Chu Ân Đình thấy biểu hiện đó thì cũng biết chuyện gì đang diễn ra, cô ta che miệng rồi bỏ ra ngoài. Chu lão gia và Chu phu nhân cũng chạy theo.
- U Minh Thượng, ngươi... nghịch tử này! Tại sao mỗi lần ngươi về đều khiến cho cái gia đình này không được yên ổn như vậy?!- Trầm gia chủ tay run run chỉ về phía hắn.
- Đừng tức giận sẽ có hại cho sức khỏe, mọi chuyện vẫn có thể giải quyết mà.- Vũ Phương Nguyệt vuốt vuốt ngực ông ta, nhẹ giọng nói.
( Sợ mọi người không hiểu nên mình giải thích nè. Trầm gia chủ: chính là người đàn ông được nhắc đến trong chương 41, và cũng là cha của U Minh Thượng. Vũ Phương Nguyệt: mẹ ruột của Trầm Phỉ Phỉ, nhưng là mẹ kế của U Minh Thượng. Có gì chưa hiểu sau này mình giải thích sau.)
- Được rồi! Thượng nhi, con tới đây, ta có chuyện muốn nói!- Giọng nói già nua nhưng tràn đầy sinh lực từ trên lầu vọng xuống, đầu cầu thang không biết từ lúc nào xuất hiện một lão bà mái tóc trắng xóa, hai tay chống gậy chậm chạp xoay lưng đi vào phòng.
U Minh Thượng vẫn đứng yên không nhúc nhích, hắn nâng mắt nhìn lên, một lát sau mới bắt đầu di chuyển.
Trong phòng của lão thái thái. Bầu không khí từ lúc hắn bước vào tới bây giờ đều là lặng yên đến quỷ dị. Hắn không nói, bà lão kia cũng không mở miệng, hai người tựa như đang thử sức kiên nhẫn của đối phương vậy.
Cuối cùng, lão bà kia cũng đành chịu thua.
- Haizz, Thượng nhi, hôm nay là vì bất đắc dĩ nên ta mới phải đưa ra kế sách đó, con cũng đừng giận ta. Trầm gia bây giờ đã quá suy sụp rồi, nếu con có thể cưới Chu tiểu thư làm vợ thì cũng xem như đã cứu vãn được một nửa, nửa còn lại sau này Phỉ nhi...
- Đủ rồi!... Tất cả các người nhận được hậu quả ngày hôm nay đều do các người tự làm tự chịu, đừng đem người khác ra làm khiên để che chắn cho mình.- U Minh Thượng cười khẩy một tiếng, trên người toát lên một cỗ phong thái ngạo mạn kiêu căng không ai bì nổi, lời nói cũng ngang ngược không kém.
- Chẳng lẽ đến bây giờ con vẫn còn vướng bận chuyện của mẹ con sao? Nên mới không chịu giúp chúng ta?...- Lão bà kia còn chưa nói xong liền bị hắn cắt đứt:- Chuyện của mẹ tôi bà không có tư cách nhắc tới... còn nữa, nếu không phải vì nể mặt mẹ, tôi cũng chẳng thèm đặt chân vào cái nơi bẩn thỉu này. Hôm nay các người lừa tôi, tôi không chấp nhặt làm gì, nhưng cũng đừng mong tôi sẽ trở về đây thêm một lần nào nữa!- Nói xong, hắn dứt khoát quay lưng rời đi, để lại một bóng lưng lạnh lùng và có chút cô đơn.
Trần Hiểu Ngưng đứng một bên ngó nhìn lên cầu thang, trong lòng không tránh khỏi sốt ruột. Theo như cô quan sát, U Minh Thượng và cái Trầm gia này có vẻ như không được hòa hợp cho lắm, không biết họ muốn giở trò gì?!
U Minh Thượng rốt cuộc cũng đã xuất hiện trong tầm mắt. Hắn vừa xuống thì đã tới chỗ cô, kéo tay cô đi ra ngoài. Tốc độ của hắn rất nhanh, Trần Hiểu Ngưng phải chạy mới đuổi kịp được.
Từ lúc ngồi trên xe, cô luôn luôn để ý từng cử chỉ hành động của U Minh Thượng. Cô có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn lúc này chỉ hai từ có thể diễn tả được, đó là tồi tệ.
Trần Hiểu Ngưng không biết phải làm gì, cô rụt rè nhích lại gần hắn.
Cô còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên, U Minh Thượng kéo cô đặt lên đùi mình úp mặt vào cổ cô, cằm cũng tựa vào vai cô. Trần Hiểu Ngưng trợn to mắt kinh ngạc nhưng cũng không đẩy hắn ra khỏi, bàn tay còn nhẹ nhàng vuốt đầu hắn an ủi. Thì ra hắn bá đạo nhưng cũng có một mặt như vậy.
- A... anh...- Mải miết suy nghĩ nên cô hoàn toàn không để ý tới, U Minh Thượng bất ngờ cắn lên vai của cô. Trần Hiểu Ngưng vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không được, cơ thể từ lúc nào đã bị giữ cố định chặt chẽ trên đùi hắn.
Ánh mắt của hắn lúc này thật đáng sợ, một màu đen sâu thẳm ẩn chứa dục vọng mãnh liệt. Phát giác ra sự nguy hiểm đó thì đã quá muộn, cô không thể thoát được nữa rồi.
U Minh Thượng rất khác người, tâm trạng của hắn bây giờ chính là lúc thích hợp để hắn tìm một người cho hắn phát tiết. Thật đúng lúc, cô lại tự mình dâng tới cửa, cớ gì không ăn?
Một đêm bị hành hạ tới không còn sức mà đứng dậy, Trần Hiểu Ngưng cũng rút ra được một bài học cho bản thân: Đừng bao giờ đi an ủi những kẻ không giống người!