Khi Đỗ Đức Trí bước vào phòng thì đối diện với ánh mắt mờ mịt của Tô Hiển Nhiên.
Tô Hiển Nhiên ngồi đờ ra đó, cúi xuống nhìn chằm chằm cái bụng phẳng phiu của bản thân mình mà hỏi.
“ Thật sự sẽ mang thai sao? “
Đỗ Đức Trí mím môi, thở nhẹ một hơi nói.
“ Cũng không chắc, nhưng có thể sẽ mang thai. “
Tô Hiển Nhiên gật nhẹ đầu một cái, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Nếu thật sự mang thai... thì phải đẻ... chính là cô còn chưa hưởng thụ đủ cái cảm giác được hai anh hung hăng thúc mạnh vào sâu trong cô mà, còn chưa được cưỡi ngựa, hay doggy gì đấy mà sao lại nhanh chóng kết thúc cuộc chơi như vậy chứ?
Mang thai... vận động mạnh sẽ bị cấm, không những thế còn không được tung tăng hay đi làm...
Tô Hiển Nhiên càng nghĩ càng nhăn mặt lại.
Cô nên làm gì đây... ở nhà thôi lấy tiền đâu ra nuôi con nuôi cái...
Đỗ Đức Trí nhìn thấy Tô Hiển Nhiên đang vò đầu bức tóc khó chịu, anh khẽ nói.
“ Bọn anh sẽ không nói gì đâu, nếu mang thai, Nhiên Nhiên không muốn cũng có thể phá... “ giọng anh nói ngày một nhỏ che giấu đau buồn của bản thân.
Tô Hiển Nhiên nheo mắt lại nhìn như không nhìn Đỗ Đức Trí.
“ Anh đang nói điên cái gì vậy? Đây đâu phải hạt cát, muốn phủi bỏ là phủi bỏ, nó là con của tôi. Cho dù anh không muốn, thì cũng không có quyền nói như vậy. “
Tô Hiển Nhiên tức giận, nghĩ là sao nói “ PHÁ “ cho dù cô thật sự không muốn nhanh mang thai thì cũng không hề có ý định “ PHÁ “ nó đi.
Sau này, không có chồng, có con, chăm sóc con cũng còn hơn là một mình, ở đâu ra chuyện bắt cô phá bỏ đứa bé chứ!
“ A. “ Đỗ Đức Trí hai mắt trừng to kinh ngạc nhìn Tô Hiển Nhiên. Tô Hiển Nhiên bĩu môi không thèm nhìn anh, tự nhiên Đỗ Đức Trí đột ngột tiến lên ôm cô vào lòng.
“ Nhiên Nhiên... cảm ơn em... cảm ơn em... “
“ Cái gì vậy... “
“ A... buông em ra coi anh đang làm cái gì thế này... “
“ Haha... Nhiên Nhiên... “ Đỗ Đức Trí cười tươi một cái, hôn lấy hôn để mặt của Tô Hiển Nhiên.
Nhậm Thừa Vinh gương mặt ủ rũ bước lên, thì cứng đờ người nhìn Tô Hiển Nhiên đang ra sức đẩy Đỗ Đức Trí ra, nhưng với thân hình to lớn của Đỗ Đức Trí, Tô Hiển Nhiên làm sao có sức đẩy anh ra.
Nhậm Thừa Vinh tưởng xảy ra chuyện gì liền hỏi.
“ Có chuyện gì vậy? Trí anh buông Nhiên Nhiên ra... “ nói xong, Nhậm Thừa Vinh cũng giúp Tô Hiển Nhiên kéo Đỗ Đức Trí ra.
Đỗ Đức Trí trên khuôn mặt vốn lạnh băng của mình, nhưng giờ phút này không che giấu được gì ý cười trên mặt, anh nhếch mép nói.
“ Nhiên Nhiên nói sẽ sinh baby ra. “
“ A. “ Nhậm Thừa Vinh hai mắt trừng to kinh ngạc, sau đó như tiêu hóa hết câu nói của Đỗ Đức Trí mà hung hăng ôm chặt Tô Hiển Nhiên.
“ A... thật yêu Nhiên Nhiên. “
Tô Hiển Nhiên bị ôm ngoài việc la lên chả làm được gì...