“ Trong cuộc đời của ta, người duy nhất ta nhận định là vợ cũng như là Thái Tử Phi là Tô Hiển Nhiên. Chứ không phải cô. “
“ Thái Tử... “ Người phụ nữ run lên, hai mắt trừng to khi nghe Đỗ Đức Trí nói.
Cô cũng là vợ của anh ta, chờ đợi anh ta trở về, vì sao... vì sao anh ta lại có thể đối xử với cô như vậy?
Xem cô như một người dưng trong khi cô đã là Thái Tử Phi suốt mấy năm qua.
Đỗ Đức Trí lạnh lùng nhìn cô ta, một chút đáng thương trong mắt của cô ta anh cũng chẳng quan tâm mà nói.
“ Hôm nay cô đụng đến ai không đụng, đụng đến Nhiên Nhiên... có phải hay không các người đều không muốn sống? “
Đỗ Đức Trí nói một hơi sau đó hai mắt anh trừng to, dị năng phóng ra ngoài là một đám quỳ trước mặt không ngừng ọc ra máu trừ Tô Hiển Nhiên.
Thứ gì anh cũng có thể nhường nhịn, nhưng duy nhất thứ khiến anh không thể nhường nhịn, chính là khi ai đó đụng đến Tô Hiển Nhiên.
Tô Hiển Nhiên hai mắt ướt đẫm, nói cô không cảm động là sai nhưng nói cô không tức giận thì hoàn toàn không đúng.
Chỉ... chỉ một chút nữa thôi thì cô và đứa bé trong bụng sẽ không thấy hai anh...
Tô Hiển Nhiên cố chống đỡ thân mình nặng nề của bản thân thì chợt cứng đờ.
Cảm giác bụng đau nhói truyền đến là hai mắt cô đỏ lên, tay nắm chặt lên tấm nệm mỏng lét, run rẩy kêu lên.
“ Trí... Vinh... a... “
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vốn còn hung hăng trừng mắt nhìn những người đang quỳ phía trước chợt sửng sốt xoay về phía sau, kêu to.
“ Nhiên Nhiên... “
“ Nhiên Nhiên... “
Tô Hiển Nhiên thở nặng nề, mím chặt môi, hai mắt đã không kiềm được mà rơi lệ.
“ Đau... đau quá... a... “ bụng cô đau, rất đau...
Không lẽ sắp sinh... không... không thể sinh nhanh như vậy?
Tô Hiển Nhiên lại kêu lên.
“ Đau... hình như... sinh sinh... a... “ cảm thấy được phía dưới hạ thân đang không ngừng tuôn ra nước, chính Tô Hiển Nhiên chưa từng trải qua cũng biết đấy là nước gì.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vừa nghe, cả hai run lên quát.
“ Còn quỳ đó làm gì không mau giúp vợ ta chuẩn bị sinh... “
“ Còn quỳ đó làm gì không mau giúp vợ ta chuẩn bị sinh... “
Cả hai anh chồng đồng thanh hô lên, sau đó bốn mắt nhìn nhau, những người đang quỳ vội vàng đi chuẩn bị còn hai anh thì vội vàng đến bên cạnh Tô Hiển Nhiên.
“ Nhiên Nhiên... không sao... không sao đâu. “
“ Nhiên Nhiên... Nhiên Nhiên... “
Tô Hiển Nhiên hai mắt trừng to, cơn đau ập đến cô liền rơi vào hôn mê.