Hai Năm Sau Mang Con Đi Nhận Thân

Chương 11: Chương 11




Trong phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có cu nhóc đang i a một mình, tự trò chuyện với bản thân đến là vui vẻ.

Lục Nhiên Trí nhìn Mẫn Tuế, người đó cũng nhìn anh. Thời điểm Mẫn Tuế cho là Lục Nhiên Trí sẽ không trả lời mình thì anh lại lên tiếng.

“Sẽ mệt chứ.” Lục Nhiên Trí nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Mẫn Tuế, hành động dịu dàng như thể đối xử với vật trân quý cuối cùng trên đời.

Mẫn Tuế theo phản xạ cau mày, trong lòng cũng cảm thấy buồn bực.

Tiếp đó lại nghe thấy Lục Nhiên Trí nói: “Vậy nên em phải ngoan một chút. Con còn nhỏ như thế mà còn ngoan hơn cả em, sao em là người lớn mà còn không hiểu chuyện bằng con vậy.”

Mẫn Tuế vừa nghe là cảm thấy khó chịu, “Em không hiểu chuyện chỗ nào hả?”

“Thức khuya, không uống nước, không mặc quần áo ấm…”

“Dừng ——” Mẫn Tuế vừa nghe Lục Nhiên Trí liệt kê thẳng thừng nhiều như vậy, vội vàng kêu thôi, tay che miệng Lục Nhiên Trí, hung dữ nhìn anh, “Không cho phép nói.”

Cu nhóc được Mẫn Tuế ôm, nhìn bố với ba, lại liếc nhìn tay của ba đặt trên miệng bố thì ngay tức khắc cũng bắt chước vươn tay đặt lên tay Mẫn Tuế, còn cười rất thích chí.

Mẫn Tuế: “…”

Miệng Lục Nhiên Trí bị một lớn một nhỏ che lại.

“Pá, bó, Diệc Diệc! Cùng chơi!” Cu nhóc rất phấn khích nói.

Mẫn Tuế: “…”

… Con trai ơi, chẳng lẽ hai ba con ta đang chơi cái trò bịt chết bố con sao?

Mẫn Tuế buông tay ra ngay, kèm theo cái tay mập thịt của cu nhóc.

Lục Nhiên Trí “được cứu” mỉm cười nhẹ.

“Được thôi, em sẽ nghe lời.” Mẫn Tuế nói lời này với giọng điệu cần bao nhiêu qua loa thì có bấy nhiêu lấy lệ.

Chủ đề hơi nặng nề này cứ như vậy mà sang trang mới. Tối đến, cần ăn cơm thì ăn cơm, nên làm việc thì làm việc, còn cần chơi thì cứ chơi.

Đến lúc tầm mười giờ, Mẫn Tuế dỗ cu nhóc đi ngủ xong lại tắt đèn cầm wacom ra khỏi phòng.

Lục Nhiên Trí ở thư phòng giải quyết công việc, dì Chu cũng đã về nhà. Tầng một hiện giờ trống vắng không có một ai, cho đến khi có tiếng dép lê đạp cầu thang đi xuống.

Mẫn Tuế xuống đến hai bậc thang cuối cùng thì nhảy bụp xuống, sau đó xoay người làm ra một hành động vô cùng ngu ngốc. Cuối cùng rất hài lòng gật đầu cái rụp, lúc này mới ra phòng khách, khoanh chân ngồi trên sô pha tô nét.

Mẫn Tuế cầm lấy điện thoại bên cạnh đọc yêu cầu của khách, “Công cắn… Khụ, mấy cô nàng này cả ngày lẫn đêm cứ nghĩ mấy thứ hổ lốn gì vậy.”

Nói xong cậu không nhịn được hắt hơi một cái. Mặc dù có máy sưởi nhưng vẫn cảm thấy lạnh á.

Mẫn Tuế nghĩ nghĩ, chạy lên tầng hai lấy một cái chăn mỏng treo trong tủ quần áo ra. Không đánh động đến cu nhóc, một lần nữa ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Đến lúc nằm dài trên ghế sô pha đắp chăn mỏng vẽ tranh rồi, bên cạnh còn có một ly trà sữa nóng hổi, đúng là cuộc sống tươi đẹp.

Mười một giờ rưỡi, Lục Nhiên Trí kết thúc công việc, nhìn thấy phòng Mẫn Tuế với cu nhóc đã tắt đèn, anh cho rằng đã ngủ rồi nên mở cửa đi vào, bật chiếc đèn ngủ vàng mờ lên lại thấy chỉ có cu nhóc đang nằm trên giường ngủ vù vù, Mẫn Tuế không có trong phòng.

Lục Nhiên Trí nhíu mày, không bằng lòng đi thẳng xuống tầng.

Thấy tầng một vẫn còn sáng đèn, nghĩ phát biết ngay là Mẫn Tuế dưới tầng một. Mười một giờ rưỡi sắp mười hai giờ rồi mà còn chưa đi ngủ.

Mẫn Tuế vẫn còn mải mê vẽ, biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc, ngay cả Lục Nhiên Trí đi đến bên cạnh cậu cũng không hay biết.

Mẫn Tuế đang lên màu cho bức tranh thì bỗng wacom bị người ta lấy khỏi tay. Cậu theo động tác nhìn qua, ngẩng đầu lên thấy ngay khuôn mặt vô cảm của Lục Nhiên Trí đang ở trước mặt mình.

Mẫn Tuế: …

Mẫn Tuế hấp háy mắt: “Chào buổi tối?”

Lục Nhiên Trí đặt wacom lên bàn, cũng nhìn thấy ly trà sữa đang uống dở để trên đấy.

Mẫn Tuế vừa nhìn thấy Lục Nhiên Trí cau mày, trong đầu nghĩ xong đời rồi lại bị ca một bài rồi.

Lục Nhiên Trí đang định mở miệng. Mẫn Tuế đảo mắt một vòng, thừa dịp Lục Nhiên Trí còn chưa lên tiếng mà nhảy phắt lên lưng anh, tay chân cũng quấn tới.

“Ôi chao em buồn ngủ rồi, tổng giám đốc Lục cõng em về phòng đi.” Mẫn Tuế tựa đầu lên vai Lục Nhiên Trí, cười hì hì nói.

Lục Nhiên Trí không nghĩ tới cậu sẽ nhảy lên, theo phản xạ đỡ lấy phòng cậu ngã xuống.

“Ối, chờ đã, wacom của em còn chưa tắt.” Mẫn Tuế ngả nghiêng vươn tay với với wacom, “Tổng giám đốc Lục ơi giúp một tay nào.”

Lục Nhiên Trí nhìn Mẫn Tuế một chút, duỗi tay cầm lấy wacom cho Mẫn Tuế.

“Cảm ơn á.” Mẫn Tuế kẹp wacom giữa cậu với Lục Nhiên Trí, không yên phận đung đưa hai chân.

Lục Nhiên Trí đi lên cầu thang, tay nâng mông Mẫn Tuế động động, “Đừng nhúc nhích nữa.”

Mẫn Tuế lập tức ngoan ngoãn không động, cậu không dám động, cái đồ Lục Nhiên Trí này sẽ vỗ mông cậu.

Chờ đi lên tầng hai rồi Mẫn Tuế mới phát hiện ra có điều không đúng.

“Lục Nhiên Trí anh đi nhầm rồi, kia mới là phòng của em!” Mẫn Tuế thấy Lục Nhiên Trí đi vào căn phòng đầu tiên, dùng dằng muốn tụt xuống.

Không giãy giụa được mấy giây, cậu lại bị Lục Nhiên Trí tét mông.

“Áu, Lục Nhiên Trí đồ khốn nạn kia!” Mẫn Tuế đập vai Lục Nhiên Trí, mắng anh.

Lục Nhiên Trí bật đèn lên, thả Mẫn Tuế xuống, để cậu đứng lên giường.

Hai chân Mẫn Tuế đáp trên chăn êm ái, cứ thế cậu cao hơn Lục Nhiên Trí không ít, giọng điệu nói chuyện cũng phách lối hơn.

“Lục Nhiên Trí anh muốn làm gì hả?” Mẫn Tuế khoanh tay ở trên cao nhìn xuống hỏi Lục Nhiên Trí.

Ồ hố, giờ cậu cao hơn Lục Nhiên Trí, bây giờ cậu là ngài Tuế muốn tra hỏi.

Lục Nhiên Trí nhìn vẻ mặt đắc ý kia của Mẫn Tuế, mắt mi cũng dịu dàng thêm mấy phần. Anh nắm eo Mẫn Tuế, kéo cậu về phía mình và nói: “Đêm nay em ngủ ở đây.”

Mẫn Tuế tròn mắt nhìn, lại chớp chớp, “Hả? Em ngủ ở đâu cơ? Ở đây? Sàn nhà hay trần nhà?”

Lục Nhiên Trí nhìn cậu giả ngu, nhíu mày.

“Cũng không phải là gầm giường chứ?” Mẫn Tuế vẫn nói.

Mẫn Tuế nhìn Lục Nhiên Trí, có thể thấy rõ sự gian xảo trong mắt cậu.

Lục Nhiên Trí lắc đầu, “Không phải.”

Mẫn Tuế hỏi đầy chờ mong: “Vậy là ở đâu?”

Tổng giám đốc Lục nhìn cậu: “Sàn ban công.”

Mẫn Tuế: “??????”

Cảm phiền anh lặp lại lần nữa??? Cái thái độ này của anh mà còn muốn đi đăng ký với tôi? Cái đồ con cún anh đi go die đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.