Tô Hiển Nhiên vò đầu bức tóc một lúc lâu mới nghiêm túc nói.
“ Hai anh... hai anh là thật sự ở lại đây hay sẽ rời đi? “ chết tiệt... cô thế mà dám hỏi... như suy nghĩ gì đó Tô Hiển Nhiên lại nói tiếp.
“ Ý tứ chính là nếu một ngày nào đó người nhà của các anh đến đây tìm các anh, các anh sẽ về cùng họ hay ở lại với em? “
Trao tình cảm hay lòng tin cho hai người đàn ông trước mặt cô không phải không thể, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn nên cần phải có gì đó để chắc chắn bản thân sau này không bị tổn thương.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh hơi sững sờ trước câu hỏi của Tô Hiển Nhiên, trong lòng họ cũng không biết nên trả lời như thế nào cho đúng.
Nếu nói họ không muốn thoát khỏi tinh cầu này là không đúng, nhưng nếu nói họ muốn rời khỏi Tô Hiển Nhiên là sai.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh nhíu mày lại suy nghĩ, đương nhiên Tô Hiển Nhiên nhìn thấy, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng, nói cô không có cảm xúc là sai, nhưng nói cô đau lòng là không đúng.
Chẳng qua chỉ thất vọng, đúng vậy... cô hơi thất vọng khi nhìn thấy cái nhíu mày suy nghĩ của họ.
Chính là khi Tô Hiển Nhiên đang định buông bỏ thì lại nghe cả hai ông chồng đồng thanh nói.
“ Ở lại với Nhiên Nhiên. “
“ Ở lại với Nhiên Nhiên. “
Đúng vậy! Nếu thật sự Tô Hiển Nhiên là một người tốt, không ác độc hay máu SM như trước thì họ sẽ ở lại cho dù sau này bên đó có tìm ra. Họ có năng lực bảo vệ Tô Hiển Nhiên nên những người đó có đến cũng không làm gì được.
Tô Hiển Nhiên hai mắt trừng to kinh ngạc, nhưng rất nhanh môi cô khẽ câu lên tươi cười rạng rỡ.
Nhìn thấy nụ cười chói mắt của cô trước mặt làm hai người Đỗ Đức Trí và NHậm Thừa Vinh không khỏi trừng mắt to nhìn chằm chằm cái vẻ đẹp khiến cả hai thật muốn giấu cô đi.
Nụ cười của hiện tại còn xinh đẹp hơn lúc họ lần đầu thấy kia, nụ cười khiến con tim của hai người họ cứ đập mạnh liên hồi không dừng lại.
Tô Hiển Nhiên cũng không hiểu cảm xúc của hiện tại, cô chỉ biết là cô đang rất vui... vui đến nổi không từ nào diễn tả được.
Lúc trước chỉ muốn lợi dụng hai người này, về sau chỉ muốn hai người này bảo vệ cô khi cô còn yếu cũng như giúp cô làm vài việc, nhưng hiện tại...
Cô thật sự muốn xem hai người đàn ông trước mắt này là chồng... hai người chồng thuộc riêng cô chứ không phải nguyên chủ của thân xác này.
Tô Hiển Nhiên nhìn hai người một lúc lâu mới nói.
“ Tốt lắm! Nhớ những gì hai chồng nói! Sau này mà nuốt lời thì đừng trách em vô tình. “ Sự tàn nhẫn của người phụ nữ của tinh cầu Lavin này không phải cô không biết, trong những quyển sách lịch sử có ghi rõ... người chồng phạm tội, hay không phạm tội, sống hay là chết đều phụ thuộc vào vợ.