Tô Hiển Nhiên nhìn ra phía ngoài, không khỏi há hốc mồm. Cái tinh cầu gì thế này... tại sao có thể đẹp như vậy... hai mắt cô trừng to, muốn tiến đến sát cửa sổ nhìn, Tô Hiển Nhiên nhìn Nhậm Thừa Vinh, hai mắt sáng trực nói.
“ Nhanh nhanh, qua bên đó một chút, tôi muốn nhìn. “
Nhậm Thừa Vinh “ A “ lên kinh ngạc một chút lại đỡ cô đi qua đó.
Tô Hiển Nhiên thích thú đến vui vẻ, nhưng cô sợ bản thân bị sơ hở nên khẽ nói.
“ Tôi quên hết toàn bộ hết rồi, các anh có thể nói sơ sơ cho tôi biết về thân phận của mình không? “
Đỗ Đức Trí quan sát Tô Hiển Nhiên một lúc lâu, lúc này mới lên tiếng.
“ Chủ nhân là con gái duy nhất của Tô Gia, một trong những gia đình quyền cao chức trọng lớn nhất tinh cầu Lavin này, vào bốn năm trước chủ nhân làm một chuyện vô cùng sai trái mà bị đuổi ra khỏi nhà, tuy vậy, chủ nhân vẫn là con gái độc nhất của họ nên dù không ở trong nhà chủ nhân vẫn được chu cấp đầy đủ. “
Tô Hiển Nhiên có thể hiểu rõ thân phận của nguyên chủ này rồi, nhưng làm chuyện gì mà bị đuổi? Lại còn không ai dám nhắc đến trước mặt của ba mẹ nguyên chủ là nguyên chủ bị bệnh, giống như lần hôn mê này, lúc cô có ý thức thì nghe rõ ràng là người chồng tóc vàng cô muốn nói báo về nhà nhưng người tóc đen lại cản...
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà có thể thấy... Người chồng tóc đen của cô khá nhạy cảm trong chuyện này.
Tô Hiển Nhiên quay đầu nhìn người chồng tóc đen của cô hỏi.
“ Anh... có biết là tôi và họ có xích mích gì không? “
Đỗ Đức Trí lắc đầu nói.
“ Chúng tôi mới đến đây được hai năm thôi, mọi chuyện cũng chỉ nghe người kể qua. “
“ Anh nói xem, họ nói gì với anh?” Tô Hiển Nhiên dựa nhẹ vào Nhậm Thừa Vinh nhìn chằm chằm Đỗ Đức Trí hỏi.
Đỗ Đức Trí nhíu mày nhìn Tô Hiển Nhiên đang dựa vào Nhậm Thừa Vinh, môi mấp máy nói.
“ Hàng xóm nói, và những người quen biết chủ nhân có nói qua là...
Vị con gái nuôi của Tô Gia hại chủ nhân, không những thế một phần là vì chủ nhân không nghĩ bản thân mắc bẫy mà tự mình đi vào, sau khi mọi chuyện xảy ra, thì Tô Lão Gia và Tô Phu Nhân cực tức giận đuổi chủ nhân. “
Tô Hiển Nhiên nhướng mày.
“ Là cái người lấy bình bông đập vào đầu ta? “
Nhậm Thừa Vinh nghe Tô Hiển Nhiên nói đến câu này, mày nhíu chặt gật đầu.
“ Vâng. “ một tiếng, nói xong mới biết bản thân còn chưa ép lại giọng, không khỏi nhìn Tô Hiển Nhiên.
Tô Hiển Nhiên cười cái nói.
“ Giọng này mới là giọng thật của cậu đi! “ dừng một chút lại nói.
“ Giọng hay, đừng đổi giọng nữa. “