“ Nhiên Nhiên. “ trong giọng nói không kiềm chế được tia vui sướng và kinh ngạc trong đó.
Nhậm Thừa Vinh đang định lên tiếng, thì nghe giọng nói này, mày anh không tự chủ nhíu chặt lại.
Người đầu dây bên kia vẫn không hề hay biết người đang cầm điện thoại là một người khác chứ không phải là Tô Hiển Nhiên.
“ Nhiên Nhiên... “ người kia chỉ gọi vỏn vẹn có hai từ mà không biết nên nói gì tiếp.
Nhậm Thừa Vinh nhíu chặt mày, trong lòng không ngừng oán “ Nhiên Nhiên là tên để mày gọi à.”
Nhưng trên thực tế anh vẫn lịch sự nói.
“ Cho hỏi ai vậy? “ giọng anh trầm thấp cương nghị khác với giọng điệu lúc nói chuyện với Tô Hiển Nhiên.
Kiều Hà Quang hai mắt trừng to kinh ngạc, giọng nói của đối phương làm anh có cảm giác như chính mình làm gì đó sai mà thấy có một áp lực đè nặng trên vai vậy, nhưng chỉ chốc lát anh bình tĩnh lại mới nghĩ, đây rõ ràng là số của Tô Hiển Nhiên sao lại có đàn ông nghe máy.
Như nhớ ra gì đó, mày Kiều Hà Quang nhíu chặt khó chịu nói.
“ Đưa máy cho Nhiên Nhiên đi. “
Anh không rảnh đi nói chuyện với những người hạ đẳng, người anh cần nói hiện tại chỉ có một mình Tô Hiển Nhiên thôi.
Nhậm Thừa Vinh đi thẳng xuống dưới phòng khách, để tránh làm ồn Tô Hiển Nhiên khi đang ngủ, vừa xuống đến dưới anh cũng không nói chuyện nhỏ như ban nãy nữa mà nói.
“ Cho hỏi ai vậy? “ anh nhắc lại câu hỏi cũ.
Kiều Hà Quang không kiên nhẫn nói.
“ Từ bao giờ loại chó mèo như các người cũng dám lấy máy của chủ nghe vậy? Còn không mau đưa điện thoại cho Nhiên Nhiên. “
Nhậm Thừa Vinh không khách khí nói.
“ Cậu Kiều sao? Nghe giọng nói chanh chua của cậu một lần chính tôi nhớ mãi cả đời a. “ dừng một chút anh mới nói tiếp.
“ Cậu tìm vợ tôi có chuyện gì sao? “
“ Vợ? Haha anh nói chuyện thật mắc cười, Tô Hiển Nhiên có mù cũng không có lấy anh hay cái người kia nữa đâu nên đừng mơ tưởng. “ vốn Kiều Hà Quang chỉ muốn nói chuyện với Tô Hiển Nhiên, xin lỗi Tô Hiển Nhiên về những gì mà anh đã làm và cũng hy vọng sẽ nối được lại tình xưa mặc dù anh biết rất khó... nhưng anh không cam.
Ánh mắt đó, nụ cười đó phải là của anh.
Nhậm Thừa Vinh nhíu mày, môi câu lên không nhanh không chậm tắt máy. Loại người này, chính anh hay Đỗ Đức Trí nói cũng vô dụng, chỉ có Tô Hiển Nhiên mới xử được, nhưng anh đâu có điên đâu vì một người ngoài mà đi phá giấc ngủ của Vợ.
Đỗ Đức Trí từ trên phòng Tô Hiển Nhiên đi xuống, nhìn thấy Nhậm Thừa Vinh cười, liền hỏi.
“ Lúc nãy ai điện? “
“ Anh đoán! “
“ Không nghĩ ra. “
“ Là Kiều Hà Quang con trai của Kiều Gia. “
Thấy Đỗ Đức Trí nhíu mày, Nhậm Thừa Vinh lại nói tiếp.
“ Cậu ta đòi gặp Nhiên Nhiên, còn nói chúng ta không hợp với Nhiên Nhiên. “
Cũng không biết là đang nghĩ gì, Đỗ Đức Trí khẽ cười thành tiếng nói.
“ Đúng như cậu ta nói, nhưng đó là Nhiên Nhiên của trước kia, còn hiện tại... sẽ không như vậy! “