Hai Năm Sau Mang Con Đi Nhận Thân

Chương 6: Chương 6




Mặc dù đại hội cu nhóc nhận thân đã kết thúc nhưng cuộc sống của Mẫn Tuế cũng không khác trước kia là bao, à không, cũng có chỗ khác biệt, chính là trên bàn ăn nho nhỏ có thêm một người.

Khi Lục Nhiên Trí đến ăn chực lần thứ năm, rốt cuộc Mẫn Tuế không nhịn nổi nữa. Cậu một tay đập bàn cái rầm, một tay chống eo nói: “Tổng giám đốc Lục này, ngoài kia có bao đồ ngon bào ngư vi cá anh không ăn, lại hết lần này đến lần khác đến nhà tôi ăn chầu uống chực. Ăn cơm ở cái nơi bé nhỏ như này, cặp chân dài của anh còn không duỗi nổi, bộ anh không thấy bức bối à?”

Lục Nhiên Trí nhìn Mẫn Tuế, lắc đầu nói: “Không thấy.”

“…” Mẫn Tuế hít thở sâu, “Đậu, là một loài thực vật.”

(Chỗ này nguyên gốc là “Cỏ (thảo), là một loài thực vật”. Ý là em Tuế định chửi thề ‘Thao’ (Đ*t), mình edit trại lại luôn theo tiếng Việt.)

Lục Nhiên Trí: “?”

Mẫn Tuế lắc đầu, “Không có gì, tôi đang nói lời cảm thán thôi.” Sau đó cam chịu số phận đi nấu cơm.

Lúc này đã là sáu giờ tròn.

Mẫn Tuế nấu cơm rất nhanh, nguyên liệu nấu ăn đã chế biến tốt, chỉ cần cho vào nồi là được. Chưa đến sáu rưỡi Mẫn Tuế đã xào xong một đĩa thịt bò xào mướp đắng, một đĩa rau cải. Tiếp đó đi làm cho cu nhóc một bát bột cà rốt.

Tổng giám đốc Lục cũng không phải ăn chơi ngồi rồi cả buổi, ít nhất anh có giúp bưng thức ăn lên bàn.

“Con trai ăn cơm thôi.” Mẫn Tuế đựng bột vào bát chuyên dùng cho trẻ em của Mẫn Tiểu Diệc rồi để lên bàn, cu nhóc vừa nghe là lập tức buông đồ chơi mới bố nhóc mua cho ra, ngồi xuống vị trí dành riêng cho nhóc.

Phòng khách, cũng chính là phòng ăn.

Bàn phòng khách, cũng chính là bàn ăn.

Mẫn Tuế mặc yếm có hình vịt Donald cho cu nhóc, lại tiện tay nhéo cái má cu cậu, mềm mềm, thật thích.

Cu nhóc ăn cơm rất ngoan, không ồn ào cũng không nghịch ngợm, yên lặng cầm thìa xúc từng miếng bột ăn.

“Sao lại không cho bé ăn cơm?” Lục Nhiên Trí nhớ lại ngày hôm qua xem <Một trăm phương pháp nuôi dạy con trẻ>, trong đó có nói trẻ nhỏ ở độ tuổi này đã có thể cho bé ăn cơm.

“Bé, muốn ăn bộc na!” Cu nhóc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trịnh trọng nói với bố.

Mẫn Tuế bất đắc dĩ nhún vai với Lục Nhiên Trí một cái, nói: “Không phải tôi không cho nó ăn cơm, là nhóc bảo muốn ăn bột.”

Lục Nhiên Trí nhìn cu nhóc vui vẻ ăn bột, thầm nghĩ con trai đúng là dễ nuôi.

Cu nhóc ăn rất nhanh, một bát bột nhỏ được nhóc ăn sạch sẽ.

Cu cậu buông bát với thìa xuống, vẫn ngồi trên ghế trẻ em, đôi chân nhỏ đung đưa. Nhìn bố một cái lại nhìn ba một cái, rồi lại cúi đầu tự nhìn mình, xong ngốc nghếch nở nụ cười.

“…” Mẫn Tuế muốn nói lại thôi nhìn Mẫn Tiểu Diệc, cảm thấy con trai mình ngốc quá thể… À không, là rất ngoan, đã có thể tự làm trò tự vui rồi.

Sau khi ăn cơm xong Lục Nhiên Trí đi rửa bát, Mẫn Tuế ngồi trên sô pha chống tay nhìn bóng lưng Lục Nhiên Trí đến ngẩn người.

Bóng lưng tổng giám đốc Lục vẫn là cảnh đẹp ý vui như vậy. Mẫn Tuế lại thầm cảm khái, xoa xoa đầu cu nhóc, nói: “Con trai này, may mắn thay hai người cha của con đều đẹp trai như vậy, đặc biệt là ba con đây. Con thừa hưởng di truyền từ sự kết hợp này sau có lớn lên hẳn cũng không tồi ha.”

Khi Mẫn Tuế đang nói phét mà không biết ngượng Lục Nhiên Trí vừa hay cầm bát xếp vào tủ chạn rồi xoay người lại.

Lục Nhiên Trí: “…” Người này vòng vèo tự khen mình đó à?

Mẫn Tuế ôm cu nhóc nháy mắt với tổng giám đốc Lục, nói một câu ý tứ: “Tổng giám đốc Lục ạ, cũng muộn lắm rồi đó.”

— Anh nên về nhà rồi.

Lục Nhiên Trí nhíu mày.

“Tôi phải đi tắm cho cu nhóc.” Mẫn Tuế nâng cu nhóc lên, lại thò đầu ra qua cái thân nho nhỏ của Mẫn Tiểu Diệc, “Chẳng lẽ anh muốn tắm cho cu nhóc xong mới đi?”

Cho tới bây giờ tổng giám đốc Lục vẫn chưa tắm cho trẻ nhỏ bao giờ: “…”

Mẫn Tuế lại nói: “Cũng không phải là không thể.” Nói xong cậu đứng dậy nâng cu nhóc đến trước mặt tổng giám đốc Lục, “Vậy cu cậu đành nhờ anh vậy.”

Cu nhóc được ba nâng lên cao nhận thấy rằng tầm nhìn của mình trở nên cao siêu cấp, còn kém một chút xíu thôi là có thể cao hơn bố rồi. Cu nhóc vô cùng phấn khích vỗ đôi tay nhỏ cười ngu: “Cáo cáo, bé, ha!”

Lục Nhiên Trí ôm lấy cu con.

“Con trai nói cu cậu cao.” Mẫn Tuế một bên phiên dịch một bên động động cánh tay, giơ cu nhóc lâu như vậy có hơi tê.

Chữ ‘cao’ cu nhóc vẫn chưa phát âm đúng.

Cuối cùng tổng giám đốc Lục cũng gánh vác trách nhiệm tắm cho cu nhóc.

Nửa giờ sau tổng giám đốc Lục ôm cu nhóc vào nhà tắm nho nhỏ, bên trong đã đặt một cái chậu tắm cho trẻ nhỏ màu xanh dương. Mẫn Tuế gặm một quả táo, dựa vào cạnh cửa ‘chỉ điểm giang sơn’.

“Cái chai màu trắng kia là sữa tắm của cu nhóc.”

Lục Nhiên Trí xắn tay áo sơ mi, lấy cái chai sữa tắm nhỏ trên giá kia xuống.

“Vịt của anh cu không có ở đây à?” Mẫn Tuế nhìn khắp nhà tắm mà không thấy đồ chơi đi tắm vịt vàng của cu nhóc đâu.

Cu nhóc nhìn xung quanh một chút không thấy vịt nhỏ của bé đâu, “Vịt vịt na?”

Cuối cùng Mẫn Tuế thấy được vịt vàng ở trên giá đằng sau chai sữa tắm cực lớn dành cho gia đình của cậu, “Ở sau chai sữa tắm của tôi. Tổng giám đốc Lục lấy giúp tôi với.”

Tổng giám đốc Lục đứng dậy cầm lấy vịt vàng rồi lại ngồi xổm xuống.

Mẫn Tuế mín miệng nhịn cười, “Tổng giám đốc Lục à, để anh chen chúc ở chỗ nhỏ hẹp như này tắm cho cu nhóc đúng là làm khó cho anh rồi.”

Mẫn Tuế không nghĩ tới sau khi Lục Nhiên Trí nghe xong lại đứng lên, Mẫn Tuế bất động ngậm quả táo.

“Ấy tổng giám đốc Lục có gì từ từ nói, trước mặt trẻ nhỏ không nên động tay động chân.” Mẫn Tuế lùi về sau một bước, “Như vậy sẽ tạo thành ảnh hướng xấu với cu nhóc.”

Lục Nhiên Trí nhìn chàng trai xinh đẹp trước mặt này, ánh mắt tinh ranh sáng ngời.

Mẫn Tuế nhìn anh.

Lục Nhiên Trí thở dài, vươn tay dính đầy bọt xà phòng hương sữa bò ra nhéo má chàng trai, giọng nói tuy nhàn nhạt thế nhưng trong đó lại có chút dung túng, “Đi ra ghế sô pha ngồi đi, ngoan.”

Mẫn Tuế: …………..

Ớ kìa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.