Kiều Hà Ly hai mắt trừng to, mím môi lại, như thể rất kích động, tay bà giơ lên chỉ thẳng vào mặt của Tô Hiển Nhiên, không tin vào tai mình, bà run rẩy nói.
“ Nhiên Nhiên... con... con có thể nói chuyện như vậy với dì, cho dù có ra sao thì con cũng đừng quên con và Hà Quang có hôn ước từ bé! Còn hai thằng đàn ông này, từ đâu chui ra dì không quan tâm nhưng có ra sao thì chúng nó cũng là những thằng thấp kém. Làm sao xứng đáng với thân phận của con. “
“ Haha. “ Tô Hiển Nhiên tức giận cười mỉa một cái, hai mắt cô trừng to nhìn chằm chằm Kiều Hà Ly, môi nhếch lên khinh bỉ nói.
“ Hôn ước cái rắm, cho dù ông bà tổ tiên của Kiều Gia hay Tô Gia có hiển linh đến bắt tôi thực hiện đúng hôn ước cái đít khỉ gì đấy! Thì tôi không thực hiện đấy, làm gì được tôi. “
Không để Kiều Hà Ly nói, Tô Hiển Nhiên lại nói.
“ Bà Kiều đừng quên chuyện con trai yêu quý của bà đã đính hôn với Bắc Tố Vi, à quên phải gọi là NHị tiểu thư của Tô Gia, Tô Tú Vi mới đúng nhỉ? “
“ Nếu như bà quên thì tôi tốt bụng nhắc cho bà nhớ con trai bà nói những lời vô giáo dưỡng ra sao? À quên, tôi không nhắc đâu, phải để bà tự mình xem con trai bà có bộ dáng hung hăng ra sao nói chuyện thì bà mới biết bản thân bà cũng như Kiều Gia dạy ra đứa con trai như thế nào. “
“ Kiều Phu Nhân, tôi không hề muốn gây thù oán gì với quan hệ của hai nhà, nhưng hôm nay bà đến đây gây chuyện với hai chồng của tôi, còn dùng lời lẽ xúc phạm hai anh ấy, còn định nhét vào nhà tôi đây thằng đàn ông chưa được qua dạy dỗ thì tôi nghĩ bà cần phải cẩn thận... biết đâu một ngày nào đó đứa con trai cành vàng lá ngọc của bà được người mời vào nhà giáo dưỡng nhé! “
Kiều Hà Ly run rẩy, bà không dám tin... thật sự nếu như như những gì mà Tô Hiển Nhiên nói, Kiều Hà Quang, con trai của bà bị mời đi học lại... thì những năm bà bồi dưỡng cho thằng bé xem như là bỏ cho chó ăn.
Không những mất đi con cờ tốt, còn bị người chê cười.
Kiều Hà Ly khó chịu đến nổi cả khuôn mặt méo mó hết cả lê, bà thở ra dồn dập kiềm nén tâm tình của mình, mà cố trưng ra gương mặt tươi cười.
Chính là cười còn muốn xấu hơn khóc nữa mà nói.
“ Nhiên Nhiên... con đừng đừng như vậy... có gì chúng ta từ từ nói chuyện... Hà Quang còn nhỏ... nó còn chưa hiểu chuyện... con đừng để tâm những câu nó nói... mà làm nó bị người đưa đi giáo dưỡng... “
Tô Hiển Nhiên chỉ cười mà không nói.
Kiều Hà Ly muốn nói gì đó nhưng thấy Tô Hiển Nhiên không hề có ý định tiếp khách nên bà cũng không tiện ở lại, bà nói vài ba câu tốt đẹp rồi nhanh chóng rời đi...