Hai Năm Sau Mang Con Đi Nhận Thân

Chương 9: Chương 9




Sáng sớm hôm sau, Mẫn Tuế ôm chăn ngẩn người ngồi trên giường. Cu nhóc đã tỉnh, ngoan ngoãn ngồi một bên tự mình chơi đồ chơi, không ồn ào không quậy phá, nhìn thấy ba dậy vô cùng vui vẻ nhào vào lòng Mẫn Tuế.

“Bá ba!”

Mẫn Tuế bị cu nhóc nhào đến lấp đầy lồng ngực, cậu hít mũi một cái, “Con trai à, sao mỗi ngày cu con đều tỉnh giấc sớm như vậy hả, trách giường không thơm sao.”

“Bó, bé nói, bá ba chơi.” Cu nhóc ôm cổ Mẫn Tuế, bi bô nói.

Mẫn Tuế cảm thấy đầu có hơi đau, lắc lắc, giọng khàn khàn: “Con vừa mới nói gì vậy? Ba không nghe rõ.”

Lục Nhiên Trí đẩy cửa phòng đi vào, nhìn thấy Mẫn Tuế dậy rồi, anh đi tới bên giường nói: “Rửa mặt xong thì xuống tầng ăn sáng, đợi lát nữa chúng ta mang bé con ra ngoài chơi.”

Mẫn Tuế lại khịt khịt mũi, phản ứng chậm rì, “Ơ? Cái gì cơ?”

Lục Nhiên Trí nghe ra Mẫn Tuế mang giọng mũi, nhíu mày sờ trán Mẫn Tuế, trán có hơi nóng.

“Sao vậy?” Mẫn Tuế ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lục Nhiên Trí.

“Em sốt rồi.” Lục Nhiên Trí nói, bất ngờ đặt tay lên cổ Mẫn Tuế kiểm tra nhiệt độ.

Mẫn Tuế bị hành động của Lục Nhiên Trí dọa sợ, theo bản năng rụt ra sau.

Lục Nhiên Trí thu tay về, đứng thẳng người nói với Mẫn Tuế: “Em không nhận ra mình sốt sao? Bản thân không khỏe mà cũng không biết?” Giọng điệu trách móc.

Mẫn Tuế sờ trán mình, không cảm thấy nóng, “Không có mà, tôi có thấy nóng đâu.”

Lục Nhiên Trí nghe vậy, túm lấy tay phải Mẫn Tuế mà giữ. Tay Mẫn Tuế lạnh như băng, sờ lên trán tất nhiên sẽ không thấy nóng, ngược lại còn cảm thấy thật ấm ấy.

Cuối cùng Lục Nhiên Trí đành để Mẫn Tuế đi rửa mặt trước, còn anh ôm cu nhóc xuống tầng. Chờ Mẫn Tuế loẹt quẹt dép lê đi xuống, cu nhóc đã buộc yếm vịt Donald của cu nhóc và ngồi trên ghế trẻ em ăn bột rồi.

Cả người Mẫn Tuế trông không có chút tinh thần nào, sắc mặt hơi tái. Ở trong cậu mặc bộ quần áo ngủ còn bên ngoài khoác một cái áo khoác mỏng. Mặc dù trong nhà có hệ thống sưởi ấm áp nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi lạnh.

“Bá ba, nhon nhắm.” Cu nhóc giơ muỗng nhỏ, phấn khích nói.

Mẫn Tuế mỉm cười, có vẻ do bị bệnh nên nụ cười của cậu trông có chút miễn cưỡng.

“Lục Nhiên Trí.” Mẫn Tuế gục đầu xuống bàn, giọng điệu có chút yếu ớt, “Hình như tôi bị sốt thật.”

Lúc nằm ở trên giường không cảm thấy gì, nhưng vừa rời giường đi rửa mặt là cảm thấy choáng đầu hoa mắt, cả người mềm oặt.

Lục Nhiên Trí bưng đến một bát cháo hoa đặt trước mặt Mẫn Tuế, nắm cổ Mẫn Tuế kéo cậu dậy, nói: “Ăn chút gì đó trước đã, anh đã gọi bác sĩ đến, chờ em ăn sáng xong thì xem cho em một chút.”

Mẫn Tuế uể oải “Ừa” một tiếng. Cháo Lục Nhiên Trí bưng đến độ ấm vừa phải, Mẫn Tuế nhấp một thìa cháo hoa thì nhớ đến sáng nay Lục Nhiên Trí có nói hôm nay sẽ dẫn cu nhóc đi ra ngoài chơi. Nhưng cậu ốm rồi, vậy chỉ có thể để Lục Nhiên Trí một mình mang cu con đi chơi thôi.

Lục Nhiên Trí nhàn nhạt nhìn Mẫn Tuế, rút một tờ giấy ướt trẻ em ra lau mặt cho cu nhóc rồi mới nói: “Em muốn đi cùng bọn anh không?”

“Hơ?” Mẫn Tuế nghi ngờ nhìn Lục Nhiên Trí, không hiểu ý anh là gì, có điều cậu vẫn nói: “Anh cứ mang cu con đi đi, đã nói hôm nay mang cu cậu đi thì phải dẫn nhóc đi chơi. Chúng ta là người lớn không thể nói mà không giữ lời.”

Lục Nhiên Trí nghe vậy, mặt mày nhu hòa hơn một ít, anh sờ sờ sau ót Mẫn Tuế, không nói gì.

Sau khi Mẫn Tuế ăn sáng xong, có ra chút mồ hôi nên cởi áo khoác ra. Bác sĩ dùng nhiệt kế điện tử áp lên trán cậu một chút, màn hình hiển thị nhiệt độ cơ thể 38.3ºC.

Lục Nhiên Trí thấy nhiệt độ này thì cau mày, hỏi: “Có cần tiêm không?”

Ngay tức khắc Mẫn Tuế khẩn trương cuống cuồng nhìn bác sĩ. Lục Nhiên Trí liếc Mẫn Tuế một cái, cậu lập tức coi như không có chuyện gì xảy ra mà chuyển tầm mắt, huýt sáo, cũng không biết là cậu đang thổi giai điệu gì.

Bác sĩ không để ý động tĩnh bên này, nói: “Anh Mẫn chỉ làm bị cảm dẫn đến sốt thôi, kế đó nhất định phải chú ý giữ ấm. mặc nhiều quần áo một chút. Rồi nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc nữa là được rồi.”

“Không cần tiêm chứ?” Mẫn Tuế hỏi xác nhận.

Bác sĩ lắc đầu, “Không cần, uống thuốc, uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều là được rồi.”

Nghe thấy không cần phải tiêm, ánh mắt Mẫn Tuế cũng sáng lên, vừa ngoảnh đầu thì đối diện với tầm mắt Lục Nhiên Trí. Cậu trực tiếp trợn mắt nhìn anh, nhìn gì mà nhìn!

Biểu cảm nhỏ rất dữ dội.

Lục Nhiên Trí để dì Chu tiễn bác sĩ ra cửa.

Mẫn Tuế hừ một tiếng rất nhẹ, đứng dậy đi đến trước mặt cu nhóc, giữ khoảng cách với cu cậu rồi cúi người xuống nói với nhóc: “Con trai à, đợi một lát bố con sẽ dẫn con ra ngoài chơi nha. Phải nghe lời bố đó, biết chưa?”

Cu nhóc muốn ba bế một cái nhưng Mẫn Tuế sợ sẽ lây cho cu nhóc nên không ôm cu cậu. Trái lại còn lùi về sau một bước, nói với cu nhóc: “Ba bị bệnh rồi, mấy ngày này sẽ không bế con được đâu, thật xin lỗi Mẫn Tiểu Diệc.”

Cu nhóc vươn tay ra vẫn chưa thu lại, nhóc thấy ba không những không ôm nhóc mà còn lùi lại phía sau, cách nhóc còn xa hơn, đôi mắt tròn vo nhanh chóng có ánh nước, “Ba ba bế…”

Khóe miệng Mẫn Tuế giật giật, tại sao nói khóc là khóc ngay rồi.

Mẫn Tuế đá đá Lục Nhiên Trí đang đứng nhìn bên cạnh, “Đi bế con đi, mấy ngày này tôi không bế nhóc được, tắm táp các thứ đều nhờ anh vậy.” Nói xong lại hơi ngừng, rồi bổ sung, “Nếu anh có việc không giúp được thì cũng không sao, tôi nhờ dì Chu hỗ trợ chăm sóc.”

Lục Nhiên Trí lắc lắc đầu, đi tới ôm con trai lên, nói: “Không cần làm phiền người khác.”

“Vậy được rồi.”

Mẫn Tuế lấy quần áo của cu nhóc từ trong tủ ra, để cho Lục Nhiên Trí mặc cho cu cậu. Tiếp đó cậu lại lấy balo bọ rùa Thất Tinh, bình nước của cu nhóc, khăn mặt, sau khi lấy ra một đống đồ cậu mới nhớ ra cậu còn chưa hỏi Lục Nhiên Trí là đi chơi ở đâu.

“Có một công viên trẻ em, có thể mang con đến đó chơi.” Lục Nhiên Trí vừa mặc quần áo cho cu nhóc vừa trả lời.

“Xa không?” Mẫn Tuế hỏi.

“Không xa lắm, lái xe mười lăm phút là tới.”

Mẫn Tuế gật gù, ngẫm nghĩ một chút vẫn là mang bình nước theo.

Cu nhóc võ trang đầy đủ ra cửa, Mẫn Tuế khoác thêm áo đi ra theo hai bố con. Đến lúc ra tới cửa hắt hơi mấy lần, khịt mũi.

Lục Nhiên Trí nghe thấy quay lại nhìn cậu, thấy chóp mũi Mẫn Tuế đỏ hồng. Anh giơ tay áp lên trán Mẫn Tuế, vẫn còn hơi nóng, có lẽ thuốc chưa phát huy tác dụng.

Tài xế lái xe tới cửa, Mẫn Tuế đi dép lê theo ra ngoài. Vốn Lục Nhiên Trí không cho cậu ra nhưng Mẫn Tuế kiên quyết muốn đưa cu nhóc ra.

Hai người cứ đứng ở cửa nhìn đối phương, một người nhìn một người trừng. Một phút sau, Lục Nhiên Trí thỏa hiệp.

Mẫn Tuế cười ha hả, cao hứng cầm dây chống lạc: “Đi thôi con trai.”

Lục Nhiên Trí ở phía sau nhìn bóng lưng một lớn một, lại dịch tầm mắt nhìn xuống, dừng lại nơi mắt cá chân trắng nõn lộ ra ngoài của Mẫn Tuế. Trong đầu thầm nghĩ phải mua cho cậu một đôi dép nhung mới được.

Người này, vừa ồn ào lại còn không nghe lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.