“ Nhiên Nhiên khó chịu ở đâu sao? “
Tô Hiển Nhiên hai mắt đỏ ửng ủy khuất nhìn hai anh chồng, môi mím lại khó khăn nói.
“ Hai chồng bỏ mặc em! “ nói xong, nước mắt lại lã chã rơi, cảm giác buồn nôn cứ kéo đến khiến cô càng thêm khó chịu.
Đỗ Đức Trí nhìn ra, tay nhẹ nhàng vuốt lưng giúp cô vừa nói.
“ Không có bỏ mặc mà. Anh yêu Nhiên Nhiên nhiều như vậy, làm sao đành lòng bỏ mặc Nhiên Nhiên chứ? “
“ Thật sao? “
Tô Hiển Nhiên hít hít mũi hỏi.
Nhậm Thừa Vinh đáp.
“ Hay anh móc tim mình ra để chứng minh cho Nhiên Nhiên thấy nhé! “
“ Thôi không cần. “ vừa nghe thấy móc tim ra gì đấy, chính Tô Hiển Nhiên cảm thấy thật đáng sợ rồi.
Nhậm Thừa Vinh cười cười, lấy chén cơm của Tô Hiển Nhiên ra đặt lên bàn một bát canh nóng nói.
“ Nhiên Nhiên thấy buồn nôn thì ăn canh, ăn một chút một chút thôi cho nó ấm bụng. “
Tô Hiển Nhiên gật đầu, húp từng muỗng canh khi húp hết mới hỏi.
“ Sao anh biết? “ đúng là khi ấm bụng, không còn khó chịu nữa.
Nhậm Thừa Vinh chỉ cười mà không nói gì.
Đỗ Đức Trí ăn xong dọn bàn ăn mới cúi đầu nhìn chằm chằm bụng của Tô Hiển Nhiên.
Tô Hiển Nhiên được Đỗ Đức Trí ôm về hướng phòng khách, vừa ngồi xuống, cô liền lấy gối che bụng.
“ Sao hai anh cứ nhìn bụng em như vậy? “
Đỗ Đức Trí không nói gì mà đặt tay lên bụng của Tô Hiển Nhiên khẽ nói.
“ Bé con lớn thật nhanh, Nhiên Nhiên không nhận ra sao? “
“ A!? “ hai mắt Tô Hiển Nhiên mở to ra kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ của mình.
Nhậm Thừa Vinh lại nói.
“ Bụng Nhiên Nhiên nhô lên nho nhỏ kia kìa. “
“ Thật? “ Tô Hiển Nhiên vội vàng đưa tay xuống xoa xoa bụng.
Đúng thật là lớn hơn một vòng nha.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh cười cười lại nói.
“ Cảm ơn Nhiên Nhiên... “ ôm chặt cô vào lòng.
Tô Hiển Nhiên cứng đờ một lát mới nói.
“ Ôm ít thôi... hiện tại ba người chúng ta nên lên phòng NGỦ a. “
“ A!? “ Hai anh chồng không hiểu.
Tô Hiển Nhiên bĩu môi, “ khụ “ ho khan một tiếng nói.
“ Người ta muốn... à ừm thì muốn nha. “
“ Muốn gì? “
Tô Hiển Nhiên cắn nhẹ môi, thật muốn bổ đầu cả hai anh ra xem chứa gì.
“ Muốn Thân Mật. “ Tô Hiển Nhiên hung hăng nói.
“ À... “ Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh nhìn Tô Hiển Nhiên “ à “ lên một tiếng.
Tô Hiển Nhiên đỏ mặt xấu hổ.
Hai anh chồng cười khẽ một tiếng mới.
“ Thôi... được rồi... Nhiên Nhiên phải chuẩn bị tinh thần a... anh cũng ĐÓI KHÁT lắm rồi a. “
Đỗ Đức Trí vừa ôm Tô Hiển Nhiên, trán anh áp sát trán cô nói.