến tiệm ăn đều ôm điện thoại thân thiết hỏi cô ấy có ăn cơm hay không, ăn cái gì, có cảm thấy không thoải mái hay không. Nếu trong văn phòng có ai nói bản thân đã từng bị đau bao tử, nhất định anh ta sẽ cảm thấy hứng thú sau đó sẽ hỏi bạn dùng cách gì để điều dưỡng tốt.

Tất cả mọi người đều nói D tiên sinh sợ vợ, sợ vợ rời khỏi anh ta, cho nên mới quản cô ấy như bảo bối vậy.

Ngày thường tôi với D tiên sinh tiếp xúc không tính là nhiều lắm, từng đi công tác ở Đức với anh ta, Anh văn của D tiên sinh không tốt lắm, cũng là lần đầu tiên ra nước ngoài, ngày đó sau khi chúng tôi kết thúc toàn bộ công việc, tính đi đến Terrelta dạo một vòng, cửa hiệu ở đó bán rất tiện lợi, D tiên sinh chui đầu vào các loại nữ trang, giày nữ, túi xách nữ, tôi thấy anh ta cầm điện thoại tìm ảnh, sau đó anh ta lựa được một đôi, ta đứng cách anh ta rất gần, nên anh ta hơi xấu hổ, lâu sau mới mở miệng nhờ tôi, hỏi người bán hàng, có màu vàng nhạt hay không, size giày hoán chuyển như thế nào, bận việc nửa ngày trời, hỏi cô bán hàng muốn ngất xỉu, cuối cùng mua túi xách, mua giày, tôi đưa mắt nhìn, thấy anh ta mua giày xong đã đi, liền thử nhắc nhở, có muốn hỏi vợ anh ta không, có một số người không quen mang giày, sẽ bị trầy chân, D tiên sinh gãi đầu cười nói, vợ anh ấy rất thích giầy cao gót, chỉ khi ở cùng với anh ta, mới mang giày đế bằng.

Tôi đã đoán đại khái được là như thế, nhưng vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc, mà D tiên sinh lại nói tiếp, thực ra trong văn phòng vợ anh ta có để một đôi dép lê, còn trong nhà thì toàn là giày cao gót.

Hai tay D tiên sinh đều mang theo bao lớn bao nhỏ, không có một món mua cho bản thân, nhưng nét hạnh phúc trên mặt anh ta không thể nào che giấu được, tôi có thể tưởng tượng khi anh ta về nhà bày những thứ đồ này trước mặt vợ mình như triển lãm là một hình ảnh ấm áp cỡ nào.

Về sự chu đáo của D tiên sinh, còn rất nhiều rất nhiều, nhưng nhìn bề ngoài của anh ta, chưa chắc cô nghĩ anh ta là một người như thế, đương nhiên, nếu sau này có cơ hội gặp mặt hoặc hợp tác với anh ta, nhất định sẽ cảm nhận được anh ta vì tình yêu mà cam tâm tình nguyện.

Tôi vẫn cho rằng, tình yêu đơn phương không thể lâu dài, tình yêu cần phải nuôi dưỡng, dùng yêu để dưỡng, nhưng nuôi vật cưng vậy, hoặc trồng một chậu cây vậy, cô có cảm tình với anh ta, nhất định anh ta cho cô một niềm vui bất ngờ, nhưng có đôi khi thực vật sẽ héo rũ, vật cưng có lẽ phải rời đi, nhưng điều này có rất nhiều nguyên nhân bên ngoài, nhất định không được cho rằng vì mình đã quan tâm quá nhiều mà gây nên, lại càng đừng vì vậy mà mất nhiệt tình với cái cây mình đã trồng.

Cho nên đừng vì chuyện xưa có chút khó khăn mà ảnh hưởng tới phán đoán và quyết định của cô, không buông tay, phải nghĩ làm sao để dọn dẹp không gian để đón chờ tương lai sắp đến.

D tiên sinh."

Tôi nằm hình chữ đại trên giường, trong đầu vẫn là bộ dáng lúc D tiên sinh vận động, lúc chơi tennis tôi không dám nhìn kĩ, lúc này anh ấy lại gần như vậy, tôi vẫn không có cơ hội nhìn anh ấy cẩn thận.

Thời cơ luôn không đúng, thật là làm người ta gấp mà.

Đá chân hai ngày liên tục, lúc ngừng lại thậm chí hơi mệt mỏi, ngâm nước nóng xong chuẩn bị đi ngủ, chuẩn bị chỉnh điện thoại lại chế độ im lặng, nhìn năm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Từ Uân.

Ta không muốn nghĩ tới phản ứng của anh ta, chỉnh chế độ im lặng rồi áp xuống dưới gối, nhưng tôi không tiến bộ, không dám yên tâm, thường thường mở di động lên xem anh ta có gọi lại cho tôi hay không, cuối cùng thật sự nhịn không được, trực tiếp gọi lại cho anh ta.

Đầu điện thoại bên kia là tiếng ồn ào, ta “Này, này” vài tiếng, nhưng không có tiếng đáp lại, bản thân mắng mình xen vào việc của người khác, người này nhất định là đang ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm không cẩn thận ấn sai số thôi, tốt nhất uống say đến mức không còn biết gì, ngày mai khỏi đi làm, tôi cần gì phải quan tâm.

Đang chuẩn bị cúp máy, thì tiếng của anh ta truyền tới, "Tô, đi đón anh về nhà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.