Hai Người Chồng

Chương 136: Chương 136: Người ta còn muốn (4) #18+




Nhậm Thừa Vinh nhíu mày, không nhanh không chậm tiến tới, giữ chặt Tô Hiển Nhiên lại, sau đó hung hăng đâm vào.

Cửa hang động đột bị một dị vật đâm vào, Tô Hiển Nhiên thét lên một tiếng to.

“ A... “

Hai mắt cô ẩm ướt môi mím lại.

Đỗ Đức Trí nhíu mày nhìn chằm chằm Nhậm Thừa Vinh, thanh âm lạnh lẽo mang tính cảnh cáo.

“ Cậu đang làm cái quái gì vậy? Nếu không biết thương hoa tiếc ngọc thì cút khỏi đây! “

Anh không hề muốn chia sẻ người anh yêu cho bất kỳ ai, nhưng nếu đã dính liền với nhau ngay từ đầu, thì anh cũng sẽ không để ý gì mà chấp nhận thêm một thằng đàn ông khác chính là anh tuyệt đối sẽ không để cho cô bị người đàn ông đấy tổn thương.

Nhậm Thừa Vinh nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Đỗ Đức Trí, anh vốn không để ý... chính là lại nhìn thấy phía dưới có vết máu.

Anh sửng sốt hơi khựng lại một chút... nơi đó của Tô Hiển Nhiên chảy máu.

Nhậm Thừa Vinh nhất thời xanh mặt lo lắng. Tô Hiển Nhiên thì nhíu chặt mày, mùi máu tanh nhẹ nhẹ bốc lên, không nói cô cũng biết nơi nào đang chảy máu.

Nhậm Thừa Vinh khẽ nói.

“ Anh... anh xin lỗi. “ chỉ là do ghen quá mất khôn, anh quên mất... Tô Hiển Nhiên chỉ mới quan hệ lần đầu, lần này là lần hai... máu từ nơi đó ứa ra không ngừng. Nhậm Thừa Vinh run rẩy, đang định rút ra thì thanh âm nghẹn ngào khàn khàn của Tô Hiển Nhiên vang lên.

“ Đừng rút ra... “

“ A? “ Nhậm Thừa Vinh không tin nhìn chằm chằm sau ót của Tô Hiển Nhiên.

Tô Hiển Nhiên nhíu chặt mày nói.

“ Đừng rút... sẽ càng thêm đau... “ hiện tại rất đau khi đột ngột bị chen vào, nhưng rất nhanh nơi đó của cô sẽ co giãn mà nuốt lấy, chính là nếu lấy ra... thì máu sẽ không dừng chảy ngay... không những thế... muốn tiếp tục cũng rất khó.

Đỗ Đức Trí đau lòng nhìn Tô Hiển Nhiên, tay anh giơ lên nhẹ nhàng lau khóe mắt ẩm ướt của cô hứa.

“ Sau này, anh sẽ không làm Nhiên Nhiên đau. “ nhìn cô đang bị đau đớn dày vò, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, anh đau lòng không ngớt. Lúc này nếu được... anh nhất định phải hung hăng đánh Nhậm Thừa Vinh một trận cho hả dạ.

Tô Hiển Nhiên nhìn Đỗ Đức Trí, môi câu lên vui vẻ hạnh phúc cùng ấm áp.

Mặc dù rất đau, nhưng nhìn thấy Nhậm Thừa Vinh hối hận, cùng với sự quan tâm ân cần của Đỗ Đức Trí thì có đau hơn cô cũng phải chịu.

Hạnh phúc tương lai của cả ba phụ thuộc vào ngày hôm nay cô có vượt qua hay không thôi.

Cảm giác nơi ấy bắt đầu thích nghi với hai dị vật, Tô Hiển Nhiên khẽ nói.

“ Động đi... ưm... nhẹ một chút... ưm... ư... a... Vinh Vinh đừng gấp từ từ... a... “

“ Đúng rồi...a... nhè nhẹ như vậy... a... ưm... “

“ Nhanh hơn... đúng rồi... a... a... không... a... “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.