Nhậm Thừa Vinh bị nhìn đến ngứa ngáy tay chân liền nói.
“ Tại... tại vì Nhiên Nhiên không thương anh. “ nói xong, mặt Nhậm Thừa Vinh đỏ bừng xấu hổ.
Anh không muốn thừa nhận là bản thân đang ghen tị với Đỗ Đức Trí trước mặt Tô Hiển Nhiên đâu, nhưng nếu không nói thì Tô Hiển Nhiên sẽ hiểu lầm, chính là nói xong anh thật sự rất xấu hổ.
Bản thân là đàn ông, anh không thua kém ai hết, anh hơn cả ngàn vạn người nhưng hiện tại anh lại đi học tính xấu của người khác là “ Ghen Tị “.
Sự “ Ghen Tị “ này làm anh thật sự không chịu nổi.
Anh vẫn luôn nghĩ chỉ cần bản thân được ở cùng Tô Hiển Nhiên là tốt rồi, nhưng... anh sai lầm.
Biết được cô động tâm với ai khác không phải anh, cái cảm giác đau đớn ở ngay tim đấy khiến anh thật khó thở, bản thân cứ dày vò chuyện đó mãi không thôi.
Tô Hiển Nhiên mím môi nhìn nhìn Nhậm Thừa Vinh, cô không nghe lầm có đúng không? Nhậm Thừa Vinh đang ghen. Chính là sao lại nói cô không thương anh???
Ủa rõ ràng cô thương hai anh chồng đều nhau như vậy mà, người nào cũng hôn đều đều, người này một, người kia cũng một, rõ ràng không bớt hay thêm ai bất kỳ cái nào.
Tô Hiển Nhiên nghiêng đầu nhìn Nhậm Thừa Vinh, thấy anh buồn bã ghen tị thật, cô thở hắc ra một hơi nhẹ giọng nói.
“ Thương thế không biết! “ nói xong cô bò sang ngồi lên đùi Nhậm Thừa Vinh, hai tay nhỏ bé của cô bưng cái mặt đẹp trai ủ rũ lên, đầu cô ngày một tiếng gần, hôn nhẹ một cái lên môi anh nói.
“ Đừng có mà suy nghĩ vớ va vớ vẩn như vậy chứ Chồng! Em thương anh, thương luôn cả Trí, có bao giờ em không thương anh đâu. “
Nhậm Thừa Vinh mím môi hai mắt nhìn xuống, mà không nhìn Tô Hiển Nhiên.
Tô Hiển Nhiên trong lòng oán một tiếng.
“ Anh là đang làm nũng sao? “ chính là oán thì oán cô vẫn nâng mặt Nhậm Thừa Vinh lên nói.
“ Nhìn em. “
Nhậm Thừa Vinh hai mắt to tròn, con ngươi xanh xanh ẩn hiện, Tô Hiển Nhiên lại nói.
“ Anh thương em không? “
“ Gật. “
“ Anh có tin em không? “
“ Lại gật. “
“ Em thương anh. “
“ Gật. “
“ Chồng ơi. “ Tô Hiển Nhiên nhìn anh cứ gật gù mãi khẽ quát to một tiếng.
Nhậm Thừa Vinh mím môi, nhìn Tô Hiển Nhiên, Tô Hiển Nhiên trong lòng mềm nhũn, thật sự bộ dáng hiện tại của anh “ bán manh “ đến ứng chịu nổi a. Nếu không phải sợ đưa đằng sau ( chỉ Đỗ Đức Trí) cũng ghen tị thì cô nhất định đè lên Nhậm Thừa Vinh hung hăng khi dễ anh ta.
Tô Hiển Nhiên ôm lấy cổ anh, đầu lại vùi vào cổ anh khẽ nói.
“ Em thương chồng, thương chồng chết đi được a. “
“ Đừng có ghen tị như vậy! Em thương hai anh nhất nhất trên đời này luôn a. “
“ Vinh Vinh ơi... chụt chụt. “ hôn cổ của Nhậm Thừa Vinh.
Nhậm Thừa Vinh bị Tô Hiển Nhiên đột ngột tập kích cổ, anh không khỏi run lên một cái nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, chính là tuy anh im lặng nhưng con tim bé nhỏ của anh một phần nào cũng đã an lòng, không những thế còn nở hoa bé bé trong đó.