Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh nhìn Tô Hiển Nhiên, thấy cô đau lòng bản thân hai anh cũng không khỏi khó chịu đau lòng theo.
Tô Hiển Nhiên vốn không muốn nói... chính là vài ba kí ức lúc bé hiện về trong đầu, khiến cô thật sự nghi ngờ liệu cái câu mà ai nấy đều nói “ Tô Phu Nhân rất yêu thương cưng chiều Tô Đại tiểu thư nên mới lấy Chu Liên “ kia có phải là thật không?
Tô Hiển Nhiên nhớ... nhớ những lần cô bị Chu Liên đánh, vì quá đau mà khóc, Tô Hiển Như cũng ôm cô vào lòng vỗ về nhưng không hề trách Chu Liên, cô nhớ... nhớ những lần ăn cơm, những món cô yêu thích đều vào bụng Bắc Tố Vi, và Tô Hiển Như lại cưng chiều không nói gì.
... nhớ... nhớ rất nhiều chuyện... Tô Hiển Nhiên không nhịn được mà đỏ mắt.
Thì ra lúc nhỏ, Nguyên chủ sống như vậy! Tinh cầu Lavin, tinh cầu nữ quyền... Nguyên chủ mặc dù nhận được mọi thứ tốt hơn tất cả nhưng cô thiếu tình thương yêu của cha mẹ. Còn việc Nguyên chủ yêu Kiều Hà Quang, mặc cho Kiều Hà Quang gây khó dễ mình là vì lúc trước Kiều Hà Quang vô tình giúp cô, san sẻ cho cô một phần bánh, vì thế Nguyên chủ liền yêu thích.
Tô Hiển Nhiên khi đấy đứng giữa đại sảnh nhìn chằm chằm Tô Hiển Như, mọi kí ức cứ thế ùa về...
Cho dù cô không còn là Tô Hiển Nhiên lúc trước nhưng... khi thật sự từ bỏ tình thân đấy đúng là chính cô cũng cảm thấy thật khó khăn.
Quay về với hiện tại, Tô Hiển Nhiên tắt điện thoại trầm mặc một lúc thì phát hiện có hai đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm, Tô Hiển Nhiên quay đầu lại nhìn thấy hai anh chồng đang lo lắng cho cô trong lòng chợt ấm lại.
Cô không nhanh không chậm ôm lấy hai anh chồng khẽ nói.
“ Thật tốt khi còn có hai anh. “
Cho dù hiện tại cô có là ai thì cô thừa hưởng hết mọi thứ mà nguyên chủ để lại, chẳng hạn như “ “ người thân ngu muội “, chẳng hạn như “ những tài họa mà nguyên chủ làm”, chẳng hạn như “ cảm giác đau lòng “... mọi thứ nhưng có lẽ một thứ thật sự chỉ thuộc về cô, chính là hai anh chồng trước mặt này.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vuốt nhẹ lưng cô khẽ nói.
“ Như vậy có xảy ra chuyện gì không? “
Cả hai anh đều rất lo lắng chuyện Tô Hiển Nhiên nói năng như vậy với Tô Hiển Như.
Tô Hiển Nhiên lắc nhẹ đầu nói.
“ Tuy bà ta mù quáng, vì yêu nên xin lú nhưng có một chuyện em tin bà ta thật lòng... đó là hối hận. “