Đỗ Đức Trí và NHậm Thừa Vinh lo lắng không thôi, nhưng cũng không thể giúp gì cô nhiều hơn là nói này kia để cô cười, hay là đút cho cô ăn và ba thứ có thể ăn.
Tô Hiển Nhiên ăn xong, một câu cũng không nói, hai mắt cô ngập nước đáng thương hề hề không thôi.
Đỗ Đức Trí cùng Nhậm Thừa Vinh xót hơn cả chữ xót, cứ thi thoảng lại xoa xoa đầu của cô, lại hôn hôn cô.
Hai anh cùng nhau buôn bán đến tầm tám giờ tối thì đóng cửa, cả hai cùng nhau ôm Tô Hiển Nhiên về nh2.
Tô Hiển Nhiên dựa vào lòng ngực của Nhậm Thừa Vinh nói.
“ Em muốn ăn chua... “
Nhậm Thừa Vinh hai mắt mở to ra nhìn Tô Hiển Nhiên một cái, ngay cả Đỗ Đức Trí đang bọc lớn bọc nhỏ xách theo cũng nhìn về Tô Hiển Nhiên.
Bị hai anh chồng nhìn, Tô Hiển Nhiên đỏ mặt xấu hổ, dụi vào trong lồng ngực của Nhậm Thừa Vinh trốn, cô khẽ nói.
“ Muốn ăn món gì đó chua thật là chua a. “
Hai anh chồng nghe cô nói, trong lòng vui vẻ không thôi.
Cả ba nhanh chóng bước vào trong nhà, Nhậm Thừa Vinh để Đỗ Đức Trí ôm Tô Hiển Nhiên lên tầng tắm còn anh thì ở lại dưới phòng bếp nấu ăn.
- ---
Trong phòng tắm.
Tô Hiển Nhiên bị Đỗ Đức Trí cởi sạch đặt trong buồng tắm, cô xấu hổ nhìn nhìn Đỗ Đức Trí đang chăm chú thử xem nhiệt độ nước đủ ấm chưa, khẽ tự lấy tay che mấy vị trí nên che lại.
Đỗ Đức Trí vừa ngẩng đầu lên thì thấy được hành động của Tô Hiển Nhiên, anh nhìn cô, trong mắt tràn ngập ý cười, không khỏi trêu chọc nói.
“ Vợ ơi là vợ... em che như vậy thì nghĩ anh không thấy hay sao? “
Tô Hiển Nhiên cắn cắn môi, im lặng.
Cũng không tiếp tục che nữa, cô nhíu chặt mày lại nhanh chóng đánh mạnh vào đôi tay đang ở trong nước của Đỗ Đức Trí.
Với cái khí lực nho nhỏ ấy của Tô Hiển Nhiên, Đỗ Đức Trí một cái nhăn mày cũng không có, anh nhướng nhướng mày nhìn cô, để cô đánh cho đã mới nắm lấy tay cô xoa xoa nói.
“ Thôi đừng tức giận! Khi khác rồi đánh tiếp. “
Nói xong, anh nhanh chóng giúp cô kì cọ sau lưng tay vai các thứ, tắm rửa sạch sẽ cho cô cũng là lúc bữa cơm tối thơm ngon bên dưới sẵn sàng.
Tô Hiển Nhiên được Đỗ Đức Trí cho mặc một bộ váy ngủ rộng màu hồng phấn.
Cô vốn dáng người gầy nhỏ, cùng với nước da trắng bệch pha một chút trắng hồng, hiện tại diện lên bộ váy ngủ hồng phấn càng làm cho cô trong thướt tha mềm dịu.
Tô Hiển Nhiên được Đỗ Đức Trí cẩn thận ôm xuống dưới tầng, hai mắt cô sáng rực khi ngửi thấy mùi thức ăn.
Nhậm Thừa Vinh nhìn Tô Hiển Nhiên và Đỗ Đức Trí đang đi xuống, anh khẽ cười một cái, chính là ánh mắt anh liền dừng trên bụng của cô thì hơi hơi nhíu mày, thu lại ý cười..