Đỗ Đức Trí hai mắt trừng to kinh ngạc, anh không nghĩ đến mấy ngày nay anh ăn đường cả kg mà không bị ngán đường a... càng ăn lại càng muốn ăn nhiều hơn cơ.
Từ ngày ở chung với Tô Hiển Nhiên mất trí nhớ, Đỗ Đức Trí từ một người chán ghét cô đến cực điểm, luôn muốn trốn chạy cô... lúc trước vô số lần cô hành hạ anh và Nhậm Thừa Vinh cũng vô số lần lăng nhục anh và Nhậm Thừa Vinh, nói không hận thì làm sao có thể... là một kẻ dưới một người trên vạn người như anh và Nhậm Thừa Vinh thì làm sao nhịn nổi, cũng từng có ý định giết cô nhưng đến khi nhìn cô tỉnh lại, mọi cử chỉ hành động đều thay đổi thì anh tin... đấy là một lòng tin không phải ai cũng có thể nói ra được... một lòng tin... kiểu như là thứ gì đó làm anh không hiểu gì mà mặc kệ chỉ có gắng tin tưởng cô...
Đây không phải lần đầu tiên anh tự suy đi nghĩ lại về quá khứ và hiện tại... nhưng thật sự lần nào cũng nghĩ xong lại tự mình cười...
Chỉ là thử đặt cược vào ván bài đó giờ đều thua thảm hại, lại không nghĩ đến hôm nay lại thắng chính là như vậy.
Đỗ Đức Trí không nhịn được, bản thân anh thật sự rất kích động, cảm giác trái tim cứ đập mạnh đến không thể nào kiềm chế nổi, Đỗ Đức Trí cúi đầu nhìn Tô Hiển Nhiên run rẩy gọi.
“ Nhiên... Nhiên... “
Tô Hiển Nhiên ngẩng đầu nhìn thì còn chưa kịp phản ứng gì đã Đỗ Đức Trí hung hăng cướp lấy hơi thở của cô.
“ Ưm... “ đột ngột bị tập kích, Tô Hiển Nhiên còn chưa chuẩn bị tinh thần liền khó thở mà đẩy Đỗ Đức Trí ra.
Đỗ Đức Trí buông môi của Tô Hiển Nhiên ra, mắt anh đỏ ngầu, không phải đỏ vì tức giận mà đỏ vì lửa dục lại bị khơi lên. Anh nhìn cô, hai mắt anh nóng rực nhìn chằm chằm cô.
Tô Hiển Nhiên cảm nhận được nguy hiểm, gian nan nói.
“ Anh... Trí Trí... không... không được... “ mặc dù cô có ham muốn... hơi bị cao như tuyệt đối không thể phóng túng... còn không nghỉ ngơi thì sẽ... thì sẽ chết mất...
Đỗ Đức Trí dù rất muốn nuốt cô vào bụng ngay nhưng đầu óc anh vẫn đi trước hành động mà nhìn cô nói.
“ Tập trung hôn... “ nói xong lại một lần nữa cướp lấy hơi thở của Tô Hiển Nhiên.
Tô Hiển Nhiên cũng không hề có ý định đẩy anh nữa, mà cô bắt đầu phối hợp, ôm lấy cổ Đỗ Đức Trí đáp lấy nụ hôn như thế thủy triều dân cao của anh...
Lưỡi vấn lấy lưỡi... môi tìm lấy môi...